Chương 41

Lại 1 ngày tập luyện đối kháng nữa bắt đầu, đây là khoảng thời gian quý báu để dần làm quen với cảm giác thực chiến ngoài đời. Tiếp thu những kinh nghiệm cho những va chạm, xung đột sau này cũng như để rèn luyện lại những bài tập, kỹ năng đã đc học 1 cách thực tế nhất.

- Này Tuấn, mũi tôi lành lặn rồi đấy. Hn có muốn đấu cùng tôi nốt hiệp dở ko??? - tay Thiên lững thững bước tới gần tôi, cao ngạo cất tiếng ướm hỏi mà thái độ thì thực chất là thách đầu. Sự thật thì cái mũi của hắn đã lành từ lâu nên chắc đó chỉ là cái cớ cho 1 lời khıêυ khí©h từ trận đấu trước gửi đến tôi.

- ...Anh... Anh này... Anh ơi...!!!

My lay lay gọi bên tai khi thấy tôi có vẻ lơ đễnh trước lời đề nghị thách đấu của tay Thiên. Điều mà nếu như bình thường trước đây hẳn là tôi đã nhanh chóng đồng ý chứ ko im lặng kỳ quặc như lúc này. Ko rõ My có cảm nhận đc điều gì ko nhưng tôi tự cảm thấy chỉ sau 2 tháng tập luyện ở võ đường này, dường như trong tôi đã có 1 chút gì đó thay đổi. Tâm - trí - lực của bản thân, mỗi thứ cảm giác đều có 1 sự chuyển biến khác hơn so với khi xưa...

... Có 1 chút tư tưởng "di truyền" lại ở đa số võ sinh. Khi mới bắt đầu làm quen với đối luyện thì thường lo sợ và e ngại. Quen dần 1 chút thì bắt đầu manh nha tính hung hăng, ăn thua. Bắt đầu quen thực sự thì lúc này lại cố đánh làm sao cho áp dụng đc nhiều nhất các kỹ năng vào trận đấu để rút ra kinh nghiệm, thời kỳ này có thể gọi là "quá độ" trong quá trình đối luyện. Đến khi đã coi việc đối luyện như cơm ăn nước uống thường nhật hàng ngày thì sẽ là lúc các võ sinh phải đối mặt với bài toán kiềm chế và kiểm soát cảm xúc của bản thân. Nhiều người có thể thắc mắc đặt ra câu hỏi rằng đánh nhau nhiều, luyện thực chiến với nhau nhiều thì phải dầy dạn thêm chất keo băng lạnh trong đầu chứ. Cớ sao còn phải lo sợ bộc phát cảm xúc, đánh mất bản thân làm gì ??? Đơn giản là sự say máu, hiếu chiến nó là 1 dạng bản chất ẩn sau trong phần "Con" của mỗi con người.

1 ngày hè nóng nực bạn đang tập trung làm 1 việc gì đó mà lại bị mấy chú "phi cơ" muỗi vo ve, lượn lờ đảo tốc trước mặt rồi bỗng nhói 1 cái vì bị cây kim đầy lông lá trên mình nó xiên vào da thịt. Ngang nhiên cướp mất vài phần trăm CC tinh túy của bản thân, rồi để lại di chứng là những mề đay đỏ ửng thỉnh thoảng lại phải nhờ tới những vảy sừng móng tay "cày xới" vì cơn ngứa râm ran, khó chịu mà nó mang lại. Hẳn là đa số mọi người sẽ tìm cách xua đuổi, tiêu diệt bằng đc mấy con "phi cơ" sa hình giặc lái này. Có người dùng nhang muỗi để đuổi chúng ra khỏi phòng. 1 số khác có thể dùng thuốc xịt vừa đuổi vừa kết hợp đầu độc chúng. Cũng có 1 số nổi hứng rình rập đập bằng đc số muỗi đó bằng tay không, để hả hê khi nhìn và ngửi những vệt màu đỏ tanh lợm trám trên lòng bàn tay, túa ra từ những cái bụng nát bấy chứa đầy trứng con của muỗi cái. Thêm 1 số khác nữa thì dùng vợt điện khua khoắng ngang dọc càn khôn, nghiến ngấu dí nút công tắc cho đến khi những tiếng lép bép kết thúc, chỉ còn lại 1 mùi hăng hắc tỏa ra từ những phần thi thể đã bị đốt cháy tới khô đét, quăn queo... Và khi tất cả những cơ số con người nói trên đã nhàm chán với cách thức "hạ sát" của mình thì 1 vài cá nhân trong đó. Vào 1 thời điểm rảnh rỗi, tùy hứng... có thể sẽ nghĩ ra những "độc chiêu" sáng tạo hơn nhằm thỏa mãn cơn tò mò đậm tính "Sát - Chiến" của mình.

