- Anh chị có dùng thêm gì ko ạ?
Thằng đồng nghiệp đon đả dạm hỏi trong khi tôi bình thản đón nhận ánh mắt ngạc nhiên đến từ Xuân, con Trinh và 1 vài đứa nữa trong nhóm trước đây đã từng biết tôi qua đôi ba lần đi hát, đi bar cùng nhau. 1 vài cái đưa mắt, vài cái hất cằm, râm ran xuất hiện đâu đó những tiếng xì xầm to nhỏ... Tôi chẳng tỏ thái độ gì, vẫn điềm nhiên trước sự hằn học dần lộ ra trong ánh mắt những đứa này. Vẻ mặt thờ ơ, lạnh tanh hướng về phía Xuân và con Trinh trong khi chờ đợi thằng đồng nghiệp tích menu. Con Trinh lộ rõ vẻ khó chịu và tức tối còn thằng Xuân thì quay đi nơi khác sau vài giây chạm mặt tôi... Có thể nó đang khó nghĩ, cũng có thể là nó quá bất ngờ khi phải đối diện với tôi trong hoàn cảnh thế này...
- Anh quen bọn khách này hay sao mà em thấy vài đứa cứ xì xầm nhìn anh??? - thằng đồng nghiệp hỏi tôi khi cả 2 xuống quầy để mang thêm đồ lên phòng.
- Biết thôi chứ ko quen, mày mang mấy thứ này lên trước đi, rượu để anh mang lên sau.
- Bụp.. Bụp... Chát.. Chát... Xịch... - bê mâm rượu và ly cốc lên phòng, nhạc lúc này đã đc mở to xập xình còn đám lâu la thì đang í ới chúc tụng và tranh nhau lượt hát. Tôi lẳng lặng bày biện mọi thứ ra bàn, đúng lúc vừa bê khay mâm bước đi thì 1 thằng búi tóc đuôi ngựa ngồi cạnh Xuân rút ra tờ 100k ném về phía tôi rồi nói...
- Này, bo!!!
- ... - tôi im lặng ko đáp.
- Tiền bo đấy, cầm lấy đi!!! - thằng đó nói tiếp kèm theo nụ cười nhếch mép đầy khıêυ khí©h. Vài đứa trong bọn bắt đầu nhìn tôi tròng trọc như thể chờ đợi kết quả từ trò vui mà bọn chúng vừa bầy ra.
- Cảm ơn anh!!! - hiểu rõ trò bẩn của bọn này nên tôi vẫn điềm nhiên, di tờ tiền lại phía thằng đuôi ngựa. Trong khi Xuân quay mặt nhìn về nơi khác.
- Sao!!! Chê ít à!!! - dứt lời thằng đuôi ngựa rút thêm 1 tờ 100k nữa... bóp nhàu, rồi vẫn động tác cũ ném về phía tôi.
- Hí hí, sao hn sộp thế!!! - vài đứa trong bọn cười rộ lên, con Trinh ngồi cạnh Xuân nhìn tôi đầy hả hê. Còn thằng Xuân thì cầm lấy chai bia vừa mở tu liền 1 hơi.
- Bạn luôn giàu lòng nhân ái mà. Ra đường lúc nào chẳng để riêng ít tiền để bố thí cho ăn xin, ăn mày, hê hê hê. - Hố hố, thằng này hn bệnh cmnr, hố hố hố - thằng đuôi ngựa vừa dứt lời thì cả đám hùa nhau cười hềnh hệch. Ko quên ném về phía tôi những cái liếc mắt mỉa mai, khıêυ khí©h.
- Có cần thêm gì thì các anh chị cứ gọi!!!
