Chương 12

Nghe thấy lời này, Thời Ngưng bật cười, nhìn Tô Điền Tuyết với vẻ không tin nổi: "Cô định kết hôn với tôi vì căn nhà này à?" Đây chẳng phải là Tô Điền Tuyết vừa mới ghét mình sao?

Tô Điền Tuyết gật đầu: "Không sao, cô có thể từ chối. Tôi sẽ tìm người khác."

"Đừng mà." Thời Ngưng với vẻ tinh nghịch, nắm lấy tay Tô Điền Tuyết: "Tôi chưa nói là sẽ từ chối cô mà."

Thời Ngưng tiếp tục: "Tôi đã suy nghĩ trong ba giây."

Tô Điền Tuyết: "Rồi sao?"

Thời Ngưng: "Tôi quyết định chấp nhận lời cầu hôn của cô."

Tô Điền Tuyết sửa lại: "Không có yêu cầu tình cảm gì."

Thời Ngưng nhướn mày: "Biết đâu lại có thì sao."

Hai người nhìn nhau, ngầm so tài. Ở phía sau, hai người họ hàng đáng ghét không chịu yên, tức giận hét lên: "Không được, chuyện này không tính!"

"Tô Điền Tuyết, mày tùy tiện kéo một người đến kết hôn, lại còn là đồng tính nữa, như vậy không được đâu!"

Thời Ngưng cười khẩy: "Luật pháp không cấm Alpha và Alpha kết hôn. Xin lỗi, lời phản đối của mấy người vô hiệu." Cô nhớ rất rõ điều này trong nguyên tác, từng được đề cập đến.

Bà thím hất mặt, đôi mắt sắc bén như dao: "Tao không tin! Trừ phi hai người chứng minh rằng hai người thực sự là một cặp, thực sự muốn kết hôn. Nếu không, tao nói cho mày biết, Tô Điền Tuyết, bọn tao có thừa thời gian, bọn tao sẽ đến nhà mày gây sự mỗi ngày. Ngôi nhà này, mày sớm muộn gì cũng phải giao ra thôi!"

Thời Ngưng không nhịn được: "Bà lấy tự tin từ đâu thế? Bà biết rằng hành vi như bà nói có thể bị xem là gây rối trật tự công cộng và bị phạt tù tới năm năm, phạt giam hoặc quản chế không?"

"Còn nữa, bà muốn chúng tôi chứng minh là một cặp? Vậy sao bà không chứng minh bà là con người đi? Theo tôi thấy, điểm khác biệt duy nhất giữa bà và chó là chó đi vệ sinh xong có chủ nhặt phân, còncbaf thì không."

Mặt bà thím đỏ bừng vì tức giận, nhưng Tô Điền Tuyết chỉ lắc đầu nói: "Đừng nói vậy."

Thời Ngưng: "?" Không thể chửi à?

Tô Điền Tuyết: "Tôi nghĩ chó còn đáng yêu hơn họ một chút."

Thời Ngưng bật cười: "Ừ, họ không xứng."

Bà thím tức điên lên, bắt đầu chửi rủa tổ tiên nhà họ. Thời Ngưng lập tức lấy điện thoại ra ghi âm, đợi bà thím chửi xong, cô lập tức gọi điện báo cảnh sát.

"Alô, chú cảnh sát ạ, có người chửi mắng tôi."

Bà thím: Cô không biết chơi sao?

Thời Ngưng: "Chửi người khác là vi phạm pháp luật, bà không biết à?"

Bà thím: "Cô vừa bảo tôi là chó mà!"

Thời Ngưng vô tội: "Tôi có nói đâu. Tôi chỉ bảo bà không đáng yêu bằng chó thôi. Bà thử soi gương xem sao?"

Chờ một lát, cảnh sát thật sự đến xử lý chuyện này.

*

"Tên?"

"Thời Ngưng."

"Tuổi?"

