Chương 1

Thời Ngưng đã xuyên không.

Cô đứng trong khách sạn, đi qua đi lại, mở cửa phòng tắm kiểm tra tình hình, sau đó nhìn ra cửa sổ kiểm tra khung cảnh bên ngoài. Sự nghiêm túc này chẳng khác gì cảnh sát đang điều tra một hiện trường án mạng. Sau nhiều lần kiểm tra, Thời Ngưng xác nhận rằng cô đã xuyên không.

Và điều đó xảy ra ngay khi cô vừa bắt đầu một cuộc hẹn hò. Cô vừa bước vào phòng tắm tắm rửa, kỳ cọ từng ngón tay thật sạch sẽ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đến giờ G. Thế nhưng khi cô mở cửa bước ra, cô đã xuyên không.

Thời Ngưng nhìn vào gương, thấy mình khoác chiếc áo choàng trắng, bên trong lấp ló chiếc váy ren đen. Cô xác nhận cơ thể này vẫn là của mình, vết nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh vẫn còn, thậm chí đôi tất dây cô mang theo để phục vụ sở thích của đối tượng hôm nay cũng vẫn còn nguyên.

Đúng là cô không sai.

Cả phòng tắm cũng là phòng tắm cũ của thế giới cũ, vì bộ bαo ©αo sυ cô chuẩn bị sẵn vẫn đang đặt ngay trên bồn rửa, hộp giấy chưa hề bị mở. Cô thậm chí còn mang theo nước hoa mùi gỗ sau mưa, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ và thư thái.

Loa Bluetooth trong phòng tắm vẫn đang phát nhạc.

Mọi thứ đều cho thấy rằng hôm nay Thời Ngưng đang có một tâm trạng rất tốt.

Người đối diện hôm nay khá hợp gu cô. Cô thích những cô gái đáng yêu, thích ngắm họ khi cảm xúc dâng trào không thể kiềm chế được mà nũng nịu, thích nghe giọng họ ngọt ngào gọi "chị ơi." vừa cầu xin, vừa nói không muốn nhưng lại càng bám riết lấy.

Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, Thời Ngưng đã cảm thấy khó chịu. Và sự khó chịu này đã chuyển thành cơn giận khi cô nhận ra tình thế hiện tại của mình.

Cô đã làm gì sai để phải xuyên không thế này?

Cô có biết rằng phụ nữ dù không có cậu bé cũng sẽ cảm thấy bực bội mà trầm cảm không?

Điều khủng khϊếp nhất là cô không biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì. Có một cơn khát khao bùng cháy trong máu, thiêu đốt linh hồn cô. Cổ họng cô khô khốc, như một người đang cháy muốn tìm chút nước mát để giải khát. Phần sau cổ cô nóng rát, trong bụng như có con sâu đang gặm nhấm, vừa đau đớn vừa khiến cô không thể ngừng khao khát. Thật khủng khϊếp. Cô nghi mình bị dính phải xuân dược.

Mọi ngóc ngách trong cơ thể cô đều bị khống chế bởi một cảm giác ngứa ngáy không thể tả, cô như một cái hố sâu không đáy, linh hồn bị nuốt chửng trong sự trống rỗng.

Không rõ tình hình thế giới này ra sao, Thời Ngưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cầm chai nước khoáng trong phòng khách sạn lên, mở nắp và dốc hết vào miệng. Nước lạnh giảm bớt được phần nào sự khó chịu trong người cô.

Cô cần phải bình tĩnh lại.

Giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện tự giải quyết!

Ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cô, ngay lập tức tống vào đầu cô một loạt thông tin. Cô ôm đầu đau đớn, cảm giác như mình đang bị nhấn chìm trong dòng nước sôi sục, nóng bỏng chẳng khác gì cuộc thiêu hủy thuốc phiện của Lâm Tắc Từ.

Nóng đến nỗi cô trở nên tỉnh táo.

Sau một lúc, cô ngồi trên giường, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.

Cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bách hợp ABO có tên "Cưng chiều Omega khóc nhè", và tác giả của nó không biết là ai, nhưng rõ ràng đầu óc có vấn đề, tự dưng lại viết cô vào truyện.

Trong truyện, cô là một Alpha từng rất phong lưu. Sau một đêm ân ái với nữ chính Tô Vãn Tinh, cô đã nghiện, từ đó không còn yêu ai khác, chỉ biết làm một kẻ si tình, theo đuổi Tô Vãn Tinh mà thôi.

Tô Vãn Tinh là một cô bé vẫn còn đang đi học. Cô ấy có đầy đủ phẩm chất của một nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình: ngây thơ, đáng yêu. Ngoài ra, cô ấy còn sở hữu mọi kỹ năng của nữ chính trong tiểu thuyết sắc như "tin tức tố Omega mạnh nhất thế giới." "nhân hình xuân dược." và "ngủ một lần là nhớ cả đời."

Thời Ngưng chính là một trong những Alpha bị Tô Vãn Tinh chinh phục.

Sau khi yêu cô ấy, Thời Ngưng gần như phục tùng mọi yêu cầu của Tô Vãn Tinh.

Nhưng Tô Vãn Tinh lại để ý đến quá khứ phong lưu của Thời Ngưng, dùng điều đó để hành hạ cô, và liên tục tìm đến những Alpha khác.

Thật là một màn cải tạo kẻ ăn chơi cũ kỹ.

Thời Ngưng khinh bỉ.

Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với cô.

Thời Ngưng luôn có ba nguyên tắc không bao giờ phá vỡ:

Không đυ.ng tới gái thẳng. Không đυ.ng tới người trên cơ. Không đυ.ng tới người mình yêu.

Người yêu là để yêu, tình nhân chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Với Thời Ngưng, đến từ một thế giới nơi hôn nhân đồng tính không được pháp luật công nhận, chuyện kết hôn lại càng không có gì để nghĩ đến. Hôn nhân chẳng qua chỉ là một thể chế kinh tế để cùng gánh vác trách nhiệm, không có lý do gì để kéo thêm người khác xuống địa ngục cùng mình.