Tôi vẫn giữ thái độ lạnh tanh, điềm đạm trả lời cho hết thủ tục. Nếu nói tôi ko tức giận thì hoàn toàn ko phải, nhưng làm việc trong cái môi trường này. Hàng ngày tiếp xúc với đủ mọi thành phần từ tri thức tới bậu xậu cho đến... chí phèo... Thì dù có cố hay ko, độ tĩnh và sự nhẫn nhịn của bất kỳ nhân viên nào theo thời gian cũng tự động tăng lên như 1 dạng đề kháng của tâm lý. Chỉ cần học cách để ngoài tai, coi như chó sủa, mèo gào. Nhẫn nhịn cho đến lúc rời đi thì những âm thanh ấy sẽ chẳng còn đọng lại đc trong đầu là bao nữa... Tất nhiên đó là với những khách hàng bình thường, những con người hoàn toàn xa lạ. Còn với những kẻ đã biết 1 chút về bản thân và hoàn cảnh của tôi, thì mọi chuyện ko còn đơn giản chỉ là nhẫn nhịn và bỏ ngoài tai như mọi lần nữa...
- Này, đứng lại đã!!! - thằng đuôi ngựa đưa tay vẫy vẫy, gọi giật lại khi tôi vừa quay người bước đi
- Anh cần dùng thêm gì ạ!!!
- Cầm lấy tiền!!! - vừa nói nó vừa hẩy 2 tờ 100k xuống nền nhà.
- Cảm ơn anh, tôi làm ở đây chỉ ăn lương từ...
- Bảo mày cầm lấy tiền thì mày cầm lấy!!!
- ... - tôi im lặng coi như chó sủa.
- Mày khinh tao...??? Tao hỏi lại lần cuối, mày có cầm hay ko???
- ... Cần gì thêm các anh chị cứ gọi!!!
- ĐMM tao cho mày ra khỏi cửa đấy!!! - 1 thằng gầy như nghiện, xăm trổ nơi bả vai nhảy ra từ phía bên cạnh chặn hướng đi của tôi.
- Thế là nó khinh tao có phải ko bọn mày??? - thằng đuôi ngựa làm bộ quay sang hỏi những đứa còn lại.
- Nó khinh mày ra mặt thế còn gì... Oánh bỏ mẹ nó đê!!! - 1 con phò chó đú động cỡn.
- Đúng rồi, phang chết cmn đê... - lũ còn lại bỏ cả hát hò nhao nhao chửi hùa theo.
- ĐM, loại đi cướp sái lol mà còn bày đặt thanh cao... - 1 con nữa ngồi cạnh con Trinh vén mỏ chửi đổng, hẳn là bọn này đã biết rõ chuyện của tôi qua lời đơm đặt từ con Trinh. Cùng lúc đó thì thằng Xuân đã uống đến chai thứ 2.
- Mong các anh chị tôn trọng nhân viên, có điều gì phàn nàn thì có thể phản ánh lại với quản lý. - tôi cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, vẫn ôn tồn để khỏi đưa cơ thể hành động theo ý muốn đang giẫy giụa trong lòng.
- Hây, ĐM mày thì có cái đéo gì mà phải tôn trọng, loại định cướp vợ bạn như mày còn đéo bằng cả con chó. Cúi xuống nhặt tiền rồi cút xuống nhà đi. ĐMM!!! - thằng đuôi ngựa gằn to giọng.
- ... Thôi đi, bọn mày đến đây để hát hay là để gây chuyện hả... - thằng Xuân sau khi tu hết chai bia thứ 2, lúc này mới lên tiếng.
- Anh...!!! - con Trinh ngồi bên cạnh giật giật cánh tay Xuân.
- Tôi đã nói rồi, có gì ko vừa lòng... - tôi nhẫn nại cất tiếng.
- ĐM mày ko nghe thấy gì sao hả thằng chó... Con mẹ mày ko dạy đc mày... - "BỤP!!!"
Tất cả những cá thể tồn tại trong căn phòng này ngoại trừ tôi, đều ko kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong 1 phần giây vừa rồi. Chỉ biết rằng thằng còm nhom xăm chổ sau câu chửi dở miệng thì cả người hất ngược đà, ngã về phía sau nằm im thin thít vô thanh, vô ảnh.
- ĐMM... "Xoảng!!!"
