Chương 17

– Sột xoạt… Cạch.. Cạch… Cạch!!!

Tiếng động phát ra từ phòng của Hằng, cô nàng dậy rồi thì phải. Tôi chậm bước tiến dần về phía căn phòng. Chuyện xảy ra đêm qua vô tình tạo cho tôi 1 cảm giác sượng sùng, có thể diễn tả nó gần giống vs kiểu ko tật mà vẫn giật mình vậy.

– Hằng dậy rồi à? Có thấy mệt ko?

– … Mình đang ở đâu vậy??? Ở nhà Tuấn à???

Hằng có vẻ vẫn còn ngái ngủ, cái mặt nhăn nhó, 1 tay vò vò tóc, 1 tay cầm mảnh giấy nhắn tôi để trên giường khi nãy. Bộ dạng trông vừa dễ thương, vừa… gợϊ ȶìиᏂ bởi chiếc đầm ngắn sệc xi đang xõa sượt cuộn hờ quấn trong chăn.

– Ờ… ko… Đang ở nhà người quen của mình!!!

– … Sao Tuấn ko đưa mình về nhà??? – Hằng hỏi rồi nhìn tôi chân chân

– … Thì… tối qua lúc Hằng say mình cũng định đưa Hằng về nhà. Nhưng… ko tìm đc địa chỉ vì đt của Hằng hết pin, mình định gọi hỏi thằng Thảo thì nó lại tắt máy… Cuối cùng bí quá mới phải về đây…

– Sao ko tìm ở CMT hay bằng lái xe của mình ý!!! – Hằng vừa nói vừa đưa tay lục lọi túi xách của mình.

– Hôm qua mình cũng tìm rồi nhưng ko thấy… Ơ…???

Hằng chìa mấy thứ giấy tờ tùy thân trong túi ra, ko nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn tôi. Tôi cứng lưỡi luôn, mẹ kiếp cái ánh mắt nhìn hình lá răm ấy là ý gì, bực mình vì cảm giác như đang bị vu oan gia họa vậy… Hajzzz, mà 1 phần cũng là do tôi, chỉ vì tối qua vội vàng mới ko nhìn ra cái ngăn kín chứa giấy tờ ấy.

– … Ơ… hq mình có tìm rồi nhưng ko hiểu sao lại ko thấy…

– Đêm qua… Tuấn ngủ cùng mình à???

– “W.T.F!!! Thôi bỏ mịe rồi hình như nó nhớ ra chuyện đêm qua thì phải…!!!“ – Tôi lo lắng nghĩ thầm trong lòng, Hằng mà biết đc những hành vi lợi dụng, “giày vò“ đêm qua của tôi thì ko biết có còn coi tôi ra gì nữa ko.

– Ko… mình ngủ ngoài phòng khách mà!!! – Tôi cố gắng chống chế đến cùng.

– Thế sao thắt lưng của Tuấn lại ở trên giường mình???

Hoá ra là vì cái của khỉ này, vậy mà làm tôi hết hồn cứ ngỡ Hằng đã nhớ ra chuyện gì đêm qua. Cơ mà cô nàng này xem ra cũng đáo để lắm chứ chẳng vừa. Từ chuyện hôm qua cho tới chuyện bây giờ, có thể nhận thấy Hằng ko hề đơn giản và ngây ngô như những suy nghĩ và ấn tượng ban đầu của tôi về cô nàng. Gái gốc HN mà, làm gì có đứa nào xinh mà lại hiền và dại khờ chứ. Chỉ có lành hoặc ghê gớm thôi, cứ nhìn từ Trà là rõ

– À, đấy là thắt lưng của anh bạn mình, tối qua vào phòng mình cũng thấy rồi nhưng quên chưa cất đi. Thắt lưng mình đây cơ mà – tôi vén áo cho Hằng “kiểm tra“ – Hằng đừng lo lắng, nghĩ ngợi gì cả, mình ko phải là loại người đó đâu!!! – thừa thế tôi phủ đầu ngược luôn.

– Uhm… mình ko có ý đó đâu, thấy lạ nên mới hỏi vậy thôi, Tuấn đừng để bụng nhé… Nãy giờ có gì ko phải thì cho mình xl… Mà tối qua mình… say thế nào vậy???

– Thì là say thôi chứ còn say thế nào nữa!!! Thực sự thì trước giờ mình… khá thành kiến với con gái uống rượu rồi say khướt. Vì nhận ra Hằng nên mới đưa về thôi, chứ người lạ thì mình mặc kệ rồi

– … Uhm… cảm ơn Tuấn nhiều lắm. Giờ… chắc mình xin phép về thôi…

– Ăn sáng cái đã, mình dọn ra bây giờ đây. Hằng uống cốc nước chanh đi rồi rửa mặt cho tỉnh!!!

—-

– … Sao ko ăn đi? Phở ko ngon ah?

– Uhm… mình thấy… khó nuốt… – Hằng cầm đũa ko gắp mà chỉ gẩy gẩy cho có lệ.

– Bụng dạ còn khó chịu ạ?

– … Ko… là do Tuấn…!!!

– … Do mình??? Mình có làm gì Hằng đâu???

– Lời Tuấn nói khi nãy làm mình muốn ăn chút phở cũng thấy đắng họng…

– … Hajzzz… ko ăn thì bỏ đây mình ăn cố, phí!!! Soạp.. Soạp…

– … Thôi mình về đây, Tuấn cứ ăn tiếp đi…

– Soạp… Ko có chìa khóa làm sao về… Sụp… Hà.à..à. Tẹp… tẹp…

– Mình ko đùa đâu, Tuấn cợt nhả gì với mình vậy!!!