Nhớ lại chính bản thân tôi trước đây trong thời gian ôn thi cấp 3. Hình dung lại cái vẻ say sưa, thích chí khi tóm sống những con muỗi vo ve làm phiền mình bằng cách dụ cho chúng đốt rồi "úp sọt" bằng nắp bút. Qua vài lần quá lực đập chết ngay hoặc thiếu lực để chúng tẩu thoát, tôi cũng tìm ra cách đập làm sao cho bọn muỗi này ko chết mà chỉ nằm thẳng cẳng ra ko bay đc. Hả hê nhìn cả dàn gần chục mạng lăn ra giãy dụa những đôi chân mảnh như lông tơ. Kí©h thí©ɧ khi mỗi lần tôi day chiếc thước kẻ xuống là 1 lần cắt lìa từng bộ phận trên cơ thể của chúng. Vẫn nhớ quy trình đi từ chỗ đau ít đến đau nhiều. Phần đầu tiên của "giải phẫu" bao giờ cũng là đôi cánh, mỗi lần kéo phăng chiếc cánh ra là những đôi chân lại giãy lên đạp đạp như thể "mời gọi" sự hành hạ của tôi. Muốn là đc, tiếp theo chính là những chiếc chân này. Mỗi chiếc cắt làm 2 lần để gia tăng thêm "mùi vị" cũng như thời gian "thưởng thức" sự đau đớn. Nhưng mặc nhiên bao giờ tôi cũng để chừa lại 1 chiếc chân duy nhất, lý do vì sao làm vậy sẽ đc làm rõ ở phần dưới. Đến phần đau đớn áp chót - theo tôi nghĩ - chính là chiếc vòi hút. Cái kim đầy lông lá đã từng xiên vào da thịt tôi nay bị bẻ gập lại làm đôi, 1 cách từ tốn, chậm giãi bằng cây nhíp nhổ lông. Cả cơ thể con muỗi nghều ngào lúc trước giờ chỉ còn trơ lại phần đâu, đuôi và những múi nối chân ở phần thân. Những con muỗi đổ gục xuống 1 bên vì ko còn đủ chân và cánh để giữ thăng bằng. Tôi gạt tất cả chúng lại vào 1 góc bàn, ko gϊếŧ mà để kệ những chúng nằm phơi thây "tận hưởng" nỗi đau đến từ mọi góc cạnh trên cơ thể... Thời gian đồng hành cùng với sự đau đớn, gặm nhấm dần sự sống của bọn muỗi ko chi đến 1 khoảng thời gian cụ thể. Khi tôi chạm vào cái chân duy nhất còn lại mà ko thấy nhúc nhích gì nữa. Ấy là khi chúng đã "tận hưởng" xong xuôi trọn vẹn nỗi đau đớn cuối cùng trong đời... 1 nỗi đau ghê rợn đến từ những cơn đau thể xác và quãng thời gian lê thê phải chịu đựng khi những cơn đau ấy dồn dập, cộng hưởng lại với nhau. Tất cả những điều đó đều đc tôi lập "kịch bản", tự tay "đạo diễn" và thực hiện như 1 trò chơi tiêu khiển. Cái gì đã khiến tôi làm như vậy? - vì tôi ghét bọn muỗi. Cái đó là dĩ nhiên vì muỗi thì ai mà chẳng ghét, nhưng gϊếŧ thì cứ gϊếŧ thôi, tại sao còn phải gϊếŧ theo cách "dã man" như vậy? - đơn giản vì nó bắt nguồn từ sự thôi thúc của phần "Con" trong con người mỗi khi tiếp xúc với mùi máu, mùi hiếu chiến và tàn sát. Nó luôn gào thét, đòi hỏi phải khát máu hơn, hiếu chiến hơn, ác sát hơn nữa.