Thằng đuôi ngựa nhận biết tình hình sớm nhất, ném ngay chai bia về phía tôi trúng vô tường rồi cùng 2 thằng còn lại trong đám (ngoại trừ Xuân) nhảy xổ đến chỗ tôi. Mặc dù có tới 3 thằng nhưng bọn này vẫn chỉ là hạng ăn chơi, đua đòi, đú đởn. Chỉ qua 1 vài bước di chuyển linh hoạt tôi đã cắt lìa đc đội hình túm tụm của chúng để đánh lẻ từng thằng. Cứ 2, 3 pha tránh đòn lại đi kèm với 1 cú đánh phản công, chưa đầy 1" tôi đã ép ngược đánh cho cả bọn ngã dúi dụi. Thằng Xuân lúc này vẫn điềm nhiên ngồi nhìn mặc kệ con Trinh cùng đám 4, 5 đứa con gái còn lại gào thét, chửi rủa.
- ... "Cạch!!!" ...
Tôi vừa dừng tay định trở xuống nhà thì cánh cửa phòng lập tức mở toang. 4 tên bảo kê quán ập vào, nhìn quanh khắp 1 lượt rồi chẳng nói chẳng rằng lao vào áp sát tôi. Không gian hẹp cùng bất lợi về số lượng, phần nào đó vì quá bất ngờ trước sự xuất hiện và hành động của hội bảo kê nên tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài những pha đánh trả yếu thế. Sau hơn nửa phút chống cự, rốt cuộc tôi cũng bị chúng vây công cho tối tăm mặt mũ.
- Dừng lại, ko đánh nữa... Ko đánh nữa, chết người bây giờ... - tôi dù toàn thân bầm dập đến tê người nhưng vẫn loáng thoáng nghe đc đâu đó 1 giọng can ngăn quen thuộc. Mà ở trong phòng này chắc chỉ có mỗi thằng Xuân chứ ko còn ai khác.
- Bắt nó lại, giải lên đồn tội đánh người đi... Cho nó tù mọt gông luôn. - đám con gái lâu la bắt đầu nhao nhao...
- Đánh thế đủ rồi, đưa nó xuống nhà đi. - 1 tên trong hội bảo kê ra lệnh.
- Ko bắt nó lại à... gô cổ nó lại... Để đấy bọn tao sẽ kiện cho nó phải ngồi tù... - mấy thằng lúc nãy còn bị tôi đánh bầm dập, nay bắt đầu mạnh mồm trở lại.
- Bọn mày im hết đi... toàn gây chuyện đâu đâu... Việc này đến đây thôi mấy anh ạ, lỗi đến từ cả 2 phía nên coi như cho qua đi... - Xuân gằn giọng đám bạn mình rồi quay lại nói với hội bảo kê.
- Mẹ mày, bọn tao làm vậy cũng vì mày với cái Trinh...
- Tao đéo khiến, mẹ chúng mày làm như tao là bù nhìn à!!! - Xuân đùng đùng quát.
- Anh chị nào muốn kiện cáo gì thì lát xuống gặp chủ quán nhé. Chủ quán sẽ theo tới cùng, còn các anh chị đã có "lời đi" thì sẽ phải có "lời lại", ko phải thích nói gì thì nói đâu. Suy nghĩ cho kỹ ko sau này lại kêu bọn này ko nhắc nhở... ... Đi thôi bọn mày, đưa thằng này xuống.
Tên bảo kê làm động thái dằn khiến cả lũ lâu bâu câm lặng, ko 1 tiếng ho he dám ý kiến. Dù gì thì việc người ngoài động chạm tới nhân viên cũng coi như đã dính líu 1 phần tới chủ quán. Chủ quán có thể xử lý nội bộ nhân viên của mình như cách mà hội bảo kê đã làm với tôi. Nhưng tuyệt nhiên họ sẽ hạn chế hết mức có thể việc để người ngoài tham gia vào việc xử lý của họ.
Tôi bị trừ lương tháng và nhận trap đuổi việc ngay sau ngày hôm ấy. Những vết thương nhức nhối trên khắp cơ thể và quanh vùng mặt sau vụ ẩu đả khiến tôi phải nghỉ học cả 1 tuần sau đó. 1 tuần trôi qua với những suy nghĩ còn vương trong đầu về Xuân, ko phải là vì ấn tượng còn lại của vụ ẩu đả, mà là vì thái độ của Xuân. Nó giúp tôi có thêm hy vọng rằng vào 1 thời điểm thích hợp nào đó, chúng tôi sẽ cởi bỏ được mọi hiểu lầm để trở lại là những người bạn tốt của nhau. Thằng ku Hải chắc hẳn nghe đc tin từ Xuân nên cùng Anh Mạnh đến thăm. Câu chuyện chẳng có gì ngoài bài "tường thuật" của tôi, chỉ đến khi ku Hải bỏ ra ngoài đi chợ thì Anh Mạnh mới bắt đầu kể đến những chuyện khác.
