Chương 5: Tâm Bệnh Của Hoàng Đế

Triệu Tích Vi hành lễ, lúc này mới cáo lui.

Đám người giải tán, trà cũng được dọn đi.

Cho đến khi Triệu Tích Vi rời khỏi viện tử, lão phu nhân lúc này mới thở dài: "Bảo Chu, ta có phải quá nghiêm khắc với đứa nhỏ này rồi không?" Sau đó lại dừng một chút, mí mắt hơi rũ xuống: “Nó có thể hiểu được không?

Chu ma ma nhẹ nhàng ấn vai lão phu nhân, cười nói:

"Lão phu nhân tình sâu nghĩa nặng, dù sao đây cũng là cháu gái ngài, ngài càng quản chặt nàng, nàng sẽ càng tốt lên. Hơn nữa, nàng hiện tại là trưởng nữ của Triệu phủ, về sau phải thay gia tộc chống đỡ, nắm giữ đại quyền. Nếu như lão phu nhân nói mấy câu nói đó đã không chịu đựng nổi, sau này làm sao đối mặt với thế cục phức tạp được đây?"

"Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ đến chứ, sợ là sợ nó học theo tính tình của Thẩm thị". Khóe môi Lão phu nhân kéo ra một vệt cười khổ: "Thẩm thị thanh cao cao ngạo, tùy hứng tự thân, ngay cả thiên gia đều không để vào mắt, nữ nhân như vậy, sớm muộn cũng có ngày gây ra đại họa..."

Lão phu nhân trầm xuống, dường như bất đắc dĩ, lại như không đành lòng, thở dài: "... Nhưng nếu như hồi đó ta biết rõ nàng đã mang thai, sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

Chu ma ma thấy lão phu nhân nhắc đến chuyện cũ, liền thức thời cụp mắt xuống, chỉ cười đáp lại, sau đó yên lặng lui ra ngoài.

Hành lang của Triệu phủ quanh co rộng rãi, bên trong đốt một lò hương liệu.

Triệu Tích Vi đi cả một con đường, mang theo một mùi thơm ấm áp, hoàn toàn trái ngược với gió sương giá lạnh bên ngoài.

Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên không phải mấy thứ này, mà là một nữ tử dịu dàng.

Nữ tử mặc một bộ y phục xanh biếc, trong mắt mang theo nụ cười, đứng ở bên trong nguyệt môn, vô cùng ôn nhu uyển chuyển.

Tay trái tay phải nàng đều nắm hai tiểu nữ hài, tiểu nữ hài vừa thấy Triệu Tích Vi, liền lộ ra nụ cười ngọt lịm, thanh âm cũng lanh lảnh: "Vi tỷ tỷ!"

Là Tam phu nhân phủ thượng cùng hai hài tử của nàng.

"Ôi chao, gọi cái gì mà Tam phu nhân, xem đứa nhỏ con này." Tam phu nhân mỉm cười nắm chặt tay Triệu Tích Vi: "Đều là người một nhà, về sau gọi ta tam thẩm là được rồi!"

Triệu Tích Vi nghe lời, lập tức gọi một tiếng: "Tam thẩm."

Tam phu nhân "Ơi" một tiếng, cười hỏi: "Vi nhi còn chưa dùng cơm phải không? Bên ta mới gọi người làm bánh đậu đỏ, lại nấu một nồi canh gà rừng, vừa vặn ba mẹ con chúng ta ăn không hết, Vi nhi thuận đường cùng đi nếm thử."

Sau đó lướt qua y phục đơn bạc của Triệu Tích Vi, mắt chứa mấy phần thương tiếc:

"Vừa rồi ta cắt mấy cái áo khoác dày bằng vải bông, cảm thấy màu sắc quá nhạt, liền cất ở đáy hộp, hôm nay nhìn thấy con, ta cảm thấy con mặc vào sẽ rất vừa vặn"."

Là một người thân thiện lại chu đáo.

Nhưng Triệu Tích Vi không thể nhận phần nhân tình này, mặc dù lúc này nàng thật sự vừa lạnh vừa đói. Nhưng nàng mới nhập phủ, đối với tất cả mọi chuyện trong phủ đều chưa biết gì, vấn đề đợi nàng giải quyết còn rất nhiều, y phục ăn uống không còn là điều quan trọng nhất.

Sau đó nàng thấp gối hành lễ, cười nói: "Đa tạ Tam thẩm chiếu cố, chỉ có điều lão phu nhân mới phái mấy người qua viện, cần phải đến đó sắp xếp một phen, vẫn mong Tam thẩm không trách tội."



Tam phu nhân là người thông tình đạt lý, nghe thấy lời này liền biết nàng lo lắng, vì thế không còn kiên trì: "Vậy lúc nào rảnh rỗi con lại tới, ta bảo phòng bếp làm thêm cho con."

Sau đó vừa cười vừa nói, "Một mình ta ở Tây viện, to lớn như vậy, cũng chỉ có ta và hai muội muội này của con, thanh tĩnh cực kì."

Triệu Tích Vi sau khi cảm tạ, liền có chút bất ngờ.

Một người có hai đứa bé, sao lại cảm thấy quạnh quẽ nhàm chán?

Tam phu nhân liền lộ ra bộ dáng có mấy phần ưu sầu, trầm thấp thở dài: "Tam thúc của con mang theo đường ca đi đánh trận ở Tây Lương, năm nay chiến sự căng thẳng, chắc hẳn lại không thể về ăn tết rồi."

Triệu Tích Vi gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Tây Lương luôn là mối nguy lớn của triều đình, giao chiến nhiều năm, song phương đều có thắng bại.

