Chương 30: Cung biến năm Nhâm Dần (4)

Thái tử bắt đầu giảng giải Kinh Thi cho Vệ Chiêu.

Kinh Thi là một tổng tập các bài thơ ca do tiền nhân thu lục, bao gồm hơn ba trăm bài thơ ca, chủ yếu chia làm ba phần lớn là “Phong”, “Nhã”, “Tụng”, …

Giọng nói của hắn trầm thấp mà có sự cuốn hút, nói có sách, mách có chứng mà không hề khô khan. Bất tri bất giác, tâm hồn của Vệ Chiêu đã chìm đắm trong giọng nói ấy.

“…Bài thơ đầu tiên của Kinh Thi là “Quan Thư- Chu Nam”, là một bài,” Thái tử nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, rồi sau thần sắc như thường tiếp tục nói: “Là một bài tình ca về tình cảm nam nữ, nói về người nữ tử hiền lương tốt đẹp là thê tử mà người quân tử muốn truy cầu. Người quân tử nhớ nhung nàng da diết, nỗi nhỡ nhung triền miên ấy làm hắn trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ.”

“Quan quan thư cưu,

Tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ,

Quân tử hảo cầu”

Vệ Chiêu biết bài thơ này là một bản tình ca thì gương mặt hơi ửng đỏ, nàng vừa cảm động vì ý nghĩa của tình cảm chân thành tha thiết trong bài thơ, vừa không kìm được trào dâng nỗi mong mỏi trong lòng.

Nàng nghĩ bốn chữ “hiền lương tốt đẹp” hẳn là dùng để miêu tả ngươi nữ tử như Trương tiểu nương tử. Thảo nào Thái tử lại có tình cảm với nàng.

“Yểu điệu thục nữ hẳn là nói về những cô nương như Trương tiểu nương tử vậy.”

Vệ Chiêu vô thức nói ý nghĩ trong lòng mình ra, một lát sau, thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nàng ngẩng dầu, mới phát hiện Thái tử đang ý vị thâm trường nhìn nàng chăm chú.

Nàng sợ đến mức quỳ xuống mặt đất: “Nô tỳ lỡ lời.”

Một quý nữ thế gia há lại để cho một tiểu cung nữ có thể tùy tiện đánh giá.

Thái tử cũng không tức giận, chỉ hỏi nàng: “Ngươi cũng cho rằng cô muốn để Trương Anh làm Thái tử phi sao?”

Cũng? Chẳng lẽ cũng có người to gan dám hỏi như vậy trước mặt Thái tử sao?

Vệ Chiêu hận không có một cái lỗ để chui xuống, “Nô tỳ không dám vọng đoán, chẳng qua là nô tỳ thấy Trương tiểu nương tử thật sự có tình ý đối với điện hạ.”

Thái tử nghe vậy nhíu mày, nói: “Nàng ta có tình ý đối với cô? Ngươi làm sao có thể nhận ra?”

Vệ Chiêu trả lời: “Mỗi lần nàng ấy nói chuyện với điện hạ đều nhìn điện hạ chăm chú, kể cả khi điện hạ rời đi, ánh mắt của nàng ấy cũng vẫn hướng theo điện hạ. Trong ánh mắt chỉ có hiện ra dáng vẻ của một người, vẫn không được tính là hữu tình hữu ý sao?”

Dáng vẻ của Trương tiểu nương tử giống y như được miêu tả trong Quan Thư. Không thấy được ngươi kia thì sẽ nhớ nhung, người kia vừa xuất hiện thì trong mắt sẽ không thể chứa đựng được bất kỳ một ai nữa. Cảm giác mến mộ một người mà không có cách nào có thể với tới, nàng không thể không quen thuộc hơn được.

Thái tử hơi kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi quan sát thật cẩn thận.” sau đó lại lắc đầu, mở miệng nói: “Chỉ là ngươi nghĩ sai rồi, nàng ta không hề mến mộ cô, nàng ta chỉ một lòng muốn trở thành Thái tử phi mà thôi.”

Thích Thái tử điện hạ và muốn trở thành Thái tử phi có gì khác nhau?

Mấy ngày nay, nàng đã nhìn ra, Thái tử và Trương tiểu nương tử trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Nếu Trương tiểu nương tử không mến mộ điện hạ, vậy tại sao còn muốn trở thành Thái tử phi?” Vệ Chiêu nghi hoặc hỏi.

Thái tử nhìn đôi mắt trong veo của Vệ Chiêu, rồi rời tầm mắt đi, “Những quý nữ thế gia không có đơn giản như ngươi nghĩ, cũng không…” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cũng không đơn thuần như ngươi.”

“Ngay từ khi còn nhỏ, các nàng đã được dạy dỗ là phải cũng chung vinh nhục với gia tộc của bản thân, hôn nhân đại sự không được tính đến tình ái mà phải là cân nhắc lợi ích.”

