Chương 17: Liệp cung phong vân (8)

Khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Vệ Chiêu vẫn chưa hoàn hồn. Nàng nhớ lại trận ám sát vừa rồi, ngực vẫn nổi trống liên hồi.

Mãi cho đến khi Thái từ bờ sông trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Điện hạ, ngài có phát hiện gì sao?”

Thái tử lắc đầu.

Hắn vừa mới kiểm tra một hồi đám mặc áo đen. Bọn chúng chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, không để lại bất kỳ dấu vết gì liên quan đến thân phận, một số kẻ chỉ bị thương cũng tự uống thuốc độc tự sát, không cho hắn có bất cứ cơ hội tra hỏi nào.

Bọn chúng đều là tử sĩ.

Vệ Chiêu thấy sắc mặt của hắn nặng nề, không khỏi lo lắng nói: “Điện hạ, tại sao thích khách có thể xuất hiện được trong khu đi săn.”

Đúng vậy, tại sao nơi này có thể xuất hiện thích khách được?

Đôi mắt của Thái tử tối sầm lại, “Có thể do cấm quân dưới chân núi canh giữ không nghiêm ngặt, nên mới có thể khiến cho thích khách trà trộn vào.”

Vệ Chiêu nghe vậy thì thở dài: “Nếu thích khách trà trộn vào, khả năng số lượng cũng không lớn, có lẽ vận khí của chúng ta không tốt, vừa khéo gặp phải bọn chúng.”

Vệ Chiêu nói như vậy, không khiến vẻ mặt của Thái tử giãn ra, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Cả khu vực đi săn đều được tầng tầng lớp lớp bảo vệ, dưới chân núi lại có hai vạn cấm quân canh giữ, phòng thủ kiên cố.

Vận khí của bọn họ không tốt, nến mới có “vừa khéo” gặp phải thích khách cá lọt lưới tiến vào?

Hơn nữa những tên thích khách này vô cùng cẩn thận, không để sót bất kỳ dấu vết liên quan đến thân phận, nên chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là những tên này không phải là nhân sĩ giang hồ, mà xuất thân từ quân đội của Đại Ngụy.

Nhưng làm thế nào mà quân đội Đại Ngụy có thể cử người đến ám sát Thái tử đương triều?

Thái tử cẩn thận suy nghĩ, sàng lọc kỹ các thế lực của quân đội hiện tại. Đội quân đang trú đóng ở gần Liệp cung nhất là đội quân ở phía tây, cũng cách nơi đây hơn hai trăm dặm, các quân doanh khác đều trú đóng ở xa hơn. Huống hồ, đội quân ở phía tây do hắn trực tiếp quản lý, không có khả năng đánh tới Liệp cung.

Các đội quân khác cũng không có mục đích để ám sát hắn. Thân thể của phụ hoàng khỏe mạnh, trên triều cũng chưa từng có ý định muốn đổi trữ quân. Mẫu tộc của hắn là đại thế tộc Vương thị, cũng là những ngưởi ủng hộ Thái tử kiên định nhất. Phàm là trên tiều có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, hắn đều có thể nhanh chóng biết được. Có thể nói, qua các triều đại, không có vị Thái tử nào có thể ngồi vững vị trí Đông cung hơn hắn.

Trừ khi…

Đột nhiên Thái tử nghĩ đến một việc vô cùng đáng sợ.

Trừ khi dưới chân núi xảy ra việc lớn, lớn hơn cả việc một vị Thái tử như hắn cả đêm không về, làm cho Cấm vệ quân không có đủ nhân tinh lực canh phòng bảo vệ khu vực đi săn, mới khiến cho những kẻ không liên quan trà trộn vào.

Trên đời này có ai quan trọng hơn Thái tử?

Đương nhiên là thiên tử hiện nay, Ngụy Cao đế.