Người ta nói con người là động vật tàn ác và khát máu nhất là có nguyên nhân xác thực của nó. Có 1 số việc nếu làm lâu, làm mãi có thể dễ sinh nhàm chán và hời hợt nhưng riêng những việc liên quan tới tính "Sát" và "Chiến" thì phải trừ nó ra. Nhìn nhận dưới góc độ bản chất tiền sử của con người sẽ cho ra kết quả ngược lại. Càng đánh nhau càng hung hăng, càng hiếu chiến thì càng say máu. Những tên lưu manh, côn đồ là ví dụ trực quan sinh động nhất cho những điều trên. Con người muốn trở thành 1 người đích thực thì phải nhờ ý trí và ý thức hệ tương quan với não bộ để làm chủ bản thân. Khống chế cảm xúc để kiểm soát phần "Con" trong cơ thể. Đó là lý do vì sao Võ học lại ra đời, ngoài việc phổ cập khả năng chiến đấu để võ sinh tiếp xúc, dần hiểu đc tính "Sát - Chiến". Thì việc quan trọng hơn mà Võ học cần làm chính là đem cái Đạo mang tư tưởng làm người ẩn trong môn phái để khắc chế và kiểm soát tính "Sát - Chiến" kia.

Trước khi đến với Karate, trong gần 3 năm tập luyện Boxing, tôi hầu như chỉ chú tâm cốt sao ra đòn cho trúng đối phương. Để ý cách đánh làm sao cho thật hiểm hóc và đôi khi còn nghiền ngẫm, tưởng tượng thêm 1 số tiểu xảo khi đánh nhau ngoài đường. Mặc dù thầy boxing có nhắc đến mục đích cốt lõi của việc học võ là gì và quan trọng như thế nào với người luyện võ. Nhưng với đa số ae trong clb, tiếp xúc với 1 môn võ thực dụng, đối kháng, luyện tập với nhau chan chát như cơm bữa thì việc ngày qua ngày hăng say, ăn thua với nhau để "tăng tua" level là điều khó có thể tránh khỏi. Chỉ từ khi miễn cưỡng đến với cái võ đường Karate này rồi vô tình cảm mến tư tưởng Không Thủ Đạo. Tôi mới nhận ra mình còn thiếu sót những gì, đang tồn tại những nhược điểm gì mà mờ mờ ảo ảo bấy lâu nay tôi ko hề hay biết.

... Ngày càng thấm nhuần cái Đạo của môn phái, để đến hn khi nhận đc lời thách đấu từ 1 tay đánh đồng cân đồng lạng như Thiên. Tôi vẫn có thể lắng đọng cơn "Sát - Chiến" trong lòng mình xuống mà bình thản trả lời.

- Tôi vẫn còn phải hoàn thiện nhiều đòn thế lắm, nên có lẽ hiện tại chưa thể đấu vs anh đc.

Tay Thiên hơi nhíu mày nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng giãn ra, nói bằng 1 giọng đắc chí.

- Ko sao, có gì mà cậu lo lắng đến vậy. Cậu vẫn có thể dùng Quyền Anh để đấu với tôi như lần trước mà. Hơn nữa lần này tôi cũng sẽ đánh "biết điều" hơn, hầy!!!