“Trương tiểu nương tử mất phụ mẫu từ khi còn nhỏ, mà người huynh trưởng thân sinh lại là một kẻ không có chí tiến thủ, đã nhiều năm mà không kiếm nổi nửa chức quan trong triều. Đợi đến khi tổ phụ của nàng nghỉ trí sĩ, Trương gia sẽ không còn một ai nắm giữ quyền lực trong triều. Cái nàng ta muốn chỉ là vì bản thân, vì tiền đồ của Trương gia, nên mới chọn cách gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi.”

“Chỉ là nàng ta cũng khá thông minh, không biết nghe được từ đâu sở thích của cô, muốn mượn cách này gây ấn tượng cho cô.” Thái tử buông Kinh Thi ở trong tay xuống, nhìn thoáng qua Vệ Chiêu, trong mắt lóe lên một chút hài hước: “Đồng thời, thể hiện một dáng vẻ thâm tình trước mặt cung nữ thϊếp thân của cô, muốn mượn ngươi nhắc đến tình ý của nàng ta trước mặt cô. Một người có tâm kế như vậy, bất luận sau này nàng ta được gả vào nhà ai, chắc chắn cũng không quá kém cỏi.”

Hóa ra là thế, Vệ Chiêu bừng tỉnh, gương mặt đỏ ửng.

Nàng đã nghĩ các quý nữ thế gia quá đơn thuần.

“Điện hạ…” Nàng xấu hổ mở miệng: “Xin lỗi, tại nô tỳ quá dễ bị lừa gạt.”

Nàng không những không biết bản thân bị lừa gạt, lại còn trở thành quân cờ của người khác, dùng để lừa dối Thái tử điện hạ.

Chỉ cần nghĩ đến đây là nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Cũng may là điện hạ nhìn thấu mưu kế của Trương tiểu nương tử, nếu không… nếu như điện hạ thực sự bị mê hoặc, thực sự thích nàng ta thì phải làm thế nào bây giờ?

Vệ Chiêu hiếm khi thể hiện sự tức giận nói: “Nếu Trương tiểu nương tử không thích điện hạ, tại sao lại lừa dối ngài như vậy?”

“Tại sao lại không thể làm thế?” Thái tử thoạt nhìn cũng không hề tức giận, hỏi ngược lại: “Nàng ta chỉ vì muốn bảo vệ địa vị và quyền thế của gia tộc, nên mới muốn gả đến nơi tốt nhất, đây chẳng phải là điều đương nhiên sao?”

“Không phải.” Vệ Chiêu gấp gáp vô cùng, lớn tiếng nói: “Ai chẳng muốn điều tốt nhất cho bản thân, nhưng không thể lợi dụng tình cảm của người khác, lấy tình cảm chân thành ra làm lợi ích để trao đổi. Nếu nàng ấy không thích điện hạ, mà chỉ muốn vị trí Thái tử phi thì nên đường đường chính chính nói với điện hạ, để điện hạ tự mình lựa chọn, mà không phải dùng danh nghĩa mến mộ điện hạ để lừa gạt phán đoán của ngài.”

Thái tử yên lặng nhìn Vệ Chiêu, thấp giọng lặp lại: “Dùng danh nghĩa mến mộ cô để lừa gạt phán đoán của cô.” sau đó đột nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại Vệ Chiêu: “Ngươi đang lo sợ cô sẽ thích nàng ta sao?”

“Nô tỳ…” Vệ Chiêu vừa định nói nàng đang lo sợ, thì đột nhiên ý thức được có điểm không thích hợp, vội vàng dừng ngay lại, gượng gạo sửa lại ngôn từ: “Nô tỳ chỉ lo lắng điện hạ gặp phải thương tổn.”

“Ngươi lo lắng cô bị một nữ nhân thương tổn?” Thái tử nở nụ cười trầm thấp, “Ngươi cảm thấy cô sẽ vì một người mà mất đi lý trí, biến thành một người nam nhân tầm thường?”

Vệ Chiêu vội vàng nói: “Nếu điện hạ thích một người có lòng dạ khó lường, nói không chừng nàng ta sẽ lợi dụng điện hạ làm không ít chuyện xấu…”

Thái tử mở miệng ngắt lời nàng: “Lo lắng của ngươi chỉ là dư thừa, cô sẽ không thích bất kỳ một ai.”

Vệ Chiêu ngây người trước câu trả lời của Thái tử, nửa ngày không phản ứng, chỉ sững sờ nhìn hắn.

Sau đó nàng không kiềm chế được tiến lên phía trước, lẩm bẩm nói: “Vì sao điện hạ lại không thích bất kỳ một ai?”

Thái tử ung dung mở miệng: “Tình ái là thứ vô dụng nhất thế gian, huống hồ trên đời này làm gì có nữ tử xứng để cô thích?”

Những lời này như sấm đánh ngang tai Vệ Chiêu, trước khi nàng kịp hồi phục lý trí thì đã mở miệng nói: “Tiểu nương tử như vậy mà cũng không xứng để điện hạ thích, dù chỉ một chút?”

Thái tử kỳ quái nhìn nàng hỏi: “Vì sao cô phải thích nàng ta? Nàng ta bất quá chỉ nghe được ở đâu sở thích của cô, nên đã đọc mấy cuốn sách khơi gợi một chút hứng thú của cô mà thôi, trừ cái đó ra thì nàng ta có gì đáng giá để cô thích?”

