Chương 22: Liệp cung phong vân (13)

Bên ngoài Liệp cung, mấy vạn người vây kín, ngay cả một con kiến cũng không thể lọt qua. Áo giáp của binh lính cùng binh khí phản chiếu ánh sáng lóa mắt, doanh trướng san sát nối thành hàng, nhìn không thấy điểm cuối, bầu không khí tràn ngập sát khí khiến người ta không thể thở nổi.

Một mảnh đen đặc áp thành như muốn phá.

Thái tử đứng ở trên tường thành cho triệu tập toàn bộ cấm quân trong Liệp cung, động viên nâng cao sĩ khí trước trận đấu. Hắn mặc kim giáp, tay cầm trường kiếm, dáng đứng nghiêm trang. Toàn bộ tướng lĩnh đều dùng ánh mắt khẳng định sự quyết tâm nhìn hắn.

Thái tử cao giọng nói: “Vương thị mưu phản, có ý đồ sát hại Chu Dục ta. Cô là Thái tử Đại Ngụy, làm sao có thể để tiểu nhân hãm hại. Lúc này quân nghịch tặc đã ở dưới thành, nếu ai trong số chư vị muốn đầu hàng, lập tức bước ra ngoài, cô sẽ không ngăn cản, nhưng nếu muốn đi theo cô, phải sẵn sàng chiến đấu cả đến khi thành phá người vong, đến chết mới ngừng.”

Ý chí chiến đấu của các cấm quân đều dâng trào.

“Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!”

Thái tử nhìn những gương mặt đang sục sôi ý chí chiến đấu trước mặt, họ đặt hết tất cả niềm tin vào bản thân hắn, thậm chí còn nguyện ý dâng lên tính mang, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi khổ sở.

Hắn không biết viện quân còn bao lâu mới có thể tới?

Cũng không biết trong trận chiến thủ thành này sẽ còn bao nhiêu người có mặt ở nơi đây có thể sống sót?

Thậm chí không biết, lương khô trong thành còn có thể chống đỡ được đến khi nào?

Hắn dùng ngữ khí có lẽ là ôn hòa nhất đời này mở miệng nói: “Chư vị bảo trọng, mong ngày gặp lại.”

Đám Triệu Đà ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên khi phát hiện trong mắt của Thái tử tựa hồ mang theo nước mắt.

Cái gì cũng không cần nói nhều, đối với những tâm phúc của Thái từ mà nói, bọn họ quá hiểu tình thế trước mắt.

Trận chiến này là một hồi cửu tử nhất sinh.

Bọn họ đều tự giác đi tới vị trí được giao phó.

Dù đối với họ những nơi đó có thể là điểm cuối cùng của cuộc đời, nhưng không tìm thấy bất kỳ một chút lưỡng lự nào trong mắt của bọn họ.

Vì Thái tử dâng ra sinh mệnh, bọn họ không hối hận.

Ba ngày sau, Vương Du phát động tiến công, trận chiến ở Liệp cung chính thức bắt đầu.

*****

Đặng Trung gian khổ một đường, không ngủ không nghỉ, rốt cuộc ngày thứ ba đã đến được bên ngoài đại doanh Tây Sơn.

Trong đại doanh Tây Sơn, Dương Toàn và các tướng lĩnh đang họp bàn trong chủ trướng, đột nhiên có thân binh tới báo có Đại Đốc công của Thượng Loan Đài tới cầu kiến.

Có tướng lĩnh nghi ngờ nói: “Đặng Trung? Hắn tới đây để làm gì?”

Thái tử và Quý phi từ trước đến này đều bất hòa, nên khiến thuộc hạ hai bên đều nhìn nhau không thuận mắt.

Mí mắt của Dương Toàn giật giật: “Để hắn ở ngoài đợi.”

Vừa dứt lời, ngoài trướng đã truyền tới tiếng ngăn cản: “Đại Đốc công, nơi là trọng địa trong quân, không cho triệu kiến không thể đi vào.”

Cùng lúc, mành trại đã bị người xốc lên, Đặng Trung mang theo người xông vào.

