Chương 46: Biến cố Lương Tạ (2)

Thời gian cứ như vậy trôi qua, nhoáng cái đã đến mùa hè năm Tân Triều thứ hai mươi lăm.

Đêm trước ngày tổ chức cung yến mừng sinh thần của Quý phi, Đặng Trung trở về sau khi làm việc ngoài cung đã mang bánh hoa quế tới thăm Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu nhân cơ hội cũng thỉnh cầu Đặng Trung.

Đặng Trung cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Tại sao Thái tử phi lại đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy?”

Vệ Chiêu đáp lại: “Bởi vì thái giám kia đã từng cứu mạng Thái tử phi, cho nên nương nương mới có ý định cất nhắc hắn đến hầu hạ bên cạnh, coi như cảm tạ ân tình trước đây.”

Đặng Trung lúc này mới cười nói: “Điều động một tên thái giám thôi mà, chỉ là việc nhỏ. Đúng rồi, vụ ám sát lần trước, trước mặt nhiều người, ta không dám hỏi thăm tỷ, tỷ có bị kinh sợ không?”

Vệ Chiêu lắc đầu: “Không có việc gì, là do ta quá vô dụng, để thích khách bắt được, còn liên lụy đến Thái tử điện hạ.”

Thấy nàng không vui, Đặng Trung vội nói sang chuyện khác: “Không nhắc tới việc này nữa, tất cả đều đã qua. Chiêu tỷ tỷ, tỷ gần đây sống thế nào?”

Vệ Chiêu vực dậy tinh thần nói: “Ta rất tốt, còn ngươi?”

“Ta cũng rất tốt.” Đặng Trung do dự một hồi rồi hỏi: “Bây giờ tỷ đã là cung nữ tư tẩm, Thái tử điện hạ nghĩ như thế nào? Ngài ấy còn khăng khăng muốn giữ tỷ ở lại không?”

Vệ Chiêu lắc đầu: “Ta không biết, từ sau lần ám sát đó, điện hạ đã thật lâu chưa cho truyền ta qua. Có lẽ ngài ấy đã sớm quên ta rồi.”

Cái gì? Đặng Trung có chút kinh ngạc, việc này đối với cung nữ tư tẩm mà nói không phải là một chuyện tốt.

“Vậy về sau tỷ định tính sao?”

Vệ Chiêu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Đặng tử, ta muốn xuất cung.”

Đặng Trung bị ý tưởng của nàng dọa, ngay lập tức hỏi lại: “Nhưng bây giờ tỷ đã là cung nữ tư tẩm của Đông cung, Thái tử điện hạ đồng ý để tỷ xuất cung sao?”

Vệ Chiêu rũ mắt, lặng người một hồi rồi vô cùng kiên định nói: “Trước đây không phải không có tiền lệ về việc cung nữ tư tẩm xuất cung, chỉ cần Quý phi nương nương hạ chỉ là được.”

Đặng Trung cau mày nói: “Nhưng Quý phi nương nương để tỷ xuất cung sao?”

Vệ Chiêu giảng giải cho hắn: “Thái tử và Thái tử phi đã thành hôn, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, bây giờ ta ở bên cạnh Thái tử đã không còn có bất kể một tác dụng nào, ta nghĩ Quý phi sẽ đáp ứng.”

Đặng Trung không ngờ nàng có thể nói ra những lời như vậy, trong thoáng chốc có chút ngẩn người.

“Chiêu tỷ tỷ, tỷ… tỷ thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Dáng vẻ vẫn y hệt Vệ Chiêu của lúc trước, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là một cô nương ngây thơ mềm yếu, gặp phải việc gì cũng phải cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Nàng bây giờ cũng đã biết toan tính rồi.

Rốt cuộc quãng thời gian nàng tới Đông cung, đã có gặp phải những chuyện gì?

“Thật không?” Vệ Chiêu thấp giọng nói, cúi đầu, dùng mũi chân di vòng tròn trên mặt đất, “Ta cảm thấy như bây giờ lại tốt vô cùng, trước đây ta chưa từng muốn thực hiện ý nguyện của bản thân rõ ràng như bây giờ, con người cũng dũng cảm hơn, ta thích ta của bây giờ.”

Đặng Trung nhìn này chăm chú một hồi rồi mở miệng: “Nếu tỷ đã suy nghĩ kỹ càng, chỗ của Quý phi nương nương, ta sẽ tìm cơ hội giúp tỷ thỉnh cầu.”

“Cảm ơn Tiểu Đặng Tử, nhưng không cần phiền toái đến ngươi, ta đã cầu xin Thái tử phi nương nương, ngài ấy đã bằng lòng thỉnh cầu giúp ta trong buổi cung yến sinh thần của Quý phi nương nương.”

Đặng Trung kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ ngay cả việc này nàng cũng đã tính toán xong.

“Ngày mai chính là cung yến, đến khi đó Quý phi vui vẻ, như vậy sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Quý phi nương nương.” Hắn tự giễu nói: “Chiêu tỷ tỷ, xem ra ta lo lắng đều là dư thừa, tự bản thân tỷ có thể xử lý tốt mọi việc.”

