Chương 12: Trường học nội trú

"Đ*, không nhìn lầm đi, tư thế xuất hiện này, tuyệt đối là phó bản trung cấp, không thậm chí có thể là phó bản cao cấp mới có thể xuất hiện boss lệ quỷ! Hơn nữa đây không phải là phó bản của người mới thôi sao."

"Như thế boss lệ quỷ xuất hiện trong này, tôi đoán chừng đám người mới sẽ bị xóa sổ hết..."

"Đoán chừng là mảnh bùa hộ mệnh kia hấp dẫn đến, đây là cái xác suất gì, ngay cả khi lão đại có mặt ở đây ta nghĩ cũng chưa chắc thắng nổi, chẳng qua lệ quỷ cao cấp như thế xuất hiện tại đây ắt sẽ có hạn chế trong việc gϊếŧ người mới, nếu cố gắng vẫn có cơ hội sống sót."

Bạch Vấn Hạ nửa tỉnh nửa mê, cảm giác thân thể bị cái gì đó ngăn chặn hô hấp. Nỗ lực tỉnh táo lại nhưng mí mắt nặng trĩu, ngay cả những cử động của ngón tay cũng cần sức lực toàn thân, trên người là vô số tơ sợi gắt gao quấn quanh, giống như sinh vật sống, càng giãy giụa chúng càng quấn chặt.

Nhiệt độ xung quanh đã hạ xuống rất thấp, cảm giác cái lạnh rót vào tận linh hồn. Bạch Vấn Hạ kiệt sức quét mắt nhìn lại, bên giường xuất hiện một bóng đen.

Trong lòng cậu nổi lên một cỗ kích động, ngày này rốt cuộc đã đến, lệ quỷ đã xuống tay! Tích phân lấy ra đổi bùa hộ mệnh không hề phí phạm.

"Cảm tạ đã gọi ta tới đây, ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi." m thanh vang bên tai Bạch Vấn Hạ, thanh âm trầm thấp, dễ khiến cho tâm thần người ta bị mê hoặc, nói ra ý tưởng giấu sâu nhất trong lòng mình.

"Cho dù là sống sót rời khỏi phó bản, hay là trả thù kẻ khinh thường ngươi, hay bất kỳ thứ gì người muốn..."

Ở nơi Bạch Vấn Hạ không thể nhìn thấy, những sơi tơ màu đen đã quấn quanh cổ cậu, nếu cậu theo lời đối phương nói ra nguyện vọng của mình, chắc chắn không được thực hiện, ngược lại bị đối phương lợi dụng điểm này để xây dựng một loại kết nối gì đó. Bằng cách này boss lệ quỷ sẽ không còn bị giới hạn bởi phó bản, ngược lại có thể trực tiếp đem Bạch Vấn Hạ gϊếŧ chết.

Tất nhiên, nếu lời Bạch Vấn Hạ nói ra là mong muốn trả thù cho đồng đội của mình, chẳng hạn như Trịnh Hoàn vừa tính kế cậu, boss lệ quỷ tất nhiên cũng không ngại gϊếŧ chết cả hai.

"Tôi..." Bạch Vấn Hạ nghe những lời này không khỏi nhíu mày, hiển nhiên nội tâm giãy giụa, lập tức khống chế không cho bản thân nói ra suy nghĩ trong lòng.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp đều sốt ruột muốn chết, phần lớn người ở đây đối với Bạch Vấn Hạ có không ít thiện cảm, thật sự không hi vọng vất vả tới đây xem mà chủ phòng lại treo máy.

"Không được nói! Vừa nói cái này trực tiếp "lạnh"!"

"Aizzz, một người mới làm sao biết nhiều như vậy, huống hồ năng lực lệ quỷ lần này, một người thường không có công cụ tự vệ có thể trụ lại được."

"Trong lịch sử từng ngăn cản công kích của lệ quỷ cũng chỉ có 10 người đứng đầu trong bảng xếp hạng, hơn nữa chỉ còn cách tên đó từ đầu đến cuối không nói một lời, cuối cùng gắng gượng đợi cho đến khi lệ quỷ rời đi... Một người mới thế này có thể làm tới bước này không?"

Việc Bạch Vấn Hạ nói ra kêu lệ quỷ gϊếŧ chết đã là sự kiện biết trước!

Nhưng ngay cả trong tình huống mơ mơ màng màng này, nếu nhớ rõ quy tắc của hệ thống, không thể trực tiếp tìm chết, còn có không thể quang minh chính đại kêu lệ quỷ gϊếŧ chết chính mình, điều này quá rõ ràng bị người khác nhận ra điểm khác thường.

Công việc đồng đội heo của Bạch Vấn Hạ đang làm một cách nghiêm túc, thậm chí cậu còn rất có ý thức chức nghiệp trong đó, nếu hiện tại trực tiếp kêu lệ quỷ gϊếŧ chết mình, chẳng phải làm trái với chức nghiệp mà cậu rèn luyện hàng ngày sao!

Vì thế quyết tâm giữ vững ý chí, cậu nỗ lực đem lời nói muốn nói ra nuốt trở vào, trên trán đã xuất hiện mồ hôi dày đặc.

Bên trong là một mảnh trầm mặc, thời gian chậm rãi trôi qua, tầm mắt lạnh như băng của boss lệ quỷ đảo qua đối với Bạch Vấn Hạ đang gắt gao chống đỡ liếc mắt một cái, buông tha cho cậu, thân ảnh bắt đầu tiêu tán.

"Chủ phòng thực sự làm được! Thế mà duy trì đến phút cuối cùng!"

"Ta tuyên bố từ thời khắc này ta bắt đầu trở thành fan của Bạch Vấn Hạ, có nghị lực như vậy cùng với giá trị nhan sắc như thế người mới này cũng quá mạnh đi."

Sự tình này có vẻ không có dấu hiệu chấm dứt.

Bạch Vấn Hạ lúc đó cảm giác được lệ quỷ phải đi, trong lòng không khỏi nóng nảy!

Chuyện này sao có thể? Một người rõ ràng đang ở ngay trước mắt ngươi mà không biết động thủ ra sao, chỉ khi có kẻ yêu cầu ngươi gϊếŧ ngươi mới ra tay, lệ quỷ của phó bản có phải hay không đều thiếu tính chủ động.

Tại đây phút chốc, Bạch Vấn Hạ bộc phát tiềm lực trước nay chưa từng có, kiên quyết giãy giụa thoát khỏi trói buộc ban đầu, đột nhiên vươn tay bắt được tay áo lệ quỷ, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, lời nói từ nội tâm phát ra, "Không cần đi."