Nếu hoàng đế thực sự gặp chuyện không may, mà Thái tử lại không có bên cạnh, phát sinh hậu quả gì thực sự không thể nào đoán trước được.

Hiện tại bất luận là tình hình nào, đều đối với hắn vô cùng bất lợi. Thái tử nhìn con đường tối đen trước mắt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta phải mau chóng xuống núi.”

Vì để hạ thấp cảm giác tồn tại, phòng ngừa người khác nhận ra dễ dàng, Thái từ và Vệ Chiêu đều thay y phục của mình bằng y phục của thích khách.

Hai người nương nhờ bóng tối, suốt đêm lên đường. Thái tử cưỡi ngựa đi phía trước, còn Vệ Chiêu theo phía sau. Nàng phải cố hết sức mới có thể miễn cưỡng theo kịp hắn.

Trong rừng đen nhánh một mảnh, đi đường trong hoàn cành này lại càng phải bỏ sức lực ra rất nhiều.

Lúc Thái tử đấu với đám người áo đen đã bị thương, trên ngực lại bị trúng một mũi tên. Lúc đầu hắn còn có thể dùng ý chí vô cùng mạnh mẽ để chống cự, nhưng sau một hồi xốc nảy do cưỡi ngựa, sắc mặt của hắn càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng cả người lung lay ngã xuống ngựa.

Vệ Chiêu theo sau thấy cảnh như vậy, gấp gáp dừng ngựa. Nàng quay đầu lại, thấy ngay bên cạnh nơi Thái tử ngã xuống là một sườn núi, Thái tử lại không thấy bóng dáng, hơn phân nửa là đã lăn xuống dưới.

Nàng không kịp suy nghĩ, bỏ ngựa lại, cũng trượt theo xuống sườn núi, quả nhiên phát hiện Thái tử đang hôn mê bất tỉnh dưới đáy dốc.

“Thái tử điện hạ.” Vệ Chiêu nhào tới trước người của hắn, lúc này mới phát hiện y phục của hắn thẫm đẫm máu.

Điện hạ chắc sẽ không chết chứ?

Nàng run rẩy vươn tay, thăm dò hơi thở của Thái tử. Cũng may là nàng còn bắt được một hơi thơ yếu ớt.

Một cơn gió đêm thổi qua, xa xa còn vọng tới tiếng sói tru, Vệ Chiêu rùng mình, vô thức nhìn về phía Thái tử đang nằm dưới đất, phần cơ thể lộ ra ngoài vô cùng lạnh lẽo.

Không thể để Thái tử ở lại nơi này được.

Nàng ngẩng đầu, quan sát xung quang, phát hiện cách đó không xa có một hang động nhỏ.

Vì vậy nàng đã cố hết sức nâng Thái tử dậy, lảo đảo hướng về phía đó.

*****

Sau khi hai người rời khỏi bờ sông không bao lâu, một đội cấm quân cũng giơ đuốc đi tìm.

Có người phát hiện thi thể của đám áo đen bên bờ sông, lập tức chia nhau tìm kiếm, quả nhiên có thu hoạch.

“Báo! Phát hiện y phục của Thái tử và cung nữ.”

Khi tin tức được truyền xuống chân núi, Vương Du lập tức đi tìm Vương Đạt: “Phụ thân, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Vương Đạt hỏi lại: “Y phục của Thái tử và cung nữ được tìm thấy ở đâu?”

“Chúng được giấu ở đằng sau một tảng đá lớn.”

Đôi mắt của Vương Đạt lộ ra vẻ lo lắng, “Chúng ta đi xem.”

Hai người cưỡi ngựa đến bên bờ sông, nhìn thấy thi thể đầy đất, chỉ duy nhất không thấy Thái tử.

“Thế này mà cũng để hắn chạy thoát, vận khí của hắn cũng tốt thực sự.” Vương Du không nhịn được mắng mấy câu.

