May mắn thay trưởng công chúa đều nhìn rõ mọi việc, vì vậy lời kịch diễn thử nhiều lần trên đường, tất cả đều không cần dùng.
Đang mải mê suy nghĩ thì Tôn ma ma tiến đến bẩm báo: "Bẩm trưởng công chúa, Vũ nhi đến rồi."
"Mời."
Tiểu nha đầu vén rèm lên, Triệu Thừa Vũ khoác một chiếc áo choàng cổ lông màu xanh nước biển, cúi thấp đầu đi đến.
"Tiểu nữ thỉnh an trưởng công chúa."
Triệu Thừa Vũ quỳ xuống chiếu gấm thỉnh an, nhưng không đứng dậy, lại chống hai tay xuống đất, dập đầu thật sâu, trịnh trọng nói: "Vũ nhi xin lỗi đại bá mẫu, chuyện hôm nay đều là từ con mà ra, hại ngài và bá phụ bất hoà, bá mẫu, xin ngài tha thứ cho con..."
Nàng ta quỳ rạp trên đất, đôi vai gầy run lên, như đang sợ hãi.
Không đợi Nghi Dương lên tiếng, Từ Vân Kiều liền tiến lên trước một bước, đỡ Triệu Thừa Vũ lên, mặt tràn đầy yêu thương mà nói: "Vũ nhi! Việc này không trách ngươi! Bá mẫu biết rõ, đều là tâm kế của dã nha đầu kia!"
Triệu Thừa Vũ không dám lên tiếng, vừa rồi lúc trên đường tới đây, Viên thị đã cùng nàng ta nói rõ ràng lợi ích thiệt hại của vấn đề. Mặc dù nàng ta chịu không nổi sỉ nhục này, thế nhưng cũng phải cắn răng nhận lấy.
Từ Vân Kiều cho rằng nàng ta sợ hãi, vội mềm giọng, dỗ dành: "Chúng ta đều hiểu, nơi này không ai trách ngươi, ngươi cũng vì muốn tốt cho Yến nhi, chỉ có điều dã nha đầu kia quá mức xảo trá, mới khiến ngươi rơi xuống tình cảnh này!"
Vừa nói vừa có một loại cảm giác "cùng là người rơi vào tận thế" (ý chỉ cũng rơi vào hoàn cảnh tiêu cực như nhau), cười khổ nói: "Nếu không phải nàng ta, bá phụ ngươi sao có thể giận ta đến như vậy, hắn từ trước đến nay chưa hề nói lời nào nặng nề đến thế."
Sao đó hận nghiến nghiến răng, nói như lập lời thề: "Ngươi yên tâm, nàng ta muốn cưỡi trên đầu chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta đạt được ý nguyện!"
Triệu Thừa Vũ chớp chớp hàng mi, kìm lại nước mắt: "Bá mẫu, con xin lỗi ngài, ngài mắng con đi!"
Từ Vân Kiều ôm lấy nàng ta, an ủi: "Không khóc không khóc, Vũ nhi, bá mẫu không trách ngươi, bá mẫu biết rõ ngươi có ý tốt, hài tử ngoan, đừng khóc nữa."
Nghi Dương hơi cau mày, bà ta thường xuyên giúp Thái hậu bày mưu tính kế, đối với tâm tư con người, đối với tranh giành ganh đua, đều có cái nhìn cực kì nhạy cảm.
Ngay từ đầu bà ta đã nhìn ra, mục đích mẫu nữ Viên thị nói xin lỗi, cũng không phải vì lời ích của Từ Vân Kiều, mà là dưới áp lực của Triệu Tích Vi, bất đắc dĩ phải làm vậy.
Nếu có lần sau, chỉ cần nha đầu kia dùng thủ đoạn tương tự, mẫu nữ Viên thị luôn lấy lợi ích làm chủ không chừng liền sẽ trở mặt.
Nữ nhi này của bà ta, đơn thuần như vậy, sớm muộn muốn bị nha đầu kia ăn tươi nuốt sống...
Viên thị lấy khăn tay lau nước mắt, còn mắng Triệu Thừa Vũ : "Ở trước mặt ta thì như chim cút không một lời nói, thấy đại bá mẫu thì nước mắt giàn giụa, còn ra thể thống gì nữa? Sắp tới chuẩn bị nghị thân, cũng không biết phải làm sao, nghĩ gì làm nấy, còn như vậy công tử nhà nào dám lấy con!"
Nói đến nghị thân, Từ Vân Kiều lại tức giận: "Đừng nói nữa, còn nói gì đến tiệc nghị thân, vừa nghĩ tới dã nha đầu kia sẽ tham gia cùng với Yến nhi, Vũ nhi, ta đã rất khó chịu, ước gì hủy bỏ việc này!"
Viên thị nói: "Việc này có thể làm sao bây giờ, Vi nhi dù sao cũng là trưởng nữ của Triệu gia! Dựa theo thứ tự trưởng ấu, hôn sự của nàng ta phải được quyết định trước!"
"Người nào thích khua chiêng gióng trống thì khua, dù sao ta cũng không muốn quản." Từ thị lau nước mắt cho Triệu Thừa Vũ, thuận miệng nói: "Mẫu thân không phải trăm phương ngàn kế bảo con đối xử tốt với nha đầu kia sao? Vậy giờ mẫu thân sắp xếp đi!"