– Đợi mình rửa bát xong rồi về. Cứ ngồi ăn nốt chỗ cam ấy đi, công mình bổ bằng 1 tay đấy……… AHHH.. Áiiiiii… Sao véo mình… Aiiii… cẩn thận va vào tay trái giờ…

– 1 tay thì rửa bát kiểu gì, có muốn trêu nữa ko!!!

—-

– Giờ có qua trường học nốt tiết 2 ko? Mới hơn 9 rưỡi thôi.

– Uhm… Tuấn muốn học thì cứ qua trường đi… Mình chắc nghỉ buổi hôm nay…

– Uh, mình hỏi Hằng thôi, chứ mình thì cũng muốn nghỉ. Giờ để mình về nhà rồi Hằng về sau đc chứ?

– Thế cũng đc…

Tôi đèo Hằng lượn lờ qua vài con phố, đi dần về phía nhà trọ. Hn tôi buộc phải giành lái vì nhìn Hằng có vẻ vẫn còn ngắc ngư.

– Tuấn này… – Hằng giật giật lưng áo tôi.

– Hả!!!

– Hay… cứ đi thế này đi… Giờ mình cũng ko muốn ở nhà…

– Hở??? Gần trưa rồi mà!!!

– Uhm… hỏi Tuấn vậy thôi… ko đi đc thì thôi…

– … Thế đi đâu giờ??? Muốn đi cũng phải có địa chỉ cụ thể chứ!!!

– Hì, thì cứ đi là ra chỗ thôi. Giờ qua nhà mình trước đã!!!

—-

Tôi dừng lại trước 1 căn biệt thự khá đẹp nằm trên đường N.T.Định. Ko hổ danh là hotgirl nhà giàu, ngôi nhà to thật… mà theo như lời Hằng kể thì đây chỉ là nhà để ở. Còn nhà cũ ở gần bờ Hồ thì đang dùng để kinh doanh. Nhà Hằng hình như cũng có tình trạng giống với nhà My khi bố mẹ thường xuyên ra ngoài kiếm tiền. Nhà thì lớn nhưng ban ngày hầu như chỉ có cô giúp là việc ở nhà, chỉ đến tối thì mọi người mới trở về sum họp cùng nhau. Ngôi nhà khá chuộng kiến trúc cổ điển phương Tây, dùng nhiều vật liệu gỗ để tạo phong cách. Đặc biệt nhà Hằng có rất nhiều đồng hồ cổ, từ treo tường, đồng hồ cây, cho đến đồng hồ bàn… Tất cả đều sáng loáng, đẹp đẽ chứng tỏ sự kỳ công và tốn kém của người chơi. Dù chỉ loanh quanh ở phòng khách nhưng quả thực đây đúng là ngôi nhà trong mơ với những người thuộc tầng lớp bình dân như tôi… Nhà đẹp tuyệt vời!!!

—-

– Nhìn gì lạ thế??? – Hằng xuống đến nơi và đang nhìn tôi hấp háy. Ko còn là chiếc đầm sệc xi nữa, thay vào đó là chiếc váy ngắn nhẹ nhàng đc khoác hờ bên ngoài bằng 1 chiếc mangto kaki. Tóc buông xõa lượn sóng, makeup nhè nhẹ 1 lớp trang điểm mới. Da trắng, môi đỏ, hình dáng của Hằng lúc này làm tôi liên tưởng đến những cô gái Nhật xinh tươi khi đi dạo lặng lẽ dưới tuyết trời trắng xóa. Thật là xinh đẹp và duyên dáng!!!

– Uhm, lần đầu tiên vào 1 ngôi nhà đẹp như thế này nên ngắm mà… Mà Hằng xong hết chưa vậy?

– Xong rồi, mình đi thôi, hì!!!

2 đứa lại tiếp tục vi vu trên đường, trời đầu đông mang sắc thái xám xịt nhưng quang đãng. Gió lạnh và hanh khô bám riết lùa qua khoảng trống giữa 2 cá thể. Hằng lúc này thật ý tứ và giữ gìn, ko còn mang hình ảnh thoáng đạt, câu dẫn của đêm qua nữa. Tôi thoải mái điều khiển chiếc xe bằng 1 tay, vì còn chưa quen đường xá nên thỉnh thoảng Hằng vẫn phải chỉ trỏ và hoa tiêu. Luyên thuyên với những câu chuyện ko đầu ko cuối, vậy mà chỉ sau có hơn 3 giờ đồng hồ 2 đứa cũng kịp lang thang qua 1 loạt con đường và những địa điểm như Q.T.Giám, chùa Trấn Quốc, phủ Tây Hồ. Chủ yếu là đi theo sự tò mò của tôi vì chưa biết những địa điểm trên là như thế nào. Chụp choẹt cũng đc khá nhiều pic hay, có 1 mẫu đẹp như Hằng cũng khiến vị nghệ sĩ trong tôi đôi lần reo lên vì xao động.

Trưa đã cận kề…

– Về thôi Hằng nhỉ, đi nãy giờ cũng nhiều rồi!!!

– ………

– Về chưa?… Ơ…

– Đưa mình ra cầu Thăng Long đi… – Hằng ko nói gì thêm, vòng tay ôm lấy sát người tôi… Ko hiểu là lạnh do thời tiết hay vì lòng người chợt thấy lạnh giá…