Vệ Chiêu ngẩn người. Ở trong mắt nàng, Trương tiểu nương tử là một cô nương khá tốt. Một người như vậy mà Thái tử lại nói là không có gì đáng giá để hắn thích, dù chỉ là một chút.

Người như vậy mà cũng không đáng để Thái tử đặt ở trong mắt, vậy còn nàng?

Nàng ở trong lòng của Thái tử là người như thế nào?

Nàng chỉ là một cung nữ có cũng được không có cũng không sao?

Vệ Chiêu cảm thấy trong lòng chua xót, nàng thốt lên: “Điện hạ lựa chọn Thái tử phi chỉ dựa vào việc cân nhắc lợi ích, cho tới bây giờ chưa từng suy xét đến tình cảm của bản thân sao?”

Thái tử bị nàng hỏi như vậy vô cùng sửng sốt, nhìn gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt của nàng trong veo của Vệ Chiêu dưới ánh nến.

Hắn thất thần trong chốc lát rồi khôi phục tinh thần, dời tầm mắt đi: “Chọn Thái tử phi là việc quốc gia đại sự, đối với cô mà nói tình ái là thứ không quan trọng.”

“Tại sao lại không quan trọng?” Vệ Chiêu vội nói: “Điện hạ…”

“Đủ rồi.” Thái tử cắt ngang lời nàng, xoay người, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Ngươi nói quá nhiều rồi, lui xuống.”

Vệ Chiêu không nói gì nữa, hành lễ với Thái tử rồi lui ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, Thái tử tập luyện bắn tên ở võ trường, Triệu Đà theo hầu ở bên.

Lúc nghỉ ngơi, Thái tử đột nhiên hỏi: “Triệu Đà, ngươi có người trong lòng chưa?”

Triệu Đà thành thật trả lời: “Có.”

Trong nháy mắt Thái tử cảm thấy vô cùng có hứng thú, nhận lấy trà cung nhân dâng lên, hỏi: “Là ai?”

“Là Thái tử điện hạ.”

Thái tử lập tức phun hết nước trà ra ngoài, nước trà bắn lên cả mặt của Triệu Đà: “Ngươi đang nói giỡn với cô sao?”

Triệu Đà lau mặt, vô tội nhìn về phía Thái tử, “Tấm lòng của thần đối với điện hạ có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt sáng tỏ, thần nguyện đi theo điện hạ cả đời.”

Thái tử giơ tay cắt ngang lời của hắn: “Ý của cô là ngươi đã có nữ tử mà mình thích, muốn cưới về nhà chưa?”

“À…” Triệu Đà gãi gãi tai, cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thần không có.”

“Điện hạ, ngài hỏi như vậy để làm gì?”

Thái tử nhìn gương mặt ngu xuẩn của hắn, thở dài, nhéo nhéo mi tâm.

“Không có gì.”

Hắn có chút hối hận vì đã hỏi Triệu Đà như vậy. Triệu Đà vốn là một khúc gỗ khô cằn, vạn năm cũng không nở hoa, hỏi hắn cũng bằng thừa.

Thái tử đặt chén trà xuống, lấy cung tiễn ra, ngắm mục tiêu rồi chậm rãi giương cung.

Triệu Đà đứng bên cạnh nghĩ mãi không hiểu tại sao Thái tử lại đột nhiên đặt câu hỏi, rồi lại đột nhiên không nói gì.

Hắn nhìn Thái tử rồi mở miệng hỏi: “Điện hạ có nữ tử mà mình thích sao?”

Một tiếng động vang lên, mũi tên rời khỏi cây cung trên tay của Thái tử, xông thẳng về phía chân trời.

Triệu Đà nhìn về phía xa, kinh hãi nói: “Điện hạ, ngài không bắn trúng bia rồi.”

Việc Thái tử không bắn trúng bia đúng là một việc vô cùng chấn động.

Nghe Triệu Đà kêu la om sòm, huyệt thái dương của Thái tử giật giật, nghiến răng nói: “Cô thấy rồi, ngươi không cần lớn tiếng nhắc nhở cô như vậy.”

Triệu Đà lúc này mới phát hiện mặt của Thái tử đen như mực, bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn trái nhìn phải, thấy các cấm quân xung quang đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thở cũng không dám thở mạnh.

Hắn vội vàng sửa chữa: “Người có lúc ra tay nhầm ngựa có lúc cất vó sai, điện hạ yên tâm, thuộc hạ cam đoan sự việc ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có bất cứ một chữ được tiết lộ ra ngoài.”

Thái tử liếc Triệu Đà một cái, tiếp nhận mũi tên cung nhân dâng lên, trực tiếp giương cung.

Mũi tên xé gió lao đi, trúng ngay hồng tâm.

Triệu Đà lập tức vỗ tay tán thưởng: “Thái tử điện hạ anh minh thần vũ, tiễn vô hư phát, bách phát bách trúng.”

Thái tử nhìn hắn một cái, vứt cung vào người hắn: “Cút.”