Chỉ có điều năm nay phương Nam gặp nạn lũ lớn, lương thực thiếu thốn, năng lực chiến đấu tất nhiên bị ảnh hưởng.

Bây giờ Đại Ngụy rơi vào thời điểm thù trong giặc ngoài, phụ thân nàng là thừa tướng, khẳng định sẽ vô cùng vất vả.

Kỳ thật cực khổ không chỉ có mình Triệu Tử Nghi, mà còn có đương kim Thiên tử.

Vị chuyện thị phi có con riêng, bản luận tội của Ngự Sử đài vạch tội Triệu Tử Nghi chất thành núi nhỏ.

Thái hậu đang lo tìm không ra thóp của hắn, liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, yêu cầu Ngự Sử đài nhất định phải tra xét thật kỹ.

Cùng lúc đó, còn có một tin tức không tốt lắm, Giang Hạ vương hồi kinh rồi.

Vì sao Giang Hạ vương hồi kinh lại khiến Hoàng đế đau đầu?

Việc này bắt đầu nói từ phụ thân của Giang Hạ vương.

Phụ thân Giang Hạ vương là thúc thúc của hoàng đế, ông ấy lên ngựa thì gϊếŧ giặc, xuống ngựa thì trị quốc, là một nhân vật nổi tiếng.

Hoàng đế kế vị từ lúc tuổi còn rất nhỏ, triều đình không yên ổn, hết thảy quốc gia đại sự đều dựa vào Thái hậu cùng hoàng thúc. Mãi cho đến khi Hoàng đế trưởng thành, phụ thân Giang Hạ vương mới từ quan, mang theo đại gia đình đến đất phong.

Có thể vì tránh hiềm nghi, hoặc thật sự muốn an hưởng tuổi già mà đã qua nhiều năm như vậy, ông ấy cùng người nhà vẫn luôn không quay về Trường An.

Hiện tại, con của ông ấy, cũng chính là tân Giang Hạ vương đã trở lại rồi.

Lỡ như Triệu Tử Nghi bị luận tội, phe cánh Thái hậu chắc chắn sẽ ủng hộ Giang Hạ vương gia nhập kinh thành.

Một bên là thần tử mình coi trọng, một bên là đường huynh thân thiết, Hoàng đế cảm thấy rất khó giải quyết.



Nghĩ tới đây, Hoàng đế cảm thấy cơn đau đầu mà mình phải chịu đựng trong nhiều năm trở nên nghiêm trọng hơn: "Các vị ái khanh, nghĩ cách thay thừa tướng lắng lại việc này."

Hiện tại triều chính đang trong thời buổi rối loạn, Thái hậu không đến mức chèn ép Triệu Tử Nghi mà tuyên chiến với hoàng đế.

Tất cả những người ở đây đều là những con cáo già, đương nhiên không muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.

Tư Không ngẩng đầu nhìn trời: "Chiến sự Tây Lương nguy cấp, thần gần đây bận việc chiêu binh mãi mã ở Lũng Tây."

Tư Đồ khoát tay áo: "Phương nam thiên tai mấy năm liên tục, thần gần đây bận việc đồn điền thuỷ lợi ở Hoài Nam."

Thượng thư một mặt lo lắng: "Cuối năm các châu trình lên công văn chồng chất như núi, Thượng thư phủ đã một tháng không được nghỉ ngơi rồi."

...

"Khụ khụ khụ ——" một trận khó chịu khiến hoàng đế không nhịn được ho khan, nội thị Tào Đức vội vã tới hầu hạ.

"Được rồi." Hoàng đế khoát tay, dùng sức nói: “Chuyện này không có biện pháp nào khác giải quyết sao?”

Chúng thần tử người này nhìn người kia, ai cũng có dáng vẻ "Ta có thể làm gì ".

Sắc mặt Hoàng đế tối sầm lại.

Hắn đã bị bệnh trong nhiều năm, xem ra văn võ bá quan đều không sai khiến được rồi.

Quang lộc đại phu (chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ, danh hiệu kính trọng trong thời Đường đến thời Thanh) thở dài: "Nếu Bùi Thái úy còn ở đây, việc này có thể giải quyết dễ dàng rồi."

Vừa dứt lời, Tông Chính Khanh nãy giờ im lặng liền lên tiếng: "Tôn tử của Bùi Thái úy đánh nhau ở nhạc phường mới diễn ra chưa đầy một tháng, lại bỏ qua nhẹ nhàng như vậy?"

Quang lộc đại phu nói: "Thái úy chinh chiến lâu dài, không thể chú ý tới tất cả tôn nhi cũng có thể hiểu."

Vẻ mặt Đình Úy Chính trang nghiêm: "Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, chẳng lẽ bởi vì Bùi Thái úy là phụ thân của quý phi, mà cứ thế cho qua sao?"

"Triệu thừa tướng là ca ca của Thục phi, Ngự Sử đài vẫn vạch tội như thường đấy thôi."

Ngay tại thời điểm bọn họ lâm vào bế tắc, đột nhiên một nội thị ngoài sảnh lớn tiếng hô: "Thái tử điện hạ tới ——"

Sắc mặt đám cáo già tối sầm, nhất thời đều ngậm miệng lại.

Một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm đánh vỡ sự im lặng của căn phòng, gõ vào lòng người: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Thái tử." lông mày đang nhíu chặt của Hoàng đế giãn ra, cười vẫy gọi: "Hôm nay không phải có buổi luyện võ sao? Sao lại kết thúc sớm như vậy?"

Người tới dung mạo cực kì tuấn lãng, mũi cao môi mỏng, mặt như hồ nước, giữa cử chỉ và điệu bộ đều có một cỗ khí tức lạnh lùng hấp dẫn, lộ ra vẻ uy nghiêm hiển hách.