Thân binh không ngăn cản nổi, bất đắc dĩ nhìn về phía Dương Toàn: “Dương Thống lĩnh…”

“Đồ vô dụng.” Dương Toàn giận tím mặt, chỉ vào thân binh mắng: “Ngay cả cửa cũng không trông coi được, để người ngoài tự tiện xông thẳng vào đây, cút ra ngoài.”

Thân binh phẫn nộ rời khỏi doanh trướng.

Những lời chỉ cây dâu mắng cây hòe này, Đặng Trung coi như không nghe thấy, vẫn đứng giữa doanh trướng, lười biếng nói: “Dương Thống lĩnh, đã lâu không gặp.”

Lúc này Dương Toàn mới làm ra vẻ dịu lại sắc mặt, vui vẻ nói: “Ồ, đây không phải là Đặng Đại Đốc công sao, ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây vậy? Khánh quý khách quý.”

Đặng Trung phủi phủi tay áo, không thèm đếm xỉa nói: “Đặng Trung có việc hệ trọng, chưa thông báo đã xông vào trong quân trướng, mong rằng Dương Thống lĩnh đừng trách tội.”

Dương Toàn thấy hắn nói chuyện kỳ quái, trong lòng căm hận, nhưng không thể hiện trên nét mặt, mà mở miệng nói: “Đại Đốc công đại giá quang lâm, Dương mỗ không đón tiếp tử tế, là Dương mỗ thất lễ, cũng mong Đắc công thứ tội.”

Tuy nói như vậy, nhưng ngay cả đứng cũng không đứng dậy, hiển nhiên là Dương Toàn không để Đặng Trung ở trong mắt.

Đặng Trung là do một tay Quý phi nuôi nấng, xưa nay cũng luôn không vừa mắt những kẻ trong phe cánh của Thái tử, nhưng hiện tại hắn đang có trọng trách trong người, không tiện lá mặt lá trái với bọn họ, nên trực tiếp nói thẳng: “Vương gia mưu phản, bệ hạ và Thái tử bị nhốt ở Liệp cung, gấp gáp cho truyền các vị đi cứu giá.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi.

“Cái gì? Vương gia làm phản?”

“Bệ hạ và Thái tử bị bao vây ở Liệp cung?”

“Tại sao có thể như vậy, làm sao mà Vương gia có thể đột nhiên làm phản được?”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Đặng Trung thúc giục: “Dương Thống lĩnh, việc này không thể chậm trễ, phải mau chóng xuất binh.”

“Chậm đã.” Dương Toàn mở miệng nói: “Ngài nói Vương gia tạo phản, bệ hạ cho triệu bọn ta khởi binh cứu giá, vậy thánh chỉ đâu?”

Đặng Trung lấy ra ngọc bội của Thái tử, giơ cao lên, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Bệ hạ bị bao vây ở Liệp cung, ý chỉ không có cách nào truyền được ra ngoài, chỉ có khẩu dụ, đây chính là tín vật đích thân Thái tử điện hạ trao cho.”

Có tướng lĩnh tiếp nhận ngọc bội đưa đến trước mặt Dương Toàn, Dương Toàn chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra miếng ngọc này thực sự là của Thái tử.

Hắn giữ ngọc bội lại, thản nhiên nói: “Không có thánh chỉ hay hổ phù, đại quân không được tự ý điều động, Đốc công đã từng đảm nhiệm vị trí giám quân ở Liêu Đông, lẽ nào ngay cả việc này ngài cũng không hiểu sao?”

Đặng Trung không kiềm chế được tiến lên mấy bước nói: “Chuyện gấp phải tòng quyền, lẽ nào Dương Thống lĩnh cảm thấy ta đang nói dối để lừa ngài hay sao?”

Dương Toàn phản bác: “Cái này cũng không phải không thể. Mọi người đều biết, Vương gia là mẫu tộc của Thái tử, Vương gia đột nhiên tạo phản, rốt là cớ tại sao?”

Đặng Trung cũng không biết vì sao Vương gia lại vô duyên vô cớ tạo phản, tiến lên một bước nói: “Dương Thống lĩnh không cần truy đến cùng nguyên nhân Vương gia tạo phản, hiện tại việc cấp bách là xuất binh cứu giá.”

Dương Toàn cười lạnh nói: “Ai biết được là xuất binh cứu giá, hay là xuất binh tạo phản?”