- Chú còn nhớ bọn lần trước "phục" thằng Dũng ở Bar chứ???
- Có, làm sao mà quên đc hả anh!!!
- Anh sắp tìm đc tung tích bọn này rồi!!!
- Bọn anh vẫn tìm từ đó đến giờ à, 1 năm rồi chứ có ít đâu!!!
- Ừ, ban đầu cứ nghĩ đơn giản nhưng ko ngờ bọn này nó ẩn kín đến thế.
- Thế nào hả anh???
- Bọn này chuyên qua lại 1 vài băng nhóm ở miền Trung liên quan với Campuchia để bảo kê cờ bạc và 1 số "ngành nghề" khác.
- Vậy ạ, sao nghe giọng bọn nó ko giống người m.Trung lắm.
- Cái này chỉ là tiểu tiết thôi, nguồn tin của anh thì ko thể sai đc. Bắt mạch đc bọn này ở m.Trung rồi nhưng muốn xử chúng nó ngay trên địa bàn của nó là việc ko phải dễ.
- Vậy thì khỏi làm nữa, trả thù chúng nó thì có đc lợi lộc gì ko mà bọn anh phải theo đến cùng như vậy!!!
- Chú đúng là... ko phải bọn anh nên ko hiểu... Nói chung với bọn anh ngoài tiền ra, vẫn còn những thứ khác cần phải "sòng phẳng" với nhau. Dù là 1 cắc cũng phải tính toán cho đủ, ko thừa ko thiếu 1 phân.
- Anh này, thằng đầu cua đầu trùm của bọn ấy đấy, anh còn nhớ ko??? Cách đây 4 tháng em thấy nó lảng vảng ngoài này cùng 2 thằng khác anh ạ!!!
- Thật ko!!! - Anh Mạnh tỏ vẻ khá sốt sắng.
- Thật mà, bọn nó lảng vảng ở khu Hoàng Cầu anh ạ. Nó đi cùng 2 thằng lạ mặt nữa em ko biết. - tôi ko muốn nói ra việc chạm trán với tên đầu cua vì sợ Anh Mạnh lại trách.
- Hầy, sao chú ko nói cho anh biết sớm, 4 tháng à... Ừm, nếu truy đc đường đi nước bước của bọn này ngoài m.Bắc này là tốt nhất. Thôi đc rồi, cứ biết vậy đi đã.
1 tháng nữa trôi qua kết thúc kỳ 1 năm 3 cũng là lúc 1 cái tết nữa lại đến. Tịch mịch, cô đơn và thấu hiểu dòng chảy thời gian là những gì tôi cảm nhận đc ở cái tết năm nay. Vẫn lên phòng trọ sớm, vẫn qua nhà My ăn bữa cơm gia đình đầu năm nhưng về đến căn phòng trọ lại thui thủi 1 thân 1m với vài món nhậu và 2 chai rượu ngoại của Ngọc. Nhắc đến Ngọc mới thấy may mắn vì 1 niềm an ủi tuy ko lớn về mặt định lượng thời gian nhưng lại lớn ở cái cách thức mà Ngọc làm nó cho tôi. Tết này Ngọc ko về vì muốn ăn 1 cái tết hiếm hoi bên Úc. Thành ra chúng tôi vẫn chỉ có thể "gặp" nhau trên skype và face, Ngọc chủ động gia tăng giờ G lên gấp 2 lần, nghĩa là 1 tiếng thay vì nửa tiếng như trước sau khi nghe tôi tâm sự về nỗi cô đơn đang phải gặm nhấm. Những tâm sự mà theo Ngọc là điều hiếm hoi vì trước đây tôi chưa bao giờ mang những tâm sự nhiều dấu cảm thán để nói với Ngọc. Nhìn những tấm ảnh chụp về cuộc sống, sinh hoạt, du lịch tôi hiểu Ngọc đã quen đc khá nhiều bạn và thường xuyên tham gia các hoạt động ngoại khóa sau giờ học. Quỹ thời gian trong 1 ngày vì vậy cũng ko còn nhiều nên việc gia tăng giờ G gấp đôi chính là 1 trong những món quà tuy giản dị nhưng lại nhiều ý nghĩa mà Ngọc giành cho tôi bên cạnh những tấm hình bikini mát mẻ cô nàng chụp khi đang đón "năm mới" mùa hè trên 1 bãi biển ở Úc ^ ^.
