“Ngươi tên là gì?” Hổ Phách nhìn khuôn mặt cực kỳ xuất chúng trước mặt, trong lòng nổi lên ý không thích, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thân thiện, không thể hiện ra ngoài.
A Yên lại kinh ngạc, nàng nhận ra nô tỳ trước mắt này.
Kiếp trước nàng ghé thân lên phật châu tử đàn trên cổ tay công tử, đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh công tử chính là Hổ Phách, giữa đôi lông mày của nàng ta có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, tuyệt đối nàng không nhận nhầm.
Tim A Yên đập cực nhanh, lòng nghĩ chẳng lẽ quý nhân đến từ kinh thành là công tử Tạ Thận Chi, ấu tử của Ngụy lão quốc công, được Hoàng Thượng phong làm Bình Tuyên Hầu?
Thấy nàng ngơ ngác không trả lời, Hổ Phách lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhắc nhở: “Ngây ra cái gì, đây không phải là nơi ngươi có thể ngơ ngẩn.”
A Yên lấy lại tinh thần, vội vàng xin lỗi, ôn tồn nói: “Tỷ tỷ thứ tội, nô tỳ tên là A Yên.”
Ban đêm thế này, Hổ Phách cũng không thèm so đo với nàng, tỳ nữ của Châu gia, mặc dù là tặng đến hầu hạ công tử, lẽ nào còn được công tử yêu thích, đưa nàng ta về kinh thành?
“Ừm, ta tên là Hổ Phách, là đại nha hoàn bên cạnh công tử, trước tiên người theo ta đến ở dãy nhà sau.”
“Bên cạnh công tử ngoại trừ có ta, còn có hai nhị đẳng nha hoàn, một người tên là Bảo Trân, một người tên là Đại Mạo, chốc nữa gặp ngươi sẽ biết”.
A Yên đáp lại một tiếng, đi theo phía sau Hổ Phách, nàng vẫn có chút ngơ ngẩn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sống lại ở kiếp này lại gặp được công tử.
Chỉ là, thân phận của công tử tôn quý như vậy, sao lại đến Hoài An, còn ở tại nhà Châu gia, Châu lão gia cũng không phải người tốt gì.
Rất nhanh, hai người đến dãy nhà sau.
Hổ Phách vén mành đi vào, chỉ thấy hai tỳ nữ ngồi trong phòng, một người mặc xiêm y màu xanh bích dáng người cao gầy, một người hơi thấp khuôn mặt tròn tròn hơi mập, mặc một áo vải bố thêu hoa nhài màu đỏ tươi.
A Yên nhận ra, hai người đó là Bảo Trân và Đại Mạo.
Thấy Hổ Phách đưa theo người vào, hai người vội đứng lên.
Đại Mạo tỏ vẻ kinh ngạc, lên tiếng hỏi: “Sao tỷ tỷ không hầu hạ công tử, ngược lại còn dẫn người trở về, đây là ai?”
Đại Mạo nhìn A Yên không hề kiêng dè, nghiễm nhiên tỏ ra khí thế gia chủ.
Hổ Phách quay đầu nhìn A Yên một cái, giải thích nói: “Đây là người mà Châu phu nhân phái đến hầu hạ công tử, tên là A Yên.”
Đại Mạo vừa nghe, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ không vui và chê ghét, Châu phu nhân thật không biết quy củ, chó mèo gì cũng dám đưa đến hầu hạ công tử.
Lại thấy A Yên vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, mày lá liễu, dưới ánh đèn vàng mờ lại càng xinh đẹp, khiến nàng ta phải nghĩ đến câu nói ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng thêm lộ vẻ ghét bỏ.
Đưa đến một người nhan sắc như hồ ly, rõ ràng là đến mê hoặc công tử của bọn họ, Châu phu nhân thật đúng là rất có thủ đoạn.
Trước đó sắp xếp cô nương Châu Như của Châu gia đến đưa điểm tâm, công tử không gặp, nay lại đưa đại mỹ nhân đến, đúng thật là muốn dựa vào công tử. Cũng không nhìn xem công tử có thân phận gì. Công tử liếc nhìn bọn họ một cái cũng làm bẩn mắt của công tử.
Đại Mạo không vui trong lòng, khi nói chuyện liền làm đủ tư thái: “Vậy sao, người hầu thì phải hiểu quy tắc của người hầu, đừng nảy ra tâm tư muốn trèo cao, chỗ chúng ta không chấp nhận được, người có nghe hiểu câu này không?”
Hổ Phách giật tay áo của nàng ta, bất lực nói: “Đại Mạo ngoan, đừng nhanh miệng quá, ngươi ấy à, lúc nào cũng khẩu xà tâm phật.”
Hổ Phách nói xong, lại nói với A Yên: “Ngươi đừng sợ, nàng ta nói đùa thôi, ai đến cũng phải nói mấy câu.”
A Yên nghe vậy thì gật đầu.
Lúc này, Bảo Trân đi đến nói: “Ta tên là Bảo Trân, hôm nay ngươi ở đây đi, sáng mai theo ta bái kiến công tử. Ban đầu thì dâng trà điểm tâm, không cần làm những việc hầu hạ thân cận.”
A Yên cười, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích: “Vâng, tạ ơn Bảo Trân tỷ tỷ.”
