Chương 9: Răn Đe Kẻ Dưới

Triệu Tích Vi gắp một miếng bắp cải, ngửi nó trước, sau đó cắn một miếng, đặt đũa xuống và nhẹ nhàng nói: "Thu lại nguyên xi những thứ này."

Mọi người đều khó hiểu, thấy nàng phất tay áo đứng dậy, nói: "Viện Tường Vi của chúng ta không phải có đồ ăn sao? Gọi Liễu ma ma ra vườn hái ít rau củ, chuẩn bị cơm tối đi."

Cẩm Tú đáp lại và đi đến phòng bếp nhỏ truyền đạt.

Ngân Bảo bất bình đuổi theo: "Tiểu thư, nô tì thấy phòng bếp chính chắc chắn cố ý! Sau này chúng ta một ngày ba bữa đều phải ăn cà rốt bắp cải trong vườn sao?"

Trân Châu vội nháy mắt ra dấu ngăn nàng ta: "Ngươi bớt nói vài câu đi. Phòng bếp chính có lẽ nhất thời sơ sót, tình huống này thi thoảng cũng xảy ra. Nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, đừng gây ra bất kỳ rắc rối nào khác."

Ngọc Lan mang theo một cái giỏ trúc, mấy người chọn một nhúm rau cải canh, một củ cải trắng, một cây bắp cải.

Mấy nha đầu trước kia đều là nha hoàn nhất đẳng, chưa từng xuống bếp, cũng may Liễu ma ma trước kia sống ở tại nông thôn, bà ấy tự mình nấu nướng, gọi tiểu nha hoàn đốt củi trước, sau đó bỏ gạo vào nồi, Liễu ma ma liền bắt đầu nấu đồ ăn.

Triệu Tích Vi đứng dưới hiên nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Tam phu nhân thật tâm muốn giúp nàng, cố ý chọn người hầu như Liễu ma ma đưa tới, có lẽ đã sớm nhìn ra nàng sẽ bị đối xử lạnh nhạt?

Chỉ chốc lát sau, Liễu ma ma đã bưng đồ ăn lên bàn.

Một đĩa củ cải bào sợi ngâm giấm, từng cái đều cắt lát tinh tế; một khay cải xào dài hai tấc, rất tươi và mềm; một khay bắp cải chua cay, điểm tô thêm một ít ớt đỏ; còn có một bát canh cải bốc khói nghi ngút hương thơm đặc trưng của rau rừng.

"Tiểu thư ngài nếm thử xem thế nào?" Liễu ma ma cười nói.

Cẩm Tú cùng Trân Châu lập tức đứng ở hai bên, Triệu Tích Vi như có như không ngồi xuống, gắp một đũa sợi củ cải, hương vị ngọt ngào giòn tan, lập tức gật đầu cười, hướng Liễu ma ma lộ ra vẻ tán thưởng.

Triệu Tích Vi không kén ăn, cộng thêm tài nghệ nấu nướng của Liễu ma ma khá tốt, vì thế cho dù toàn bộ đồ ăn đều là rau quả cũng ăn rất ngon.

Liễu ma ma áy náy, xoa tay nói: "Chờ đầu xuân năm sau, lão nô sẽ trồng đủ loại rau trái theo mùa trong vườn, cam đoan cho tiểu thư thỏa thê có lộc ăn."

Sau khi ăn xong, Trân Châu vội vàng đưa trà nóng tới.

Triệu Tích Vi nhận trà súc miệng, rửa tay trong chậu đồng rồi mới gọi Cẩm Tú tới nói: "Ngươi tới phòng bếp chính, gọi ma ma phụ trách hôm nay đến đây."



Bọn nha hoàn nhìn nhau, Cẩm Tú phản ứng rất nhanh, cười nói: "Được, nô tỳ đi ngay."

Ngân Bảo đã sớm nhịn không được: "Tiểu thư, phòng bếp chính cũng quá mắt chó coi thường người khác, ngày bình thường các chủ tử ai cũng có sơn trân hải vị! Lần trước Tứ tiểu thư bị bệnh muốn ăn canh gà tơ tươi, canh kia dùng thịt gà, thịt vịt, xương heo nấu cùng nhau đun trong lửa nhỏ mất hai canh giờ, sau đó bỏ nấm tùng nhung lên phía trên. Kết quả Tứ tiểu thư uống nửa ngụm cảm thấy quá ngán liền ói ra, lão phu nhân lập tức nổi giận, nói "ta biết các ngươi nấu ăn không có tâm, chỉ bằng đổi mấy người tận tâm tận lực tới nấu". Sắc mặt mấy ma ma phòng bếp chính bị dọa sợ tái nhợt đi, vội vàng đi làm lại nồi thứ hai, thế mà giờ đến lượt ngài cũng chỉ có thể ăn cà rốt cải trắng."

"Được rồi được rồi, bây giờ không giống trước kia." Trân Châu kéo ống tay áo của nàng ta, lại nhìn về phía Triệu Tích Vi, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, ngài đừng nghe nàng ta nói bậy, phòng bếp chính không đủ người, có đôi khi làm việc qua loa."

Ngọc Lan mím môi, như có điều suy nghĩ.

Triệu Tích Vi chỉ tay, nhướng mày nói: "Ngọc Lan, ngươi nói đi."