- Này, tôi vừa học đc thuật xem chỉ tay đấy!!!
- Thầy bói xem voi???
- Voi cái đầu anh, chụp ảnh lòng bàn tay lên tôi xem cho, hihi.
- Tay phải nhỉ, trai tay phải!!!
- Trái chứ, luyên tha luyên thuyên. Chụp nhanh lên để "bà bói" còn hành nghề ^ ^
- Rồi đấy, xem xem sau này bao vợ!!!
- ... Úi chùi, tay gì xấu hoắc... Học hành thi cử trượt lên trượt xuống. Công danh sự nghiệp toàn bị kèn cựa ko ngóc đầu lên đc. Tình duyên lấy phải gái thành tinh, về làm vợ bị nó cưỡi lên đầu lên cổ. Con cái 2 con vịt zời béo tròn cối xay. Mệnh thọ ko quá 50, nếu "đức năng thắng số" may mắn thì bò lên đc đầu 6. TÓM LẠI LÀ TAY XẤU HOẮC!!!
- Thầy bói mù nên ko chấp, hehehe.
- ... Đã phán xong đâu... Đời anh lẽ ra sớm tàn nhưng may có con "rạch" quý nhân đổi đời, 1" bỗng chốc làm nên cơ đồ này.
- Gì ghê gớm vậy!!!
- Đó, đường "rạch" phúc tinh trên tay anh dài phết. Chắc sau này có số hưởng.
- Thế phải làm sao mới đc hưởng???
- Thì cứ tìm ra phúc tinh thôi, tức là tìm ra 1 ai đó chính là phúc tinh của mình ý... Như tôi chẳng hạn này!!!
- Oạch!!! Cô có mà làm sao chổi của tôi thì có.
- Hờ hờ, biết đâu đấy, còn anh còn tôi, cứ nhớ những lời hn đấy. Biết đâu tôi lại chính là phúc tinh của anh thì sao, hờ hờ hờ.
Học kỳ 2 năm 3 thực sự là kỳ học bết bát nhất của tôi nếu xét về tính chuyên cần. Khi mà tôi gần như bỏ bê hoàn toàn những giờ lên lớp bằng việc thuê người học hộ. Lý do ko phải vì tôi lười học, hay chán đời, đơn giản chỉ là vì tôi bận đi làm thêm. Việc bỏ công lao động kiếm tiền thực sự giúp tôi giải toả đi khá nhiều nỗi sầu của mình. Chuyện gây cản trở tới lịch học là điều ko tránh khỏi nhưng nhờ có nó mà tôi có thêm thu nhập, đồng thời lấp đc cái dòng chảy thời gian nhàn rỗi, nguồn cơn sinh ra nỗi cô đơn và tịch mịch kia.
Công việc bán tivi ở 1 siêu thị điện máy ko yêu cầu quá nhiều về trình độ và kiến thức. Cái cần là khoa nói, khả năng phô trương, lấp liếʍ, biết nhìn sắc mặt và... biết đứng ko mỏi chân. Ko cần phải nói quá nhiều về công việc này vì nó chẳng có gì thực sự quá hấp dẫn và đặc biệt. Nói nhiều, bán nhiều thì cuối tháng ăn đc thêm doanh số, bán ít thì lương còn thua cả bọn trông kho cả ngày chỉ ngồi chơi và xếp hàng. Sau 2 tháng với vô số kinh nghiệm rút ra, tôi bắt đầu kiếm đc tốt hơn với công việc bán nước bọt của mình. 2 tháng đều đặn phát huy thì tôi bắt đc mánh với mấy anh chị "chân cứng" trong này. 1 điều rất hay và hơi xỏ xiên với các ông chủ là việc chúng tôi sẵn sàng "ăn" sau lưng siêu thị bất cứ khi nào có thể. Khi 1 khách hàng đến mua tivi và chấp nhận lắp đặt sau giờ hành chính thì chính là cơ hội béo bở để chúng tôi móc ngoặc với bên tổng kho nhập trực tiếp từ đầu kho bỏ qua bước siêu thị để chuyển trực tiếp hàng đến tay khách hàng. Thu nhập có khi cao khi thấp nhưng bình quân thì luôn cao hơn việc bán sức lao động "chân chính" trước kia. Thời gian hè năm ấy là mùa WC, lượng tivi bán ra tăng mạnh và chỉ cần tranh thủ trong có thời điểm ấy thôi đã giúp tôi đút túi trên dưới 30tr trong 2 tháng siêu thị khởi tranh chương trình mua sắm mùa hè.