Vệ Chiêu vươn hai đầu ngón tay kéo hai khóe miệng của Đặng Trung nhếnh lên: “Tiểu Đặng Tử, ta đã trưởng thành, không còn là Chiêu tỷ tỷ chỉ biết đi sau lưng ngươi, làm phiền ngươi nữa, ngươi nên cảm thấy mừng cho ta mới phải.”

“Vô luận có như thế nào đi nữa, ngươi vĩnh viễn đều là người thân trong hoàng cung này của ta.”

Người thân! Đặng Trung khổ sở nghĩ thẩm: “Như vậy cũng tốt, đối với bọn họ mà nói, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.”

“Tiểu Đặng Tử, đợi ta xuất cung xong, ta sẽ về quê tìm phụ mẫu, sau đó mở một cửa hàng bánh. Nếu ngươi tới Dương Châu làm công vụ, nhớ tới tìm ta, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử món bánh hoa quế ngon nhất thành Dương Châu.”

Hai người nhìn nhau cười.

Đặng Trung dịu dàng, thấp giọng hứa với nàng: “Chiêu tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tới tìm tỷ.”

Vệ Chiêu mỉm cười, nhón chân xoa xoa đầu của Đặng Trung rồi nói: “Biết rồi, khi đó sẽ không thiếu bánh cho ngươi ăn. Mà đúng rồi, ngươi có thu được hồi âm của phụ mẫu ta không?”

Đặng Trung kinh ngạc nói: “Người truyền tin còn chưa mang hồi âm về cho tỷ sao?”

Vệ Chiêu bất an gật đầu.

Đặng Trung cau mày nói: “Nạn dân còn nhiều, có lẽ đã thất lạc ở một trạm dịch nào đó, như vậy đi, đợi mấy ngày nữa tới ngày hưu mộc của ta, ta sẽ đích thân đi hỏi thăm tin tức.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Vệ Chiêu vội vàng khoát tay nói: “Ngươi bận trăm công nghìn việc, không cần phải vất vả vì ta, ta cũng đang muốn xuất cung, đến lúc đó sẽ về quê đi tìm phụ mẫu.”

Đặng Trung trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ta đi chuẩn bị một số thứ, đợi đến khi tỷ xuất cung thì hãy mang theo, coi như ta hiếu kính với nhị lão.”

Vệ Chiêu cũng không từ chối, chỉ đáp ứng rồi cảm khái nói: “Ta rời nhà đã hơn mười năm, nhiều năm như vậy, cũng không biết còn tìm được đường về nhà hay không? Không biết phụ mẫu còn nhận ra ta hay không?”

Đặng Trung thấy nàng đang đắm chìm trong một tương lai đầy mong đợi, trong lòng cảm thấy nỗi buồn ly biệt dâng trào, nhưng cũng mừng cho nàng vì nàng có thể đoàn tụ với gia đình.

Mắt thấy trời đã không còn sớm, trước khi chia tay, Đặng Trung hỏi Vệ Chiêu về thông tin của thái giám kia.

“Tỷ nói tên của người kia cho ta biết, ngày mai đến Thượng Loan đài, ta sẽ an bài việc này.”

“Hắn tên là Lương Trọng Dực, người Lương Sơn, Trọng là thứ tự trong nhà, Dực trong bỉ dực song phi.”

Nghe được tên của Lương Trọng Dực, sắc mặt của Đặng Trung có chút ngưng trọng, nhưng sau đó nở một nụ cười hỏi: “Ta nghe tên này có chút quen tai, Chiêu tỷ tỷ biết hắn không?”

Vệ Chiêu hoảng loạn đáp: “Ta cũng không biết, chắc hắn chỉ là một thái giám bình thường thôi. Ngươi hỏi vậy để làm gì?”

Đặng Trung chỉ qua loa đáp lại: “Không có gì, ta chỉ tò mò, rốt cuộc hắn đã làm gì để có thể khiến Thái tử phi nhất quyết cất nhắc hắn đến bên cạnh hầu hạ mà không phải là ban thưởng vàng bạc châu báu.”

Vệ Chiêu có chút khó xử, nàng tin Đặng Trung sẽ không bán đứng nàng, nhưng việc của Tạ Ánh Chân quá mức dọa người, vẫn nên càng ít người biết càng tốt.

Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, nàng vẫn quyết định giấu giếm Đặng Trung.

“Thái tử phi là người thiện tâm, ngay cả đối với một cung nữ như ta, ngài ấy cũng nguyện ý dạy ta cưỡi ngựa đọc sách, nên đối với ân nhân cứu mạng, ban thưởng vàng bạc châu báu quá mức thô bỉ, cũng khó trách ngài ấy không muốn làm như vậy.”

“Hóa ra là thế.” Đặng Trung cười nói: “Cũng khó trách, người xuất thân từ Tạ gia đều là những nhân vật phong lưu tao nhã, cách làm của Thái tử phi cũng không có gì khó hiểu. Được rồi, ta sẽ nhớ cái tên này, tỷ cứ đợi tin của ta.”