Đôi mắt Nghi Dương trầm ngâm, nảy ra ý hay, liền nói: "A Lan, lúc ngươi còn ở Thượng Nghi cục, dưới tay đã dạy qua mệnh phụ trong ngoài triều đình, nói ít cũng phải có hơn trăm người đúng không."
Một câu nói này của bà ta, khiến Từ thị nhất thời không kịp phản ứng.
Tôn ma ma mỉm cười đáp: "Nô tỳ ngu độn, nhưng Thái hậu để ý nô tỳ, chịu cho nô tỳ mấy phần chút tình mọn thôi.
"Ngày mai ngươi cùng về với Kiều Kiều." Nghi Dương cười cười, đôi mắt bình tĩnh kia lộ ra ánh sáng sâu xa ý vị.
Giống như một con hổ già ẩn nấp trong rừng sâu, đang đợi con mồi mắc câu: "Không phải sắp nghị thân sao? Nha đầu kia mới trở về từ nông thôn, lễ nghi quy củ thế gia cần phải học cho thật tốt."
Tâm tư Viên thị tinh tế cỡ nào, lập tức liền hiểu được.
Thượng Nghi chính là nữ quan ngũ phẩm, phụ trách lễ nghi sinh hoạt thường ngày trong cung.
Trưởng công chúa phái Tôn ma ma thân phận quý giá như thế cùng Triệu phủ, tất nhiên là mượn cớ chuẩn bị nghị thân, áp chế khí thế của nha đầu kia rồi!
Từ thị lại không hiểu phần khổ tâm này của mẫu thân, bà ta kinh ngạc nói: "Mẫu thân, dã nha đầu kia không hiểu quy củ mắc mớ gì đến người, chẳng lẽ người thật sự xem nàng ta như ngoại tôn nữ của mình rồi!"
Nghi Dương lắc đầu, nữ nhi này làm sao ngu dốt như vậy!
Bà ta dở khóc dở cười nói: "Nha đầu kia dù không phải ngươi sinh ra, nhưng ngươi lại là nữ chủ nhân của Triệu phủ, nàng ta dưới danh nghĩa là nữ nhi của ngươi? Nếu nàng ta không hiểu quy củ, náo loạn chê cười chẳng phải khiến ngươi khó xử sao?"
"Vậy thì thế nào, dù sao cũng không liên quan đến con." Từ thị bĩu môi.
Nghi Dương im lặng, nói chuyện với cái đầu gỗ này sợ là nói đến hừng đông cũng không hiểu, dứt khoát phất tay, không nhịn được nói: "Việc này cứ quyết định như vậy, ngươi đừng nhiều lời nữa. Hết thảy giao cho Tôn ma ma là được."
Có trưởng công chúa làm chủ, đáy lòng Viên thị không khỏi mừng thầm.
Nếu như sớm biết trưởng công chúa anh minh quyết đoán như vậy, bà ta cũng sẽ không chịu nhận lỗi với nha đầu kia! Uổng phí hết ba viên túi thơm!
Nghĩ đến túi thơm, Viên thị liền đau lòng, hoàn toàn đã quên mất lúc đó vì bảo hộ nữ nhi, có bao nhiêu khiêm tốn hoà thuận.
Bà ta thản nhiên đứng dậy, đỡ Từ thị, an ủi: "Tẩu tử cứ thoải mái tinh thần, trưởng công chúa đang là chỗ dựa cho tẩu. Hơn nữa một người lớn tuổi như Tôn ma ma đã từng làm nữ quan trong cung, ngay cả tướng gia cũng phải tôn trọng bà ấy mấy phần. Có bà ấy tương trợ, vạn nhất lỡ tẩu đυ.ng phải nha đầu kia lần nữa, cũng sẽ không đến mức ngậm bồ hòn làm ngọt."
Với trình độ của Tôn ma ma, đừng nói là Triệu Tử Nghi, ngay cả các công chúa, hoàng tử, cũng không dám lỗ mãng.
Tôn mười ba tuổi được chọn vào cung làm nữ quan, vì tài trí nhanh nhẹn nên được thái hậu yêu thích, được chuyển đến hầu hạ trưởng công chúa, tự mình hầu hạ công chúa cho đến tận bây giờ...
Triệu Tích Vi nâng bút lông sói, đang chép gia huấn Triệu thị, Cẩm Tú ở một bên từ từ mài mực, thuật lại những gì mình hiểu được cho nàng.
"Tiểu thư, Tôn ma ma cũng không phải nhũ mẫu thông thường, ngài tuyệt đối đừng xử sự với bà ấy giống đối xử Đại phu nhân, Nhị phu nhân." Cẩm Tú sau khi nói xong, lại cẩn thận nhắc nhở một câu.
Triệu Tích Vi viết xong chữ cuối cùng, lúc này mới nhàn nhạt gật đầu: "Ta hiểu."
Nàng dậy thật sớm, sau khi đến chỗ lão phu nhân thỉnh an xong, thấy sắc mặt lão phu nhân không có gì khác lạ, có thể thấy được bà ấy vẫn chưa biết chuyện phát sinh ngày hôm qua. Nàng ngồi một hồi liền cáo từ, trở về viện Tường Vi.
Mới tới cửa sân, liền gặp Ngân Bảo hoang mang chạy tới, nói Đại phu nhân trở lại rồi, còn mang đến một vị Tôn ma ma, bảo rằng muốn dạy lễ nghi quy củ cho tiểu thư.
Triệu Tích Vi sững sờ, đây không phải đến dạy quy tắc, mà là đến để giúp Từ thị lấy lại thể diện, đặc biệt cố ý trị nàng.