Người ta thường nói đỏ bạc thì đen tình, giờ ngẫm lại tôi chẳng biết khi ấy mình đỏ hay là đen trong chuyện tình cảm nữa. Chỉ biết rằng nếu liên kết định nghĩa tình đầu là tình đẹp và tình đẹp là tình dở dang thì cái mối liên kết này là sai bét. Đơn giản vì tình đầu của tôi là tình dở dang, nhưng nó ko đẹp... ko phải vì nó xấu hay tồi tệ, mà đơn giản là vì nó khá kỳ lạ... 1 mối tình thoáng qua chỉ trong 2 tháng, ko thể gọi là tình yêu, nhưng cũng đủ để coi nó là tình đầu.
Như đã nói bên trên, tôi làm nhân viên bán hàng mảng tivi cho 1 siêu thị điện máy. Các hãng tivi thì thường cung cấp thêm 1 số lượng pg đứng làm "bình hoa" di động đeo mác hãng. Nơi tôi làm cũng vậy, cũng có 1 vài em pg "đứng chốt", trong đó tôi thường nói chuyện với 1 em pg kém mình 1t. Lâu dần thành quen, về sau em ấy chuyển trọ, thấy tôi giới thiệu khu nhà tôi trọ đẹp và thoải mái, lại gần chỗ làm nên em ấy cùng bạn của mình quyết định chuyển đến ở khu tôi. Tình đầu của tôi bắt đầu từ đấy.
Em tên Vân, em chính là bạn cùng phòng của em pg kia. Ngày đầu gặp mặt, ấn tượng của tôi về em là... chẳng có ấn tượng gì đặc biệt. Đơn giản vì ngoại hình của em cũng "công nghiệp" như bao nhiêu cô sv trường múa khác. Người mi nhon, dáng cao dong dỏng, cổ gáy thon dài, luôn búi tóc cột củ hành để lộ khuôn mặt trái xoan khả ái. Cái ngành học về nghệ thuật lúc nào cũng yêu cầu đi kèm với ngoại hình, lý do để tôn nên cái đẹp là vì vậy. Những ngày đầu tôi và Vân tiếp xúc với nhau bằng 1 thái độ vô tư, thậm chí đôi khi là dửng dưng. Vân thường chỉ qua nhà tôi chơi mỗi khi có bạn em đi cùng. Với cả xóm trọ cũng vậy, dường như cái đặc thù gái xinh, nổi bật dễ tạo cho người con gái ấy 1 chút đặc quyền tự kỷ ở trong lòng thì phải. Thú thực cho đến lúc ấy, tôi cũng chẳng có mấy cảm tình với Vân - dân múa mà. Việc diễn ở các bar, sàn, club dần trở thành thói quen khi Vân cùng bạn bè bắt đầu biết kiếm sô từ sau tết. Cũng có thể việc lên bar thường xuyên là lý do làm cho Vân có cái nhìn "cành cao" hơn so với đa số tụi sv chỉ quen giờ ăn, giờ học ở cái khu nhà trọ này.
