Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đông Cung Mị

Chương 24: Quy Cách Tiểu Thư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cũng may Cẩm Tú lúc trước hầu hạ bên cạnh Từ thị, đối với chuyện ở phủ trưởng công chúa hiểu khá rõ.

Sau khi nghe giải thích một hồi, Triệu Tích Vi đã có chuẩn bị.

Tôn ma ma hầu hạ Thái hậu nhiều năm như vậy, lại là cánh tay đắc lực nhất bên cạnh trưởng công chúa, cho nên nàng sẽ không đối đầu bà ta.

Cương nhu cùng kết hợp, biết tiến biết lùi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Điều nàng không nghĩ tới chính là, Tôn ma ma với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống.

Tôn ma ma có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu cong vυ"t, mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu pha màu be hạt dẻ, hành động lúc đoan trang lúc trầm ổn, không nhanh không chậm, mà ngay cả mỗi một bước đi đều rất vừa vặn.

Bà ấy hạ gối hành lễ: "Lão nô Tôn thị tham kiến tiểu thư, trưởng công chúa nghe nói chuyện tiểu thư hồi phủ nên rất lo lắng. Lại nghĩ ít ngày nữa là đến tiệc nghị thân, cố ý phái nô tỳ đến đây chiếu cố tiểu thư."

Quả nhiên là lão nhân gia trong cung, lễ độ không chê vào đâu được, lời nói cũng rất thông minh nhân từ.

Triệu Tích Vi hạ thấp người hành lễ, quy củ hồi đáp: "Tiểu nữ đa tạ trưởng công chúa mong nhớ, vốn nên đến phủ bái phỏng trưởng công chúa, chỉ có điều nơi này vẫn chưa sắp xếp cẩn thận, không dám tùy tiện quấy rầy, còn xin nhũ mẫu sau khi trở về, thay tiểu nữ thỉnh an trưởng công chúa một tiếng."

Tôn ma ma khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Một tướng mạo khuynh thành đến vậy!

Chỉ thấy dáng người nàng thon thả cao gầy, mặc dù chỉ lớn hơn Yến nhi nửa tuổi nhưng lại cao hơn nửa cái đầu, đôi lông mày dài rủ xuống thái dương, đôi mắt hạnh nhân tràn đầy tình cảm, mấy phần phong lưu bên trong lại tản ra sự sắc sảo, giống với Triệu Tử Nghi.

Khó trách Từ thị không dung thứ được nàng!

Nha đầu này bất luận ngoại hình hay phong thái, đều vượt xa Yến nhi!

Với thủ đoạn của Từ thị, chắc chắn là không thể kiểm soát được.

Xem ra, sau khi trở về nhất định phải nhắc nhở trưởng công chúa một chút, Vi nhi này không hề thô bỉ giống như Từ thị nói, ngược lại là người có tài!

Từ thị từng tức giận nhắc đến chuyện này trên đường, nói nha đầu này khinh người, thô tục vô lễ, là cao thủ quen thao túng người khác, dặn Tôn ma ma tuyệt đối không được phóng túng với nàng ta.

Tôn ma ma thầm nghĩ, lúc tuổi còn trẻ bà ta chuyên quản hậu cung phi tần, lễ nghi cho các mệnh phụ vào cung, bất kể nữ nhân có ngang ngược ngông cuồng cỡ nào, chỉ cần Thượng Nghi cục ra tay dạy dỗ một phen, có ai là không khuất phục?



Ngôn hành cử chỉ, trang điểm phục sức, dùng cơm đi ngủ, vân vân vân vân, cái khác không nói, chỉ mỗi vấn đề hành lễ cũng đã có đến mấy chục loại quy tắc, một bộ này quá trình này, cho dù là mèo rừng giương nanh múa vuốt, cũng sẽ dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận giống như cừu non mà thôi.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Tôn ma ma càng trở nên ôn hòa: "Tháng sau chính là tiệc nghị thân, hôn nhân chính là chuyện quan trọng nhất trong đời của nữ tử, tiểu thư chỉ còn lại ít ngày, cần phải hăng hái học tập, tuyệt đối không thể phớt lờ."

"Có nhũ mẫu dạy bảo, tiểu nữ vô cùng cảm kích, sẽ tỉ mỉ học tập."

Triệu Tích Vi cười đáp lại, dẫn Tôn ma ma vào phòng ấm, mệnh Cẩm Tú dâng trà, cười nhẹ nhàng mà nói: "Hôm qua mới chuyển đến viện Tường Vi, trong phòng chưa có chuẩn bị trà ngon."

Ống tay áo nhẹ kéo lên, tay mềm thon thả, tự mình rót trà cho Tôn ma ma : Đây là trà làm từ hoa kim ngân mùa hè năm nay tiểu nữ hái ở quê, khóe miệng ma ma có chút bong tróc, nhất định là do thời tiết gần đây không tốt, thức uống này rất phù hợp.”

Thanh âm êm dịu uyển chuyển, ngữ điệu không nhanh không chậm, lọt vào tai giống như chim chích mùa xuân.

Một dòng điện ấm áp từ từ chạy qua trái tim, sự tán thưởng của Tôn ma ma lại tăng nhiều hơn mấy phần.

Nha đầu này, thật sự có tài.