"Hai mươi bảy. Chưa kết hôn."

Tô Điền Tuyết nhìn ánh mắt Thời Ngưng liếc qua, thầm nghĩ, người này lúc trên giường quả thật đã nói dối.

Cậu cảnh sát nhíu mày, nói: "Cô Thời, cô đang báo cáo thông tin cá nhân với tôi hay là với cô Tô đây? Nói chuyện thì cứ nói, sao cứ nhìn chằm chằm vào người khác thế?"

Thời Ngưng thản nhiên đáp: "Tôi đang báo cáo với cả hai."

Cô lập tức buột miệng: "Cảnh sát ơi, cô ấy vừa cầu hôn tôi, tôi còn đang xúc động đây."

Cậu cảnh sát đành bất lực, sau khi hoàn tất các thủ tục báo cáo và kiểm tra các tài liệu ghi âm mà Thời Ngưng chuẩn bị, cũng như xem qua camera giám sát ở bệnh viện, quyết định đưa cặp vợ chồng bá đạo – chú thím của Tô Điền Tuyết – về đồn để thẩm vấn.

Bà thím lập tức không phục, cố gắng biện minh: "Chú cảnh sát ơi! Tôi oan mà!"

Cảnh sát lập tức cau mày: "Bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi tôi là chú?"

Bà thím tức tối: "Đây chẳng phải là tiêu chuẩn kép sao?"

Cảnh sát gập lại cuốn sổ ghi chép, chỉnh lại máy ghi âm: "Có chuyện gì nữa?"

Bà thím chỉ vào Thời Ngưng, nói: "Cô ta cũng đã chửi tôi."

Cảnh sát hỏi: "Cô ta chửi bà thế nào?"

Bà cô đáp: "Cô ta bảo tôi còn không đáng yêu bằng chó!"

Cảnh sát: "......"

Thời Ngưng thản nhiên: "Cảnh sát ơi, tôi chỉ đang mô tả chân thực thôi, dùng phép ẩn dụ để miêu tả ngoại hình của một người đâu có đến mức bị xem là chửi rủa đâu? Không thể quy chụp như vậy được."

Thời Ngưng nghiêng đầu, bắt chước tiếng chó sủa: "Gâu gâu." Cô nhìn với vẻ vô tội: "Tôi thích cún con lắm mà."

Cảnh sát đương nhiên hiểu rõ Thời Ngưng đang cố tình trêu chọc, chỉ biết lườm cô một cái trước khi đưa mọi người đi. Trước khi rời đi, bà thím còn hét to: "Tô Điền Tuyết, tao sẽ quay lại!"

"Ngôi nhà của mày— Ái!"

Cảnh sát ấn đầu bà thím xuống: "Bà còn quay lại cái gì nữa? Nếu bà còn làm loạn, tôi đảm bảo bà không quay lại được đâu!"

Nhìn cảnh tượng ấy, vở kịch đến đây mới gần như kết thúc.

Tô Điền Tuyết nhìn theo bóng lưng của họ bị dẫn đi, đắm chìm trong suy nghĩ. Đột nhiên, cảm giác lạnh buốt từ mắt cá chân truyền đến. Cô ấy cúi đầu nhìn, phát hiện Thời Ngưng đang ngồi xổm trên đất, dùng tăm bông thấm cồn iod để lau vết thương ở mắt cá của cô ấy.

Cồn iod chạm vào vết xước do bà thím điên kia gây ra, cảm giác vừa rát vừa lạnh làm Tô Điền Tuyết không dễ chịu.

Cô ấy mím môi, định rụt chân lại: "Cảm ơn, nhưng không cần phải làm vậy."

Thời Ngưng buông một tiếng "Ồ", cũng không ép buộc, đứng dậy: "Không sao, tôi vốn là người tốt bụng."

Tô Điền Tuyết quay đầu đi, không muốn nhìn cô nữa.