Bước ngoặt đến vào hơn 1 tháng sau đó khi 1 người bạn của Vân muốn thay đổi địa điểm tổ chức sinh nhật ở bar nhưng vì quá gấp nên ko đặt đc bàn. Mà chuyện này đối với tôi lại tương đối đơn giản. Những mối quan hệ ở quán bar cũ vẫn còn nên chỉ sau vài cuộc gọi qua lại tôi đã đặt đc giúp cho bạn em 1 bàn phù hợp để tổ chức sn. Vân và bạn em cảm kích nên nằng nặc mời tôi đến dự bằng đc. Thực sự thì tôi cũng ko muốn đi nhưng vì lời mời đưa ra khá nhiệt tình, ko tiện từ chối ngay khi mình vừa giúp người ta. Phần vì cũng đã lâu rồi chưa thăm lại không khí bar sàn nên cuối cùng tôi cũng nhận lời đi. Tiệc sn thì lúc nào cũng vậy, nâng ly, chúc tụng, rồi cạn chén. Nhạc chữ chúc mừng nhảy nhót theo nền nhạc đc DJ mix riêng cho nv9 của bữa tiệc. Ko có gì đáng nói ngoài việc trong bữa tiệc ngày hôm đó Vân chủ động nhìn tôi khá nhiều. Có thể là con gái họ thường có thói quen để ý tới những người giao du rộng như vậy. Và nó như là cái cớ gợi mở cho 1 loạt những sự việc tiếp theo, mà cụ thể là ngay đêm hôm đó.
Tàn tiệc trở về với 2 cái bụng đã ngấm đẫm "dấm", 2 chúng tôi chưa hẳn là say nhưng lại ở trạng thái lâng lâng về cảm giác và bay bay về cảm xúc.
- Đêm nay em ngủ nhờ phòng anh nhé. Bạn em nó ko thích mùi rượu.
Vân nhìn tôi mơ màng khi tôi đưa em về đến cửa phòng mình. Trước đây, có thể tôi hơi quan trọng hoá 1 chút việc chọn người yêu. Cái suy nghĩ chọn người yêu là phải chọn 1 người làm vợ, xác định cái ty đó là vĩnh cửu nó theo tôi suốt từ thời thiếu niên cho đến năm đầu đh. Nhưng giờ đây, sau 3 năm sống, hiểu và trải nghiệm, tôi ngày càng bóc dần ra hơn những lớp trần trụi của cuộc đời này, về tất cả các khía cạnh xung quanh nó. Thấy đc là đc thôi, sao phải suy nghĩ nhiều làm gì...
Tôi và Vân quấn lấy nhau ngay sau khi chốt cửa, những cái hôn vồ vập, mυ"ŧ mát thèm thuồng. Râm ran trên từng mm lông mao cơ thể khi từng thớ vải đc cởi bỏ, 2 cơ thể trần trụi cọ xát trực tiếp, rát bỏng đến chảy mồ hôi bởi cơn nóng đêm hè. Tôi đè nén, vùi dập lên toàn bộ phần hạ thể của em. Những tiếng rêи ɾỉ dung tục âm ỉ nơi cuống họng Vân càng khiến tôi muốn lấp đầy em hơn... 1 đêm cuồng nhiệt qua đi với cơn kɧoáı ©ảʍ còn rền rĩ mãi trong 2 cơ thể.
Cuộc tình của chúng tôi đến 1 cách nhanh chóng đến kỳ lạ, cái cách chúng tôi quấn lấy nhau suốt trong tháng đầu tiên khiến 2 đưa phải tự hỏi mình và hỏi lẫn nhau.
- Anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì??? - Vân hỏi tôi sau khi vừa trải qua 1 đợt kɧoáı ©ảʍ.
- Là mối quan hệ!!!
- Anh đừng đùa nữa, em hỏi nghiêm túc mà!!!
- Thì ko phải là chúng ta vừa quan hệ còn gì!!!
- Haha, cái anh này cứ đùa em... Anh có nghĩ là chúng mình đang yêu nhau ko???
- ... Có đấy.
- Vì sao vậy???
- Ừm... tình yêu à... Haizz, với anh thì tình yêu nó như 1 loại tiền có thể tiêu đc ở mọi nơi vậy. Bất cứ nơi nào, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu nó để đổi lấy những cảm xúc đặc biệt, hay là tìиɧ ɖu͙© như chúng mình đang làm vậy.
