Chương 14

– Tôi: ……. Thôi ko cần nói nữa… Chuyện này dừng ở đây. Nhân tiện anh cũng nói luôn để anh em mình xác định lại với nhau lần cuối. Em có muốn học tử tế, đàng hoàng hay ko là tùy ở em. Ko thích bảo anh 1 câu anh sẽ nói lại với cô Hà, còn đã xác định muốn học anh thì phải tôn trọng anh và tôn trọng ngay chính những buổi học của em. Anh sẽ cố hết sức để dạy em cho thật tốt nhưng nếu em vẫn mang tư tưởng gượng ép hay chống đối thì anh sẽ nghỉ luôn. Tùy em chọn đấy!!!

– My: … Em vẫn muốn anh dạy mà… Anh đừng nóng nữa đc ko. Đang vui vẻ mà tự nhiên khùng lên với em…

– Tôi: … Hừ…. Thôi hôm nay nghỉ ở đây… tuần sau em báo cái Ly đi học luôn nhé…….

– My: …

– Tôi: ……… Đi lượn lờ tý với anh ko???

– My: Đi anh!!!

– Tôi:

Làm dịu bớt cái không khí căng thẳng ban nãy giữa 2 ae bằng những cây kem vào mùa chớm lạnh thật ko gì hiệu quả bằng. Hôm nay đi con Fu neo mới cứng cựa của Xuân chóa (chiếc wave Thái thân thương của tôi sau vụ va chạm đã đc đưa về bãi giữ Mỹ Đình. Chắc chỉ còn chờ ngày chuyển lên Tề Lỗ Thái Nguyên để nung sắt nữa thôi) nên đèo My đi cùng cũng thấy hoành hơn. Trên khoác hờ chiếc áo khoác dạ, dưới quần tất mỏng tang, nhìn My thực sự hấp dẫn so với cái tuổi của mình. Lớp 12 nhưng nói thật là con gái hiện đại ở cái tuổi này cũng đã lớn và già dặn khá nhiều. Với gái gốc Hà Thành như My thì càng ko phải ngoại lệ, con bé biết rất nhiều tụ điểm vui chơi, ăn uống, cả những bar, sàn lớn nhỏ quanh cái Hn này nhắc đến chỗ nào hầu như My cũng đều có thể chỉ mặt điểm tên

Kem bờ hồ vào những ngày đầu đông dường như ngọt ngào hơn bình thường bởi sự cô đọng tích tụ trong giá lạnh khiến cho vị đường dễ chạm được vào vị giác của con người hơn. Mặc dù đã hơn 9h tối nhưng khu vực bao quanh bờ hồ vẫn nườm nượp dòng người qua lại. Chụp ảnh và tham quan quanh những gian hàng của chợ phố cổ vào tối thứ 7, tôi và My cũng lỉnh kỉnh mua đc vài thứ đồ lưu niệm linh tinh, củ chuối. Rẽ ngược dòng người quay lại với bờ hồ, cảm nhận sự thú vị khi nhàn tản dạo bước dưới tiết trời se se, khô lạnh của mùa đông. Khẽ rùng mình tận hưởng vị ngọt lạnh của từng cơn gió trời, gió hồ man mác thi thoảng lại vi vu thổi qua. Ánh đèn cao áp vàng rực hắt qua những tán lá trên cao chiếu rọi xuống lòng đường những tia sáng mờ ảo, dễ làm lòng người cảm thán bởi khung cảnh sống động của không gian và tiết trời xung quanh… 1 cái níu thật chặt bất thường từ phía My…

– Tôi: Lạnh rồi chứ gì, ai bảo phong phanh!!!

– My: Ko lạnh lắm… nhưng đi dạo thế này thì phải ôm nhau chặt như sam chứ. Đấy anh nhìn kìa…

– Tôi: Họ yêu nhau thì mới thế, anh em mình yêu đương quái gì đâu mà ôm mới chả ấp…

– My: Anh lạc hậu, cứ phải yêu thì mới ôm đc à… Ah, có ghế trống kìa, ra đó đi anh…

– Tôi: Nào, giờ ngồi rồi ôm gì nữa mà ôm… Ơ hay nhở!!!

– My: … Thì em lạnh đc chưa… Ôm tý cũng kiêu… Anh này… em xin lỗi chuyện hồi nãy nhé…

– Tôi: Ko sao, anh em mình xác định được với nhau như vậy rồi anh cũng mừng!!!

– My: Cái hôm đầu tiên thực sự em muốn phá anh lắm. Ghét anh nữa vì lúc đầu còn tưởng anh là đồ đểu cơ ()… Em nói thật đấy… Còn 2 buổi gần đây thực ra là em muốn thử xem anh có đàng hoàng thật như lời anh nói hay ko thôi. Ko phải em muốn phá gì anh đâu… Nếu anh ko đàng hoàng thì…

– Tôi: Thôi đc rồi, anh hiểu ý của em rồi. Anh em mình thẳng thắn đc với nhau cũng là tốt cho sau này. Giờ chuyện gì qua rồi ta ko bàn lại nữa, sắp tới chỉ cần tập trung cho việc học thôi em hiểu chứ???

– My: Vầng!!!