Vương Đạt cũng không nghĩ tới. Bọn họ phái ra đều là tử sĩ, đều được bồi dưỡng khả năng ám sát từ khi còn nhỏ, không ngờ đều bị thất thủ.

“Phụ thân, Thái tử còn dẫn theo cung nữ bên cạnh, hắn còn đang bị thương, khẳng định chạy không xa, chúng ta có nên tiếp tục lục sót hay không?”

“Không thể, không thể làm lớn chuyện, đối với chúng ta đều không tốt, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.”

Vương Du xoa xoa đầu, cả vùng núi vừa rộng vừa tối, nếu Thái tử tìm được một sơn động tránh cả đêm, bọn họ đi đâu mà tìm được người, lại còn phải tốc chiến tốc thắng?

Vương Đạt trầm tư trong chốc lát, nhìn lướt qua thi thể dưới đất, chỉ về một hướng: “Con xem trông hắn có giống Thái tử hay không?”

Vương Du nhíu mày, “Phụ thân người đang nói cái gì vậy? Hắn chẳng có chỗ nào giống Thái tử cả?”

“Không phải là gương mặt, mà là vóc dáng.” Vương Đạt nhắc nhở.

Vương Du định thần nhìn lại, “Vóc dáng quả thực có chút tương tự… Nhưng dù có chút tương tự, hắn cũng đâu phải là Thái tử điện hạ.”

“Có phải là Thái tử điện hạ hay không, không phải là do chúng ta định đoạt hay sao?” Vương Đạt vuốt râu cười, “Chỉ cần phá hủy gương mặt của hắn, thay vào y phục của Thái tử, công bố người này chính là Thái tử, con và ta đều chính mắt nhìn thấy Thái tử bị thích khách đâm chết, muôn miệng một lời, bệ hạ trong lúc bi thương, đâu có thể đi truy cứu thật giả?”

Vương Du nghe thấy vậy hiểu ra: “Thì ra là thê, phụ thân thật sự cao minh.”

Nhưng hắn lại nghĩ lại, phát hiện có chỗ không ổn: “Vậy đến lúc Thái tử thật sự trở về, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Hừ.” Vương Đạt hừ một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí: “Chúng ta mang theo cấm quân phía đông canh gác chân núi, Thái tử làm trở về bằng cách nào? Còn không phải là rơi vào trong tay của chúng ta.”

Một khi Thái tử rơi vào trong tay của bọn họ, sống chết còn không phải do họ định đoạt.

Vương Du lúc này mới hoàn toàn hiểu được kế hoạch của phụ thân, cảm thán nói: “Tốt nhất là Thái tử nên chết luôn ở trên núi, bằng không đừng trách biểu ca vô tình, đẩy ngươi xuống âm tào địa phủ.”

*****

Vệ Chiêu dùng hết sức lực, cuối cùng cũng kéo được Thái tử vào trong sơn động, sau đó nàng đi lượm một ít củi, lấy đánh lửa trên người Thái tử đốt một đống lửa.

Một lát sau, hơi ấm dâng lên trong sơn động, gương mặt của Thái tử cuối cùng cũng có một chút huyết sắc.

Nàng nhìn Thái tử, một đêm không dám chợp mắt.

Đợi đến khi trời sáng, tâm cũng buông lỏng xuống, rốt cuộc không khống chế được cơn buồn ngủ.

Sắc trời sáng dần, khí lạnh cũng rút bớt. Thái tử cảm nhận được ánh sáng chiếu vào, mí mắt động đậy vài cái rồi chậm rãi mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy đống lửa sắp cháy hết, lại nhìn sang phía Vệ Chiêu đang gật gà gật gù, lấy ra một thanh chủy thủ, tàn nhẫn khoét mũi tên ở trước ngực ra.

Tiếng mũi tên rơi xuống đất khiến Vệ Chiêu bừng tỉnh trong nháy mắt. Nàng vô thức nhìn về phía Thái tử đầu tiên.