Ngọc Lan lúc này mới hành lễ, nói: "Tiểu thư có chỗ không biết, quản sự của phòng bếp chính là Đinh ma ma, có một nữ nhi, tên gọi Thúy Liên, đang làm nha hoàn bên chỗ Ngũ tiểu thư."

Nàng lo âu nhìn Triệu Tích Vi: "Tiểu thư, đúng ra thì nên nói chuyện với phòng bếp chính cho ra lẽ, chỉ có điều sợ Nhị phu nhân biết rồi sẽ không dễ chịu."

Triệu Tích Vi cười cười: "Lời này có ý gì?"

Nàng không phải không rõ mối quan hệ thâm sâu trong đó, nàng đang muốn mượn việc này quan sát phản ứng của mấy nha hoàn này.

Cẩm Tú thông minh lanh lợi, nhưng có phòng bị. Không thông qua một phen dạy dỗ thì rất khó nhận được chân tình.

Ngân Bảo hoạt bát thẳng thắn, lại quá hấp tấp. Gặp kẻ thù thì dễ gây đại họa.

Trân Châu an phận thủ thường, có điều nhát gan sợ phiền phức, gặp phiền phức thì dễ dàng làm con rùa rụt cổ.

Mà Ngọc Lan bình tĩnh tỉnh táo, nhưng không quả quyết, không thích hợp đảm đương chức trách lớn.

"Vâng." Ngọc Lan cân nhắc rồi nói, " Nhị phu nhân từ khi được gả vào, liền ở bên ngoài trợ giúp Nhị gia quản lý cửa hàng kinh doanh."

"Ngay cả lão phu nhân cũng khoe ngài ấy tài trí song toàn, không thua kém đấng mày râu. Vì đó, ngài ấy mặc dù không có quyền lực quản lý, nhưng địa vị lại ngang hàng với Đại phu nhân."

"Đại phu nhân cũng rất hợp với ngài ấy. . . Tiểu thư nếu như muốn truy cứu việc này, sợ là sẽ chọc Đại phu nhân không vui, dù sao trên danh nghĩa ngài ấy cũng là mẹ cả của ngài."

Triệu Tích Vi nở nụ cười, nàng biết rõ người trong Triệu phủ sẽ không dễ dàng công nhận mình. Nhưng không ngờ, ngay cả nha hoàn đều không xem nàng là chủ tử.



Phòng bếp chính dám cho nàng ăn đồ ăn thừa, nàng là chủ tử, không thể tra hỏi một câu sao?

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của Cẩm Tú: "Tiểu thư, Đinh ma ma đến rồi."

Đinh ma ma ước chừng hơn ba mươi, dáng người rất cao lớn, mặt vuông, lông mày cong, hai mắt sáng ngời, rất có uy nghiêm của một ma ma quản sự.

Bà ta thỉnh an Triệu Tích Vi, Triệu Tích Vi nhàn nhạt đáp lại, nhưng cũng không bảo bà ta ngồi xuống.

Bà ta liền buông thõng tay đợi tại chỗ.

Triệu Tích Vi bưng trà, không nhanh không chậm thưởng thức.

Bốn nha hoàn đứng hai bên trái phải, sắc mặt tinh tường, nhưng trong lòng đều tò mò, chủ nhân mới của bọn họ sẽ quy tội cho Đinh ma ma như thế nào đây?

Ngân Bảo hấp tấp nhất, nàng làm nha hoàn lâu như vậy, chưa hề nếm qua cơm thừa canh cặn, bây giờ lại bị người của phòng bếp chính khi dễ, trong lòng đã sớm tức giận đến nghiến răng, chỉ chờ Triệu Tích Vi ra lệnh một tiếng, nàng phải trút giận thật tốt.

Mắt thấy một chén trà đã uống xong, mà không thấy Triệu Tích Vi mở miệng, Ngân Bảo liền ho khan một tiếng, nói: "Đinh ma ma có biết, tiểu thư của chúng ta vì sao mời ngươi tới viện Tường Vi không?"

Đinh ma ma trông coi phòng bếp chính mấy chục người làm, há lại bị một tiểu nha hoàn hù dọa, vì vậy hắng giọng, trả lời: "Lão thân hồ đồ, mong rằng Ngân Bảo cô nương chỉ rõ."

Triệu Tích Vi buông chén trà xuống, cười nhạt nói: "Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là nghe nói tài nấu ăn của Đinh ma ma rất tốt, muốn cùng ma ma trao đổi kỹ năng nấu nướng một chút mà thôi."

Vừa cười vừa gọi: "Ngân Bảo, bưng hộp cơm tới đây."

"Vâng!" Ngân Bảo tức giận đi.

Sắc mặt Đinh ma ma liền có mấy phần u ám.

Trân Châu lặng lẽ lui về sau kệ nửa bước, quan sát chủ tử của mình từ khóe mắt.

Ngọc Lan cau mày, mặc dù nàng ta rất hi vọng tiểu thư phản kích Đinh ma ma, thế nhưng hậu quả đến cùng sẽ như thế nào, ai cũng không dám nói. . .

Trân Châu nhìn sang Đinh ma ma, trong mắt tràn đầy lo lắng: Mới đó đã đắc tội Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân rồi!