Nụ cười nhếch mép gằn lên khép lại câu nói với thái độ đầy ngạo khí. Có vẻ kiểu cách khiêm nhường bất thường của tôi đang làm cho gã lầm tưởng rằng tôi vì sợ gã mà tìm cớ thoái thác. Hay cho 1 gã đai đen trong môn phái mà tôi rất cảm phục vì tinh thần hòa bình, lấy thủ làm gốc như Karate. Điều này có thể lý giải vì sao mặc dù đã lên tới đai đen nhưng trình độ của gã cũng chỉ same same ko hơn là bao 1 thằng mới học "đánh nhau" có gần 3 năm như tôi trong trận đối kháng lần trước. Tôi cười khẩy trong suy nghĩ, ngẫm theo thuyết "các yếu tố giới hạn của bản thân" thì tên Thiên này còn lâu mới có thể tiến xa, tiến nhanh đc trong con đường võ học hay thậm chí là cả những lĩnh vực ngoài đời sau này nếu còn mang trong mình cái tâm lý tự kiêu, vận cả sự cao ngạo ra ngoài vỏ bọc ngoại hình từ cử chỉ cho đến thái độ như vậy.

- Cái "biết điều" của anh thực sự vẫn làm tôi "lo lắng" lắm, hầy. Hơn nữa giờ đã chính thức là 1 võ sinh của môn phái nên tôi cũng ko muốn mang môn võ nào khác ra để phục vụ mục đích đánh lộn. - tôi tiếp gã bằng 1 thái độ hờ hững.

Tay Thiên trầm ngâm, dường như nhận ra thái độ ko thỏa hiệp của tôi nên đành miễn cưỡng đáp lại.

- ... Ờ rồi, nếu cậu đã lo lắng tới mức vậy thì tôi cũng ko ép nữa, haha. Tiện đây cũng muốn khuyên cậu từ giờ cho đến khi hoàn thiện động tác đủ để đấu với tôi thì... chỉ nên tập trung lo tập luyện thôi. Có những thứ ko cố đc thì đừng ham hố, ko có hay ho gì đâu. Hầy!!! - Câu nói cuối cùng thoát khỏi cửa miệng gít gịt bởi cái gằn giọng mà gã dành cho tôi khi như vô tình nghếch mắt xa xa về phía Ngọc đang đứng.

Ra là thái độ khiêu chiến của tay Thiên ko đơn thuần chỉ vì vết thương trên mũi trong trận đối kháng lần trước. Sâu xa hơn có lẽ là vì 1 tác nhân khác bên ngoài - chính là Ngọc. Lời thằng bạn đồng môn cảnh báo tôi cách đây ko lâu có vẻ khá chính xác nếu so với tình hình hiện tại. Tình ngay lý gian, tôi và cô nàng Ngọc kia chẳng hề có 1 chút vấn đề gì với nhau. Nhưng dưới con mắt thiển cận, mù quáng vì tình như tay Thiên thì tôi vẫn là chướng ngại, là vật cản mà gã cần vượt qua hoặc đạp đổ trên con đường tìm đến trái tim của Ngọc. Con đường mà ướm theo lời thằng bạn đồng môn thì khả năng tay Thiên có chạy cả đời cũng khó để tìm ra cái đích mà gã mong muốn. Thôi thì cứ “makeno“ vậy, đối với tôi tay Thiên đơn thuần cũng chỉ như 1 thứ “gia vị“ mắm muối giống thằng Đạt ngày trước. Nhờ gã mà những ngày lên võ đường sắp tới với tôi có lẽ sẽ có thêm 1 chút dư vị “mặn mà“. Đến từ những tia nhìn hung hãn hay thỉnh thoảng là những lời thách thức khiêu chiến cao ngạo tỷ như ngày hn.

- Ờ rồi, có gì thì về nhà gọi điện, nt "tâm sự" sau anh Thiên nhé. Hầy!!!... Lát nữa em định đấu vs ai vậy My?

Tôi đáp lại cụt ngủn, chấm dứt màn đối khẩu nãy giờ bằng 1 thái độ bâng quơ, bơ phếch. Da mặt tay Thiên sa sầm, tím ngắt lại vì những lời gằn giọng đe dọa nãy giờ của mình bị đối phương hờ hững bỏ ngoài tai ko thèm để ý tới. Gã ko nói gì thêm, nhếch mèm cười gằn xoay mình bước đi, vẫn những bước chân trầm ổn, ngạo nghễ mà những nữ võ sinh nơi đây hẳn sẽ cho rằng đó là những bước chân phiên vũ, bay bổng của 1 tay võ sinh khoáng đạt và lãng tử.