Cũng may là hắn còn sống.

Mồ hôi trên trán của Thái tử úa ra. Hắn xé một góc y phục, định băng bó vết thương lại.

Vệ Chiêu thấy động tác của hắn khó khăn, đã vội vàng nói: “Điện hạ, ngài để nô tỳ làm cho.”

Thái tử nhìn nàng một cái: “Ngươi biết xử lý vết thương?”

“Trước đây nô tỳ từng chữa thương cho tiểu hoa.”

Vệ Chiêu lấy ra một chút thảo dược, “Điện hạ, chút thảo dược này là do nô tỳ tìm được đêm qua, trước đây khi tiểu hoa bị thương, nô tỳ đều tìm loại thảo dược này làm thuốc, nên khi đi lấy củi đã tiện tay hái về … À, tiểu hoa là một con mèo nô tỳ đang nuôi dưỡng.”

Mèo? Thái tử cau mày nói: “Ngươi coi cô giống như con mèo ngươi đang nuôi?”

Trong lòng Vệ Chiêu cảm thấy không ổn, loại thảo dược này có tác dụng với mèo, nhưng không chắc có tác dụng với người, nên nàng chần chừ không dám tiến tới giúp Thái tử xử lý vết thương.

Thái tử liếc nhìn nàng: “Ngươi mang thảo dược đến đây cô xem qua.”

Vệ Chiêu vội vàng dùng hai tay dâng lên, Thái tử lấy một chiếc lá bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, một lát sau, hắn nói với Vệ Chiêu đang vô cùng mong đợi: “Có thể dùng, vò nát rồi đắp lên vết thương có thể cầm máu.”

“Thật tốt quá.” Vệ Chiêu thấp giọng hoan hô, nàng vò nát thảo dược rồi nói với Thái tử: “Điện hạ, nô tỳ mạo phạm.”

Thái tử quay đầu đi, mặc cho Vệ Chiêu băng bó vết thương cho hắn.

Sau khi vết thương được băng bó xong, Thái tử quay lại hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi.”

Vệ Chiêu đứng dậy nhìn mặt trời, rồi hồi bẩm: “Điện hạ, bây giờ đã là buổi trưa ngày hôm sau.”

Thái tử nghe vậy thì cau mày. Mỗi một khắc hắn ở thêm trên núi, tình hình ở dưới kia càng xấu thêm.

Hắn không thể tiếp tục ở trên núi được nữa, phải ngay lập tức xuống núi hồi cung.

Thái tử không bận tâm đến tình hình sức khỏe, gắng gượng vịn vách núi đứng dậy, nhưng thể lực không chống đỡ được, lại ngã quỳ xuống đất.

Vệ Chiêu vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra: “Cô còn chưa yếu ớt đến mức nhờ đến ngươi giúp đỡ.”

Thái tử lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.

Vệ Chiêu đi thep phía sau, lo lắng nhìn hắn.

Nàng không hiểu, rõ ràng Thái tử đã quá suy yếu, nhưng tại sao lại không cho người hỗ trợ?

Không có ngựa, hai người chỉ có thể dựa vào bản thân, phương hướng cũng không quá rõ ràng. Vệ Chiêu lo lắng đi theo Thái tử, mấy lần nàng tưởng Thái tử sắp ngã quỵ xuống, nhưng Thái tử vẫn đứng trước nàng, giống như một ngọn núi cao, sừng sững vững vàng, khiến cho người khác phải sinh lòng kính nể.

Hai ngươi đi mãi cho đến tận khi mặt trời lặn, vẫn không thể ra khỏi khu rừng này. Cả khu rừng vắng lặng yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có.

Vệ Chiêu không thể nhịn được nói: “Điện hạ, chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát đã.”

Hai người đi cách nhau một khoảng, mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, khí lạnh bao trùm khắp nơi, đột nhiên Thái tử lảo đảo ngã xuống đất.