Lời này vừa nói ra, các tướng lĩnh khác cũng bắt đầu do dự, tự ý điều động đại quân là tội tày trời, ai cũng không thể gánh vác được tránh nhiệm này.

Đặng Trung nhìn phản ứng của mọi người trong mắt, hắn sớm đã biết chuyến đi này không thuận lợi, vốn không có đặt quá nhiều hy vọng vào việc Dương Toàn sẽ ngoan ngoãn hợp tác với hắn.

Hiện tại hắn chỉ là đang xác nhận phỏng đoán của hắn mà thôi.

Hắn đi tới trước mặt của Dương Toàn, trầm giọng nói: “Ta hỏi lại lần nữa, Dương Thống lĩnh có xuất binh hay không?”

Mắt của Dương Toàn giật giật, hắn chỉ đành chiếu theo quân pháp để giải quyết: “Đại Đốc công, không phải Dương mỗ không phối hợp, thực sự không có thánh chỉ, mà chỉ dựa vào lời nói suông, Dương mỗ cũng không dám tự mình xuất binh.”

Vừa dứt lời “Tranh” một tiếng, Đặng Trung đã rút trường đao ra khỏi vỏ, gác ở trên cổ của Dương Toàn.

Các tướng lĩnh khác đều cả kinh, không ngờ Đặng Trung sẽ động thủ, muốn đứng dậy ngăn cản, lại bị Đặng Trung dùng đao buộc ngồi yên tại chỗ.

Trong trướng thế cục lập tức nghịch chuyển, Đặng Trung đang nắm lợi thế trong tay.

“Đặng Trung, ngươi đang làm cái gì đây?” Dương Toàn lớn tiếng quát lên: “Ngươi có biết là ngươi đang bắt cóc mệnh quan triều đình không!”

“Ta gϊếŧ mệnh quan triều đình chẳng lẽ còn thiếu sao?” Đặng Trung cười cười, đi vòng ra đằng sau Dương Toàn, kéo sát lưỡi đao vào cổ hắn, “Xin lỗi Dương Thống lĩnh, về việc này ta sẽ tự đi thỉnh tội với bệ hạ, hiện tại, mong ngài giao binh phù ra.”

“Mơ tưởng. Ngươi gϊếŧ ta đi, ta sẽ không đưa binh phù cho ngươi.”

Dương Toàn bị bắt cóc ngay trước mặt các thuộc hạ, trong lòng vô cùng xấu hổ, hạ quyết tâm dù chết cũng không giao binh phù cho Đặng Trung.

Đặng Trung nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, cao giọng quát lên: “Dương Toàn! Ngài biết ta nói đều là sự thật, nhưng ngươi không phái binh chỉ vì ngươi nhìn không thuận mắt Đặng Trung ta thôi, nhưng bây giờ, bệ hạ, Thái tử, thậm chí hơn năm ngàn huynh đệ cấm vệ quân bị uy hϊếp bao vây ở trong Liệp cung, có thể vì ngươi mà bị đe dọa đến tính mạng, ngươi thật sự muốn vì tư dục của bản thân mà không màng đến an nguy của bệ hạ và Thái tử, không màng tới tính mạng của mấy ngàn người sao?”

Đặng Trung thật sự nổi giận.

Trong quân trướng lặng ngắt không tiếng động, các tướng lĩnh thấy tình thế không ổn, đành chuyển sang khuyên Dương Toàn xuất binh cứu giá.

Bọn họ không thuận mắt với Đặng Trung, nhưng cũng biết Đặng Trung sẽ không mang tính mạng của bệ hạ ra nói đùa.

Dương Toàn dưới áp lực xung quanh, cuối cùng cũng chịu giao binh phù ra. Sau khi giao ra xong, sắc mặt hắn xám xịt ngã xuống ghế.

Trong lòng hắn biết, từ nay về sau, hắn sẽ không còn có thể nắm giữ được binh quyền ở đại doanh Tây Sơn nữa.