- Em đấu với Ngọc.

Còn đang mải đánh giá sơ qua những yếu tố về tay Thiên thì câu trả lời ngắn gọn của My ngay lập tức khiến cho tôi phải lưu tâm. Tôi hỏi lại My 1 lần nữa để xác thực lại những gì đang nghĩ trong lòng.

- Em đấu với ai cơ? Ngọc á, là Ngọc nào vậy? Lớp này có mấy người đều tên là Ngọc thì phải?

My ko vội trả lời, trầm ngâm dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn tôi dò xét 1 hồi, đoạn mới cất tiếng...

- Sao tự dưng nghe đến cái tên Ngọc lại làm anh quan tâm đến vậy? Là sao vậy hả anh? Đối thủ của em chính là cái cô nàng Ngọc kia kìa? Em thách đấu và cô ấy đã nhận lời!!!

Tôi dõi theo hướng nhìn của My... còn sai vào đâu đc nữa, đó chính xác là cái cô nàng cá cầy, người thường tập kèm cũng như là người luôn khắc khẩu với tôi từ lúc biết nhau cho tới giờ. Haizz... tôi ko biết nên nói gì thêm với My nữa, mặc dù thừa hiểu cái lý do My thách đấu với Ngọc hoàn toàn ko phải vì chuyện luyện tập thực chiến như bề ngoài của nó. Thôi thì đành hy vọng rằng sau chuyện này cả 2 có thể giải quyết đc phần nào thái độ kiềng mặt nhau từ trước đến giờ vì những lý do ko đâu... Mà phần lớn nảy sinh là từ những nguyên nhân vụn vặt liên quan đến tôi, trung gian ngây thơ vô số tội là tôi chính là điểm mấu chốt xâu luồn, xỏ lỗ lên cái mớ xích mích bòng bong giữa My và Ngọc.

Tôi mang theo vẻ mặt "vô can" bước tới gần chỗ Ngọc. Cô nàng lúc này đang đứng ôm tay vắt vẻo nói cười cùng 2, 3 cô nàng võ sinh khác.

- Ê này, ra đây tôi hỏi nhỏ cái này!!!

Ngọc ngoảnh lại nhìn tôi rồi vô tư đáp lời.

- Sao, có chuyện gì vậy? Cứ nói luôn ở đây đi. - hình như cô nàng ko có ý cách ly khỏi cuộc 8 với đám võ sinh nữ. Tôi cũng chẳng quan tâm, vào đề luôn.

- Cô nhận lời đấu với My à?

Ngọc chớp mắt biểu cảm, tỏ vẻ đã hiểu mục đích của cuộc nói chuyện. Thong dong trả lời.

- Chuyện bình thường mà.

- Khác hạng đai thì đánh sao đc.

- Phải đánh đc thì cô ấy mới thách đấu tôi chứ.

- Biết thế nào đc hay ko đc... Hừ, vậy mà cô cũng nhận lời!!!

- Bạn gái anh xem ra còn tự tin hơn anh đấy, hầy!!!! - Ngọc cười khẩy tôi.

Tôi cũng hết nói với cô nàng này, tóm lại là đều chung cảm giác bất lực với cả 2. Thôi thì kệ mịa cho 2 đứa nó thượng sàn hạ chiêu với nhau thỏa chí bốc đồng, tranh thua . Chỉ cần ko ai bị thương tổn gì nghiêm trọng là đc.

- YA... YA...