Sáng sớm ngày thứ hai, sương muối lại rơi trên mặt đất.

Giọng nói của Tôn ma ma so với sương muối kia còn muốn thanh lãnh hơn mấy phần:

“Tư thế đứng này là đặc điểm đặc trưng nhất phản ánh địa vị và giáo dục của một người, đồng thời cũng là cơ sở của lễ nghi của một thế gia khuê tú. Nếu tư thế đứng không tao nhã đứng đắn, không thể coi là một tiểu thư quý tộc có tư cách."

Vài nha hoàn nở nụ cười cứng đờ, mặc dù là một ngày lạnh giá, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng nhỏ xuống.

Các nàng đã đứng khoảng chừng nhanh hai canh giờ, bắp chân bụng vừa xót vừa tê, cả người đều muốn run lên.

Nhưng Tôn ma ma cũng không có nửa điểm buông lỏng, vẫn xụ mặt, không ngừng tái diễn:

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng —— "

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng —— "

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng —— "

Cùng với một giọng nói không vội vã như vậy, ánh mắt của Tôn ma ma chậm rãi lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Triệu Tích Vi.



Dáng người như tùng, thần sắc ung dung, đứng hơn nửa ngày, thậm chí ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu một cái.

Trong mắt Tôn ma ma hiển hiện một tia tán thưởng: "Vi nhi, ngài là người có tâm, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn."

Lại một nén nhang lướt qua, Ngân Bảo cảm thấy đói bụng đến độ tiếng bụng sôi ùng ục ục vang lên, Tôn ma ma lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, hôm nay huấn luyện đến đây thôi. Mọi người đã đói bụng, vậy dùng bữa trước đi!"

Nét mặt mấy nha hoàn vui mừng, vội đi phòng ấm bố trí bàn ăn.

Cơm nước xong xuôi, bọn nha hoàn bưng nước đến, Triệu Tích Vi rửa tay súc miệng, lúc này mới cung kính hướng Tôn ma ma nói: "Có thể được nhũ mẫu dụng tâm chỉ điểm, Tích Vi vô cùng cảm kích."

Tôn ma ma hài lòng gật đầu, nói: "Tiểu thư ngài bây giờ là trưởng nữ tướng phủ, bởi vậy ngài không thể giống như trước đây tự do tự tại, tùy tâm sở dục rồi."

"Sống ở một đại gia tộc, phải nhẫn nhịn những bất bình mà người thường không thể nhẫn nhịn được, mới có thể hưởng phúc khí mà người bình thường không thể hưởng. Ngài phải luôn nhớ kỹ, mỗi một lời nói, một hành động, đều sẽ dẫn đến sự náo loạn cả toàn gia tộc thậm chí rung chuyển triều đình. Cho nên không thể tuỳ tiện so đo với người khác, phải hiểu được lấy nhu thắng cương, dùng xuân phong hóa vũ để giải quyết những chuyện khó khăn. Ngài phải bao dung khuyết điểm của người khác, đồng thời phát huy hết ưu điểm của bản thân, như vậy mới có thể trở thành một nữ chủ nhân xuất sắc."

Triệu Tích Vi nghe lời tri âm, hiểu được là đang âm thầm phê bình việc nàng cùng Từ thị trở mặt.

Chỉ có điều nàng cũng không phải người cố chấp, hơn nữa nàng biết rõ, lời Tôn ma ma nói cũng có đạo lý nhất định, nàng liền nghiêm túc lắng nghe.

Thay đổi những gì có thể thay đổi, chấp nhận những gì không thể thay đổi.

Trưởng công chúa muốn thể hiện quyền lực của mình, điều này nàng không thể thay đổi, thay vì bị động chống cự, không bằng lựa chọn đối mặt.

Vì vậy, bị Tôn ma ma nghiêm khắc huấn luyện như thế, nội tâm của nàng vẫn luôn thản nhiên, bình tĩnh.

"Nhũ mẫu dạy bảo phải."

"Mặc dù trong lúc nhất thời sẽ cảm thấy ủy khuất, nhưng đời người rất dài, nhìn xa trông rộng, chỉ có gia đình hòa thuận mới có thể vạn vật hưng thịnh, quốc thái bình an. Vi nhi, ngài là người thông minh thấu tình đạt lý, nô tỳ hi vọng ngài về sau có thể nắm giữ vận mệnh của mình, cũng có thể nắm giữ vận mệnh gia tộc."

Triệu Tích Vi ngơ ngác một chút.

Còn tưởng rằng, Tôn ma ma sẽ cáo mượn oai hùm răn dạy bản thân một phen, hoặc thay đổi biện pháp làm khó dễ nàng, lại không nghĩ rằng, bà ấy thật sự tập trung tinh thần muốn tốt cho nàng, giảng giải cho nàng một chút đạo lý làm người...

Nàng cũng không phải kẻ chỉ biết hiếu thắng, đối với những lời dạy dỗ, khuyên nhủ chân thành, nàng luôn khiêm tốn tiếp nhận.

Liền nghiêm túc gật đầu, thuận theo mà nói: "Đa tạ nhũ mẫu chỉ điểm, gia đình hòa thuận vạn vật hưng vượng, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, câu nói này ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng."
« Chương TrướcChương Tiếp »