Ngồi chém gió thêm 1 lúc nữa 2 đứa mới chịu nhổ rễ để về. Phải công nhận là mùa đông HN ở bờ hồ thật đẹp và giàu cảm xúc. Bảo sao biết bao tác phẩm âm nhạc đều lấy chất thơ từ đây mà ra. My lại ôm tôi chặt cứng trên suốt quãng đường trở về nhà. Tâm hồn thì vô tư nhưng cảm giác va chạm, tiếp xúc giữa những phần cơ thể nhạy cảm và hơi thở dìu dịu bên tai từ người khác giới vẫn tạo cho tôi những tư vị râm ran khó tả. Hajzzz, sự đê mê này mà ko biết kiềm tỏa và kiểm soát thì đừng hỏi tại sao giờ lên “Tàu nhanh” hay “Rân chí” lại có nhiều tít “hấp diêm” giật gân đến vậy

—-

7h sáng CN – tôi và Xuân lục tục hò hét nhau để về quê. Ngồi trên xe khách lại nhớ về cảm giác cách đây hơn 1 tháng cũng trên chuyến xe như thế này nhưng ở chiều ngược lại. Cảm xúc và tâm trạng chỉ cách nhau có hơn 30 ngày những đã có những sự sai khác, biến thiên tương đối. Vẫn còn đó những nỗi buồn, nỗi day dứt, sự nhớ nhung, buồn tủi. Nhưng cũng đã vơi đi dần sự cô đơn, quạnh hiu và vô cảm. Khi đi là 1m tôi độc hành nhưng lúc này trở về tôi lại có thêm Xuân chóa đi cùng. Nghĩ về điều ấy khiến tôi thực sự cảm động và muốn cám ơn thằng bạn này bằng… 1 phát đấm giữa mặt. Vì tôi ngại nói ra những lời cảm thán sến súa đó nên diễn tả bằng hành động đôi khi lại hay ho và “chân thực” hơn.

Bước chân dừng lại ở nghĩa trang TP… 3 ngôi mộ nhỏ nằm cạnh nhau… là nơi gia đình tôi ở lại… và hàng ngày… ở 1 nơi hạnh phúc, yên bình nào đó… vẫn dõi mắt nhìn từ trên cao để quan sát và phù hộ cho từng bước đi của tôi trên hành trình cuộc đời.

Thắp hương và lau dọn xong mộ phần ở nghĩa trang, tôi đưa Xuân về thăm lại nhà mình. Nơi mà ngày xưa từng 1 thời chính là tổ ấm tràn ngập tình yêu thương của gia đình tôi. Giờ đã được 1 gia đình khác thuê về ở cách đây 2 năm để thêm tiền tiết kiệm cho tôi sau này.

– Nhà mày vẫn còn thế này thì sổ đỏ ai giữ? – Xuân thắc mắc sau khi rời khỏi nhà tôi.

– Tôi: Tao gửi hết ở “két” ngân hàng rồi, nhờ bạn bè bố mẹ với họ hàng làm giúp.

– Xuân: Ko nhờ họ hàng giữ… À ừ…

– Tôi: Cái gì của mình thì cứ tự mình giữ là thoải mái nhất!!!

10h sáng – Tôi tranh thủ dẫn Xuân chóa đi lòng vòng quanh TP cho nó ngắm nhìn và đánh giá quê hương của mình. Làm tý bún cá và sinh tố lót dạ vì ban sáng vội đi chưa kịp đớp. Ngồi ở mấy quán trung tâm TP để ngắm gái gú đi chơi, đi học… Mới hơn 1 tháng mà tôi đã cảm nhận rõ cảm xúc của người xa quê là như thế nào. Thấy thân quen và yêu hơn rât nhiều những thứ, những con người thuộc về mảnh đất này… Nhưng dù vậy thì HN vẫn là nơi tôi muốn đến và ở lại, đó ko chỉ là nơi giúp tôi thay đổi dần bản thân mà còn là nơi tiếp bước cho tôi tìm lại mục tiêu và xây dựng ước mơ cho cuộc đời mình.

11h30 – Tôi trở về “ngôi nhà” thứ 2 của mình – clb boxing – mọi thứ vẫn vậy, y nguyên như cũ. Chưa vào đến nơi đã nghe đủ thứ âm thanh, từ tiếng ồn ào, nói chuyện, hò hét. Cho tới những tiếng động huỳnh huỵch phát ra từ việc tập luyện của các học viên.

– Ơ, anh Tuấn à…… ông Tuấn về rồi này a.Mạnh ơi!!!

Thằng Hải – 1 đồng môn thân thiết kém tôi 1 tuổi – liến láu, hồ hởi khi nhìn thấy tôi bước vào. Cánh tay quấn dở băng đa tuột gần hết vì thằng ku còn đang mải chém gió phần phật. Thầy và a.Mạnh cùng nhiều bạn bè chiến hữu khác đón mừng tôi trở về theo đúng “tinh thần” boxing bằng 1 vài động tác giao chiến. Nhưng tất cả cũng kịp nhận ra cái bộ dạng “chết cạn” trên băng dưới bó như “ma cây” nên tạm tha cho tôi màn “chào hỏi” đặc biệt đó. Ngồi hỏi han, chuyện trò, chém bão với nhau đến gần 12h thì cả clb rồng rắn kéo nhau ra quán để tổ chức tiệc chia tay cũng như liên hoan mừng ngày a.Mạnh lên phố “lập đời” như kế hoạch đã định.