Phụ nữ liễu yếu đào tơ nhưng nếu đc rèn luyện bài bản trong môi trường võ công chuyên nghiệp thì tốc độ phản xạ và ra đòn ko thua kém gì đàn ông, thậm chí là còn có lợi thế hơn ở khả năng bộ dẻo và độ linh hoạt của cơ thể. Ngọc và My tất nhiên chỉ là những tay ngang nhưng cũng ko hẳn là hạng tầm thường trong chuyện học võ và đánh đấm, nếu so với mặt bằng chung của đám nữ võ sinh ở đây. Bề ngoài cả 2 xinh đẹp và yểu điệu là vậy nhưng khi lên sàn thi đấu thì lại khởi phát ra hình hài mạnh mẽ và khí thế tranh đấu quyết liệt ko thua kém gì giới nam nhi. Trận đấu chỉ diễn ra trong có 3 phút nhưng mỗi giây trôi qua là liên tục các đòn đánh, né quyền cước hỗn hợp đc tung ra, nhắm về phía đối phương, diễn biến với nhịp độ nhanh, quyết liệt. Nếu như Ngọc mạnh ở những pha cận chiến bởi lợi thế từ những cú đấm tầm trung - hạ Karate đã đc tập luyện nhuần nhuyễn. Thì với My, lại là khả năng công chiến tầm vừa và xa nhờ những cú đá nhanh và dẻo, 1 phần nhờ vào việc trước đây đã từng học Taekondow tới 3 năm ròng.

Trận đấu căng thẳng cuối cùng cũng sắp đi vào hồi kết, nếu quy về tính điểm trong thi đấu thì có vẻ Ngọc sẽ là người chiến thắng vì lợi thế dùng đòn tay bao giờ cũng dễ tích điểm hơn đòn chân bởi độ chính xác và tốc độ ra đòn. Những đòn chân thường sẽ đem đến sự bất ngờ và khả năng gây thương tổn lớn cho đối phương nếu đòn đánh ra chính xác. Nhưng thường độ chuẩn xác của nó ko cao bằng đòn tay và khi dùng đòn chân thì sẽ dễ hở sườn, khả năng biến chiêu và phòng thủ phối kết hợp cũng ko thể cao bằng những đòn tay.

- KIAI... "CHÁT"!!!

- AAHHHH...

Con đang mải suy nghĩ, đánh giá về các đòn đánh thì biến xảy ra. Khi trận đấu chỉ còn vài chục giây nữa là kết thúc thì Ngọc bất ngờ ngã ra sàn đấu sau khi "ăn" trọn 1 cước khá mạnh của My. Thực chất đó hoàn toàn là 1 cú đá của môn Taekondow, cú đá xoay vòng 360* trên không nên lực đạo mà nó phát ra - nếu đúng động tác và gia lực - thì sẽ rất mạnh . Chỉ cần vô tình trúng vào bất cứ phần nào trên đầu thì khả năng gây thương tổn cho Ngọc sẽ là tương đối lớn.

Ngọc tất nhiên là bất ngờ trước lối di chuyển và động tác xoay vòng trên không khác thường ấy của My, nhưng may mắn làm sao cô nàng vẫn kịp phản xạ theo bản năng đưa cánh tay phải lên rồi cúi người đỡ đòn. Dù vậy nhưng như tôi đã nói, cú đá này nếu trúng vào thân thể đối phương thì có thể để lại những thương tổn ở nhiều mức khác nhau. Nhẹ thì chỉ bị đau nhức vài ngày nếu trúng vào phần mềm. Nặng thì có thể gây bong gân, gãy xương, trật khớp, đổ máu. Nặng hơn nữa thì đc liệt vào mức nghiệm trọng, nguy hiểm nếu cú đá đó trúng vào phần đầu đối phương. Nó sẽ gây choáng, bất tỉnh, chấn động não, tổn thương hệ thần kinh và thậm chí có thể dẫn tới tử vong nếu gót chân đập vỡ sọ não. Trong tình huống vừa rồi thì cú đá của My mặc dù đc thực hiện khá tốt nhưng lực đá có vẻ vẫn còn non. Thêm nữa là nó chỉ trúng vào cánh tay phải mà Ngọc đưa lên đỡ đòn nên khả năng tay Ngọc chỉ bị phù nề, sưng tấy hoặc bong gân là cùng.

- Em có sao ko? Tay phải có cảm giác gì ko, còn cử động đc chứ?

