Chương 18

Phương Điền đang lúng túng không biết trả lời Tịch Ngộ thế nào thì nghe thấy anh hỏi:

"Mặt của anh bị làm sao vậy?"

Anh nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.

Phương Điền cả người sửng sốt, tay phải xoa xoa khuôn mặt còn ửng đỏ, không suy nghĩ gì mà trả lời:

"Trần Mạn Mạn véo."

Tịch Ngộ nghe vậy, bình tĩnh chuyển hướng ánh mắt sang Trần Mạn Mạn đang đứng bên cạnh.

Trần Mạn Mạn: “...”

Cậu đàn em này tuy lớn lên đẹp trai như soái ca, ấm áp tựa mặt trời, nhưng lúc không cười đúng là có chút đáng sợ.

Phương Điền thấy bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quặc, mãi một lúc sau mới nhận ra là lời mình nói rất giống đang tố cáo, cậu nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi chỉ là đùa giỡn mà thôi.”

Tịch Ngộ thu hồi tầm mắt, không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Phương Điền bị nhìn như vậy, lông tóc dựng đứng hết cả lên, cố gắng kìm nén bản thân không được lùi về sau, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, nói với Tịch Ngộ: "Cậu cũng mau trở về tập luyện đi, chúng tôi còn có chút việc, không muốn làm lỡ thời gian của cậu..."

"Anh có thể đừng trốn tránh tôi nữa được không?"

Lời nói của Phương Điền còn chưa dứt đã bị Tịch Ngộ cắt ngang.

Đôi mắt đen láy của Tịch Ngộ nhìn thẳng vào Phương Điền, nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi cũng biến mất, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc.

Phương Điền: “...”

Cậu thực sự không biết cách để đối mặt với tình huống này. Rõ ràng biết rằng cách đúng nhất là phải dứt khoát từ chối người theo đuổi mình, giữ khoảng cách và không cho họ bất kỳ hy vọng nào, nhưng Phương Điền lúc này thực sự không thể nói ra chữ "Không".

Ngay lúc Phương Điền đang do dự ngượng ngùng, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên cắt ngang hai người.

"Sao cậu còn chưa quay về?"

Phương Điền giật mình, ngẩng mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một người đàn ông lạ lẫm mặc áo khoác đen đang từ từ tiến về phía họ.

Người này vóc dáng rất cao, mái tóc cắt ngắn màu vàng kim cực kỳ bắt mắt. Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, đôi mắt nhạt màu hơn người bình thường khẽ nheo lại, cằm hơi nâng, từ trên cao nhìn xuống Phương Điền.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Điền còn tưởng rằng mình quen biết anh ta.

Phương Điền mở to mắt, nghi ngờ nhìn anh ta, biểu cảm tựa như đang hỏi: "Anh có quen tôi sao?"

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh lạnh lùng.

Phương Điền: “...”

Trần Mạn Mạn: “...”

Hai người liếc nhau, trong lòng cùng thầm nghĩ: "Hứ cái gì mà hứ?"

Tịch Ngộ nhìn người mới vừa đến, thu lại vẻ mặt vừa rồi, dùng giọng điệu không tốt lắm nói với anh ta:

"Anh đến làm cái gì? Tôi lập tức về ngay đây."

Lúc này, Phương Điền mới biết câu nói trước đó của người nọ là dành cho Tịch Ngộ.

Người nọ liếc nhìn Phương Điền một cái, lạnh lùng nói với Tịch Ngộ:

"Tôi đây là muốn đến xem ai là người có thể khiến cậu giống như nhìn thấy vợ, mang theo bộ dạng thất hồn lạc phách, vội vã chạy đến đây."

"Là cậu ta sao?"

Giọng điệu của anh ta mang theo sự khinh miệt rõ ràng.

Tịch Ngộ nghe xong cau mày lại, thấp giọng mắng:

"Giang Dữ Thành, anh đừng có mà nói lung tung như vậy."

Phương Điền cũng nhíu mày khó chịu.

Cậu không hiểu tại sao người này lại nói chuyện dở dở ương ương như vậy.

Do hoàn cảnh trưởng thành và môi trường sống, cậu rất ít gặp loại người mà ngay lần đầu gặp mặt đã thể hiện sự ác ý rõ ràng với mình.

Phương Điền có chút tức giận, thu hồi tầm mắt nhìn người nọ, quay mặt đi nói trực tiếp với Tịch Ngộ: "Chúng tôi có việc đi trước, cậu mau trở về tập luyện đi, hẹn gặp lại sau."

Thấy Tịch Ngộ gật đầu, Phương Điền liền kéo Trần Mạn Mạn xoay người rời đi.

Tịch Ngộ nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Điền không chớp mắt. Giang Dữ Thành thấy anh như vậy lại hừ lạnh một tiếng.

"Cũng bình thường thôi, tôi còn tưởng là mỹ nhân kinh thiên động địa nào khiến cậu thích đến muốn chết muốn sống như thế."

Tịch Ngộ quay đầu lại, nhìn Giang Dữ Thành với vẻ mặt lạnh lùng, nói:

"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào về anh ấy thốt ra từ miệng của anh."

"Cút xa anh ấy ra."

Giang Dữ Thành nghe vậy, khịt mũi: "Cậu tưởng tôi muốn chọc ghẹo cậu ta à? Cũng chỉ có cậu mới giống như tên ngốc bày trò theo đuổi cậu ta thôi, vậy mà lại không điều tra xem người ta ở sau lưng mình làm cái gì."

Tịch Ngộ vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh: "Ý của anh là muốn nói cái gì."

Giang Dữ Thành cười như không cười, nói:

"Tôi vừa nhìn cậu ta đã cảm thấy quen mắt, nói vài câu mới nhớ ra."

"Cậu ta là streamer ký hợp đồng với công ty của ba tôi tên Phương Điền, gần đây đang hot lắm."

Thấy Tịch Ngộ không nói gì, anh ta lại nói: "Cậu có biết vì sao mà cậu ta nổi tiếng không?"

Vẻ mặt Tịch Ngộ không tốt lắm: "Anh cứ nói thẳng đi."

Giang Dữ Thành nhìn sắc mặt của anh, cười nói: "Tôi nghe nói gần đây cậu ta đang cọ nhiệt của một tuyển thủ chuyên nghiệp, lên hot search rất nhiều lần."

"Công ty của ba tôi nâng đỡ cậu ta, mà ông ấy là loại người như thế nào, cậu cũng không phải không biết.”

"Vậy mà cậu còn tưởng cậu ta ngây thơ sao?"

Sắc mặt Tịch Ngộ đột nhiên trở nên u ám.