- ... Ưʍ... anh nghĩ vậy à... Vậy mình cứ yêu nhau thế này đến khi nào "hết tiền" thì thôi anh nhé, hị hị
- Ừ, anh chỉ cần đến lúc nào đó mà anh hay em "hết tiền" rồi thì mình cứ nói rõ ràng với nhau 1 câu. Cho nó thoải mái, đc ko em.
- Okie anh, mà thôi mình "tiêu tiền" tiếp đi anh nhỉ, hihi
Và rồi thì cái thời điểm "hết tiền" đó đến nhanh hơn chúng tôi nghĩ khá nhiều. Cũng chóng vánh giống như cái cách chúng tôi đến với nhau và quấn lấy nhau vậy. 1 tuần cho sự thay đổi tương đối khác lạ đến từ Vân, tôi cũng ko cảm thấy bận tâm gì. Tuần thứ 2 là khoảnh khắc nhìn Vân bước xuống xe oto của 1 người đàn ông khác, em nhìn tôi, và tôi vẫn ko cảm thấy quá bận tâm gì nhiều ngoài 1 chút trách móc sao em ko sớm nói rõ ràng cho tôi biết. Có lẽ điều tôi nói là đúng, việc tiêu cái thứ tiền tình yêu kia chỉ có 1 nhưng cái ta đổi đc hoặc cần đổi thì lại phụ thuộc vào ta muốn gì hay là may mắn đổi đc những gì. Có thể cả tôi và Vân đều chủ động trong việc lựa chọn vật trao đổi trong thời gian 2 tháng ấy - tìиɧ ɖu͙©. Phần lớn là tìиɧ ɖu͙© nên khi đến điểm cận kề của sự chia tay, thì ngoài việc chấm dứt về tìиɧ ɖu͙© , chúng tôi ko hề cảm thấy 1 nỗi mất mát nào đủ lớn để ghép thành những chữ như đau khổ hay dằn vặt.
Nhớ lại đêm cuối cùng quan hệ với nhau, Vân nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi khi tôi vừa châm lửa đốt 1 điếu thuốc.
- Liệu vào 1 lúc nào đó em và anh có thể yêu nhau thật sự đc ko anh??
- Chúng ta đã yêu nhau thực sự rồi còn gì nữa!!!
- Nếu có thể thì anh có muốn yêu em suốt đời ko, muốn em mãi là người phụ nữ của anh ý???
- ... Anh ko rõ nữa, nhưng nếu có thể như vậy thật thì anh cũng rất vui!!!
- Anh có biết là khi nói chuyện yêu đương với 1 người phụ nữ mà anh ko nhìn thẳng vào mắt họ thì có nghĩa lúc ấy anh đang nghĩ đến 1 người phụ nữ khác ko!!!
- Anh biết chứ!!!!
- Vậy là em hiểu câu trả lời của anh rồi.
- Ừm... Cám ơn em vì thời gian qua đã ở bên anh, thực sự em đã làm cho cuộc sống anh vui lên rất nhiều đấy.
- Anh đừng nói vậy vì chúng mình yêu nhau mà...
... 1 tuần sau, nghĩa là sau gần 4 tháng thì Vân và em pg lại chuyển trọ đến 1 nơi khác... Yêu ko rằng buộc, yêu đến cả khi chia tay vẫn cảm thấy thoải mãi, dễ dàng giống như lúc đến với nhau. Cuộc tình của tôi kết thúc thật chóng vánh, nó ko đẹp nhưng tôi vẫn thấy nó xứng đáng là tình đầu của tôi.
1 buổi chiều xấu trời đầu tháng 11 xậm xịt, vừa tan ca sau 1 ngày bán hàng ko đạt hiệu suất mong muốn. Tôi lếch thếch bước ra nơi gửi xe ở mặt sau 1 con ngõ (nhân viên bán hàng ko đc gửi chung xe với khách). Đảo mắt xem con Ju thần thánh của mình bị chăn dắt đi đâu mà mãi ko thấy thì đập ngay vào mắt cái biển số nào sao giống xe mình thế... Mà đúng là biển số xe mình rồi còn gì, vậy sao đầu xe và thân xe lại...
- " WTF!!! Đứa nào vẽ chi chít đầu heo lên xe tao thế này. Mẹ kiếp!!! "