Sau khi rời khỏi Đông cung, Đặng Trung càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cái tên “Lương Trọng Dực” quả thực quá đẹp, đối với thái giám mà nói, nếu không phải là thứ tử của sĩ tộc bị hạch tội, thì có bao nhiêu hộ nông gia nghèo khổ nghĩ được cái tên tốt như vậy?

Tên Lương Trọng Dực này rõ ràng là được đi học.

Một người được đi học lại cam chịu vào cung làm thái giám, lại còn được đích thân Thái tử phi cất nhắc đến bên hầu hạ, chuyện này quả thực quá mức quái lạ.

Hắn không khỏi bước chậm lại.

Chuyện này rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay vẫn còn ẩn tình khác?

Thái tử phi bảo Vệ Chiêu tới cầu tình, là thật sự tín nhiệm nàng, hay muốn dụ dỗ nàng làm kẻ chết thay?

Đặng Trung không dám nghĩ tiếp, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.

Mấy năm ở Thượng Loan đài, hắn đã gặp rất nhiều âm mưu quỷ kế, từ trước đến nay đều dùng những ác ý xấu xa nhất để phỏng đoán tâm tư người khác.

Dù Vệ Chiêu đã trưởng thành hơn trước, nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn là cô nương ngốc luôn đối xử chân thành với người khác. Một cô nương như thế làm sao đấu lại các vị nữ lang của các thế gia đại tộc được dạy dỗ cẩn thận ngay từ khi lọt lòng?

Đến lúc nàng bị bán cũng vẫn đối với kẻ kia nói lời cảm tạ.

Nghĩ tới đây, Đặng Trung càng thêm lo lắng. Hắn không quay về nữa mà quay đầu tiến thẳng về phía Thượng Loan đài.

*****

Quý phi bị bệnh đã lâu. Đến buổi cung yến mừng lễ sinh thần, bà trang điểm vô cùng trang trọng, cả người trông cũng có tinh thần hơn.

Hoàng đế và Quý phi ngồi ngay ngắn trên đài cao. Thái tử và Thái tử phi an vị ở vị trí thứ nhất bên tay trái họ.

Quá nửa buổi cung yên, bầu không khí dần dần vui vẻ hòa nhã hơn.

Tạ Ánh Chân quan sát sắc mặt của Quý phi, thấy trên gương mặt bà toát lên sự vui vẻ, cuối cùng cũng quyết tâm, đặt chén rượu xuống bà.

Nàng đang chuẩn bị đứng dậy tiến lên thì đột nhiên bị Thái tử gọi lại.

“Thái tử phi.” Giọng nói thanh lãnh của Thái tử vang bên tai nàng, nàng quay đầu lại nhìn thì đã thấy Thái tử tự tay rót rượu đầy chén cho nàng, rồi nâng chén có ý mời: “Một ngày tốt như hôm này, Thái tử phi không cùng cô uống một chén sao?”

Tạ Ánh Chân chỉ đàng kiềm chế sự nóng lòng, quay lại bưng chén rượu lên, miễn cưỡng cười nói: “Thái tử điện hạ, mời.”

Thái tử nâng chén uống cạn, trong khoảnh khắc đặt chén rượu xuống, đột nhiên thấp giọng nói một câu: “Nhưng lời nào không nên nói, Thái tử phi vẫn nên phân định cho rõ.”

Tạ Ánh Chân trong nháy mắt có chút khó hiểu, không biết vì sao Thái tử lại đưa ra lời cảnh cáo như vậy.

Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Thái tử biết việc của nàng và Vệ Chiêu.

Làm sao mà hắn có thể biết được?

Hắn định làm cách nào để ngăn cản các nàng?

Nàng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Thái tử đã đứng dậy, đí đến trước mặt Hoàng đế và Quý phi.

Tạ Ánh Chân bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy Thái tử bỗng nhiên cất cao giọng: “Nhi thần có việc cần bẩm tấu.”

Tiếng nhạc tạm dừng lại, Hoàng đế quay đầu, hiếu kỳ hỏi: “Thái tử có việc gì muốn bẩm tấu?”

Thái tử nhìn Quý phi nói: “Nhi thần muốn thỉnh cầu một đạo ý chỉ từ Quý phi nương nương.”

Hoàng đế và Quý phi nhìn nhau, trong mắt đều ngập tràn sự kinh ngạc.

Thái tử lại có thể chủ động thỉnh cầu Quý phi, đây chính là việc hiếm lạ trăm năm khó gặp.

Quý phi lộ vẻ vui mừng, không kiềm chế được sự kích động, giơ tay lên nói: “Thái tử miễn lễ, mời nói.”

Thái tử trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Nhi thần muốn thỉnh phong cho cung nữ tư tẩm Vệ Chiêu làm Lương viện của Đông cung, kính mong ân điển của Quý phi nương nương.”