Trên đài duyệt binh, Đặng Trung cầm binh phù, nhìn tất cả các tướng sĩ phía dưới, cao giọng nói: “Ta biết mọi người không ưa ta, ở sau lưng nghị luận ta, một hoạn quan như ta dựa vào cái gì mà chỉ huy mọi người? Không sao cả, ta không bận tâm. Lúc này ở Liệp cung, bệ hạ, Thái từ và các huynh đệ cấm quân đang chờ chúng ta đi cứu. Trong lòng chư vị không phục, không nguyện ý nghe chỉ huy của Đặng Trung, ta không miễn cưỡng, cứ bước ra ngoài, ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu ở lại nơi này, thì phải nghe theo quân lệnh, kỷ luật nghiêm minh, kẻ nào trái lệnh, trảm!”

Dưới những lời mang theo đầy sát ý, các tướng sĩ đều đồng lòng nghe theo.

Hắc giáp nghiêm chỉnh, chiến ý ngập trời.

Đặng Trung sải bước xuống đài duyệt binh, phóng người lên ngựa.

Mục tiêu hướng về Liệp cung.

Xuất binh!

*****

Bên ngoài Liệp cung, Vương Du công thành không thành công, nên bắt đầu chuyển sang chiến thuật làm dao động quân tâm.

Hơn mười cấm quân xếp thành một hàng, hướng về phía Liệp cung hô to.

“Người trong thành nghe đây, có người giả mạo Thái tử, uy hϊếp bệ hạ, có ý đồ mưu phản, các người đã bị bao vậy, người chịu ra đầu hàng sẽ không bị gϊếŧ.”

“Người ra đầu hàng sẽ không bị gϊếŧ.”

Trên tường thành, các tướng lĩnh thủ thành nhìn đồng bạn bên cạnh ngày càng ít dần, lo lắng không biết bản thân ngày mai có trở thành một nắm cát vàng hay không.

Lòng người bàng hoàng, sĩ khí cũng hạ thấp.

Triệu Đà gấp đến độ xoay quanh, hận không thể bay xuống dưới thành, gϊếŧ sạch đám người ăn nói bậy bạ, để cho chúng ngậm chặt cái miệng lại.

Đúng lúc này, Thái tử cầm một cây cung tới, quan sát đám binh sĩ rồi dùng giọng nói trầm ổn hỏi một người: “Không nên hốt hoảng, nói cho ta biết, người nào là chỉ huy của ngươi?”

Binh sĩ quan sát một lúc rồi dùng ngón tay chỉ vào một người trong hàng ngũ cấm quân bên dưới. Thái tử giương cung bắn tên, binh sĩ còn chưa hạ tay xuống, tiễn đã rời khỏi dây cung, hướng thẳng về người nọ.

Cấm quân bên ngoài thành loạn thành một đoàn, tiếng ồn ào cũng im bặt.

Thái tử đưa cung tên cho Triệu Đà, cất cao giọng với người bên ngoài: “Cô là Thái tử của Đại Ngụy, Vương thị mưu nghịch, ý đồ sát hại Thái tử, phàm là con dân Đại Ngụy, không thể bị người khác xúi giục uy hϊếp, người hạ binh khí xuống, chuyện cũ sẽ được bỏ qua.

Cấm quân trên tường thành đồng loạt hô to: “Người hạ binh khí xuống, chuyện cũ sẽ được bỏ qua.”

Thái tử từ mười hai tuổi đã vào quân doanh, lập được chiến công hiển hách, có uy vọng rất cao trong quân.

Nghe vậy, quả nhiên trận doanh bên dưới bị rối loạn.

Vương Du vội vã nói: “Người dám giả mạo Thái tử, uy hϊếp bệ hạ, có ý định mưu nghịch, còn không mau chóng mở cửa thành đầu hàng.”

Triệu Đà lập tức mắng to: “Vương tiểu nhi, ngươi dám bất kính với Thái tử điện hạ, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, mau cút đi tìm phụ thân ngươi đến đây.”

Hai bên đấu đi đấu lại, sắc trời cũng tối dần, ngoài thành đành đánh chuông thu binh.

Vương Du vô cùng buồn bực trở lại trong trướng.

Làm sao bây giờ, đã gần mười ngày trôi qua, nếu không thể đánh hạ được Liệp cung, bên phía Lạc Dương chỉ sợ sẽ dấy lên nghi ngờ.

Đột nhiên, có thân vệ đến báo lại với hắn: “Thống lĩnh, đã bắt được cung nữ ở bên cạnh Thái tử điện hạ.”