Thầy sư phụ cùng các huynh đệ, võ sinh quây vòng lại xem xét cánh tay của Ngọc. 1 khoảng đỏ lựng hiện dần lên trên 1 khối sưng to bất thường nơi cánh tay. Đúng là chỉ bị phù nề, sưng tấy như tôi nghĩ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Ngọc "phế" tạm thời tay phải trong vài ngày rồi. Những cơn đau buốt, nhức nhối, tê dại sẽ còn hành hạ cô nàng thêm nhiều ngày đêm nữa. Chỉ sau khi thuốc đắp đã phát huy tác dụng thì cơn đau mới thuyên giảm hơn. Cho đến khi cục sưng tan ra hoàn toàn, trả lại cho khổ chủ cánh tay nguyên bản trước đây

- Em ko sao ạ... Có đau 1 chút nhưng vẫn cử động đc... - Ngọc bình tĩnh trả lời sư phụ rồi chậm rãi rời khỏi sàn đấu. My cũng định bước theo hỏi thăm thì tay Thiên bỗng từ đâu xồ đến. Mắt mũi hùng hổ, trợn trạo, hầm hè chất vấn My.

- Sao thi đấu kiểu gì mà lại ra đòn như vậy hả!!! Đây là võ đường chứ ko phải chỗ đầu đường xó chợ mà đem mấy cái thứ tạp nham ấy ném vào đây nhé!!!

My cũng ko vừa, nhìn thẳng mặt đáp trả tay Thiên.

- Đã tập đối kháng thì phải chấp nhận, những chuyện như thế này là bình thường. Bộ anh nghĩ ai cũng như anh, đυ.ng cái đổ máu là oang oác cái mồm lên kêu gào hay sao!!!

Vài cái nhăn mặt, cười khẩy của 1 số võ sinh nam xung quanh vang lên - đây chắc đều là những thành phần ko ưa tay Thiên - khiến gã càng thêm tức giận. Mặt đỏ như vang tiến lại về phía My...

... Tôi nhanh chóng xuất hiện chắn trước mặt My, ánh mắt ko kiêng nể, nhắm hờ ném về tay Thiên những tia nhìn lạnh lùng đầy sát ý.

Tay Thiên hơi khựng lại trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi, từ vẻ mặt cho tới thái độ của tôi lúc này là 1 sự khác biệt hoàn toàn so với cái vẻ thờ ơ, lãnh đạm trước đó. Gã thừa hiểu chỉ cần tiếp tục bước thêm 1 bước hoặc phun ra khỏi miệng những câu lăng mạ là tôi sẽ ko do dự lao vào nện nhau trực diện ngay với gã. Sau trận đấu lần trước có lẽ gã cũng đã đoán định đc phần nào thực lực của tôi. Mặc dù thái độ ban nãy của tôi có thể khiến gã hả hê mà võ đoán rằng tôi e ngại, thậm chí là sợ gã. Nhưng chỉ qua có 1 khoảnh khắc chứng kiến khí thế và ánh mắt ngập tràn sát ý của tôi, tôi hiểu là hắn đang phải do dự mà suy nghĩ lại cái ý đồ "đánh nốt hiệp dở" với tôi như ban nãy gã cao ngạo tuyên bố. Đọc vị ra 1 phần tính cách và bản lĩnh của tay Thiên cũng ko phải là chuyện quá khó vì nói cho cùng. Ngoài 1 chút khả năng về võ vẽ, đánh nhau ra thì gã vẫn chỉ là 1 gã trai "đơn giản" như bao gã trai bình thường khác mà thôi.

- Cứ cẩn thận đấy!!! - tay Thiên lầm lỳ nhìn chúng tôi 1 lượt rồi quay người bước về phía Ngọc đang ngồi ở đằng xa.

- Em ko sao chứ? Nãy đánh có bị đau ở đâu ko?

- Ê ẩm vì va chạm chút thôi... Ko có sao đâu anh ạ!!! - ánh mắt My nhìn tôi trìu mến, em dịu dàng khoác tay tôi đi về phía hậu đài võ đường.

- Vừa rồi mà thằng Thiên nó gây gổ thì anh có đánh lại ko?

- Tất nhiên là đánh rồi!!!

- Ái chà... là vì em sao...

- À, ko... anh đánh cho giãn gân giãn cốt ấy mà... Á đau (Véo, cấu!!!)... Với lại thằng đấy anh cũng thấy gai mắt từ lâu rồi.

- Xì... đàn ông con trai các anh chỉ toàn thích đánh nhau vì gái chứ gai cái gì mà gai.

- Thế em ko thích vậy à... Ko thì nãy anh ra chắn nó để làm giề!!!

- Hì hì, em biết mà... Chụt!!!

- Zời ạ, giờ cấm tự tiện hôn đấy biết chưa...

- Chụt... Chụt...!!! ()

Tạm thời thoát khỏi vòng tay và những cái hôn cám dỗ của My, tôi nhìn về phía Ngọc đang ngồi. Cách tay sưng đẫn đang đc chườm bằng những túi đá, khuôn mặt thẫn thờ... Ngọc có vẻ mệt mỏi vì cơn đau từ vết sưng đang dần lan tỏa ra cả cánh tay và các khớp chi. Tôi chầm chậm bước lại gần...

- Có đau lắm ko???

Ngọc ngẩng mặt lên nhìn tôi, khẽ mỉm cười rồi lại nhìn xuống cánh tay của mình...

- Haizz... cũng khá đau đấy, ko ngờ lực đá của bạn gái anh lại tốt đến vậy.

Tôi lấy thêm 1 túi đá khác đắp lên tay Ngọc, đoạn giữ cho tay Ngọc đỡ mỏi. Cô nàng cũng ko có phản ứng gì, chắc hẳn cơn tê dại lúc này mới bắt đầu ngấm dần vào xương tủy.

- Nếu My đá tốt thật thì cô gãy tay rồi cũng nên. May là lực ra đòn còn non nên chỉ bị như này... Huzzz... lát chắc là ko đi đc xe rồi đúng ko?

Ngọc ko nói gì, chỉ đung đưa gật đầu xác nhận câu hỏi của tôi.

- Vậy hay để lát nữa tôi đưa cô về nhé!!!

- Vậy còn xe của anh??? - Ngọc nhìn tôi băn khoăn.

- Ko sao, giờ tôi gọi bạn tôi qua lấy xe. Rồi đi cùng đường về nhà cô là đc.

Ngọc có vẻ trầm ngâm, trù trừ 1 lúc mới nói...

- Thôi khỏi đi, tôi gửi lại xe ở đây cũng đc.

Cô nàng thật ngốc nghếch hết sức, tôi phản biện luôn.

- Cô để mãi ở đây mà đc à, tay chân ntn thì vài ngày nữa cũng chưa đi đc xe đâu.

- Vậy còn bạn gái của anh thì sao? Anh ko phải đưa cô ấy về à?

- Bọn tôi ko đi cùng nhau. Vậy cứ quyết định thế nhé...

- Tay chị ko sao chứ!!! - My bất thình lình xuất hiện, cất tiếng hỏi han khi tôi và Ngọc còn đang mải "cò cưa" câu chuyện của mình.

- ... ... Uhm... chỉ sưng tấy 1 chút thôi...

- ... Ờ em à... sao chạy ra đây nhanh thế...

My nhìn tôi ráo hoảnh, thong thả đáp lời...

- Em đi bình thường mà, chỉ là anh đang "nhập tâm" quá nên ko để ý thấy thôi. ()

- Này, gây chuyện rồi còn ra đây làm gì đấy hả!!!

Tiếng tay Thiên oang oang đi gần tới, hn có lẽ là ngày "đại kỵ" của gã thì phải, vì hầu như suốt cả buổi tập lúc nào cũng chỉ thấy mặt gã tím tái, sa sầm. Còn đâu khuôn mặt sáng sủa như ấn tượng của buổi nhập môn đầu tiên khi tôi đến với võ đường này. Tôi ko thèm chấp nhặt, chỉ chào Ngọc rồi gật đầu ra dấu coi như kết kèo vụ đưa đón vừa rồi. Đoạn kéo tay My ly khai luôn khi thấy cô nàng chuẩn bị có dấu hiệu cho 1 cuộc xung đột khẩu ngôn tiếp theo với tay Thiên.