Nhìn nụ cười lấy lòng của nàng, Đại Mạo bĩu môi, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Hổ Phách lại bàn giao mấy câu rồi đi ra ngoài.
Ban đêm, A Yên được sắp xếp ngủ ở trên một tấm phản giường gần tường.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen, lúc này trong lòng A Yên cũng bớt hoảng loạn, thêm vài phần yên tâm.
Kiếp trước hồn phách của nàng theo bên cạnh công tử nhiều năm, biết công tử là người rất tốt.
Nếu nàng có thể đi theo hầu hạ công tử, rời khỏi Châu gia, được công tử che chở, sau này sẽ không cần lo lắng bị người ta bán đi.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải hầu hạ công tử thật tốt, lên kinh thành cùng công tử.
A Yên kéo chăn đắp lên người, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, lại không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt trong phòng, A Yên liền tỉnh giấc.
Nàng mặc một xiêm y, sau khi rửa mặt chải đầu liền đi theo sau Bảo Trân.
Khi làm hồn ma, nàng biết Bảo Trân bên cạnh công tử là người tốt bụng, không ức hϊếp người khác, làm việc cũng ổn thỏa nhất.
Khi A Yên đến gần, Bảo Trân để ý đến nàng.
Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, quy củ cũng không sai.
Có lẽ là ngày đầu tiên đến đây nên khuôn mặt hơi căng thẳng, nhưng không có dáng vẻ hoảng loạn.
Biết lấy lòng nàng, có lẽ cũng là người thông minh.
Bảo Trân cười, đẩy nửa đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt A Yên, nói: “Ăn mấy miếng điểm tâm này trước đi, hầu hạ người khác cũng không được để bụng đói.”
Đại Mạo bên cạnh nhìn động tác của nàng, há miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Bảo Trân tỷ tỷ cũng thật là, một người nhan sắc hồ ly như vậy mà còn muốn hòa thuận với nàng ta.
Nô tỳ như vậy, đợi công tử trở về kinh thành, nàng ta chắc chắn bị Châu lão gia dùng, Bảo Trân tỷ tỷ cũng không ngại bẩn.
Đại Mạo nghĩ vậy, liền đứng lên ra khỏi phòng đến tiền viện.
A Yên ngồi trước bàn ăn xong điểm tâm, rồi uống nửa bát cháo hạt sen, lúc này mới đi theo Bảo Trân đi ra ngoài.
“Đây là chè xanh Lục An mà công tử thích, ngươi đưa vào đi.”
Đến tiền viện, Bảo Trân đến phòng trà nước pha trà trước rồi nói với A Yên.
“Cám ơn tỷ tỷ.”
A Yên nhận chén trà rồi đặt lên khay, bưng lên vững vàng, quay người ra khỏi phòng.
Mới đến gần phòng chính, Đại Mạo nhìn thấy nàng từ xa, ánh mắt lộ vẻ không thích, nhưng nàng ta cũng biết việc này mười phần thì tám phần là do Bảo Trân giao phó, cho nên cũng không tiện làm khó nàng, chỉ nhắc nhở: “Làm nô tỳ nên có quy củ làm nô tỳ, ngươi an phận chút, đừng nghĩ mê hoặc công tử.”
A Yên nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi nâng chân đi vào.
Phòng rất thoáng đãng, bài trí bên trong vừa giản dị lại sang trọng, trong không khí có mùi hương long não thoang thoảng, rất dễ chịu.
Một nam tử mặc cẩm y màu xanh đậm in hoa văn ẩn ngồi sau bàn. Nam tử rất đẹp, mặt như quan ngọc, mũi cao thẳng, trên người tỏa ra khí chất vô cùng thanh nhã và tôn quý.
Chỉ nhìn một cái, A Yên liền nhận ra nam nhân trước mặt này là Tạ Thận Chi.
Nàng vô thức nhìn sang chuỗi phật châu Tử Đàn trên cổ tay của Tạ Thận Chi, nhưng vừa mới cử động, người đó đã ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, A Yên cảm giác thấy vẻ uy nghi và xa cách từ trong ánh mắt của hắn, lập tức giật mình căng thẳng.
“Nô tỳ bái kiến công tử.” A Yên bưng khay, vững vàng nhún người xuống.
Người đó không nói gì, tiếp tục xem sách trong tay.
Qua khoảng thời gian nửa chén trà, A Yên cảm thấy hai chân run run, lúc cơ thể sắp ngã xuống, mới nghe thấy một tiếng nói nhàn nhạt.
“Đứng lên đi.”
A Yên đáp lại một tiếng, chậm rãi tiến lên, đặt chén trà trên khay lên bàn.
Trà đã lạnh, làm sao uống được?
Sắc mặt A Yên đỏ bừng, giống như làm sai việc gì vậy.
Nàng khẽ giật khóe môi, hồi lâu mới cẩn thận lên tiếng: “Nô tỳ đi pha lại một chén trà khác đến.”
Tạ Thận Chi nghe câu này thì thản nhiên ngước mắt lên nhìn nàng một cái, không nói đi đi, cũng không nói không cần đi, dường như ánh mắt đang ngắm nàng.
A Yên bị hắn nhìn như vậy, trái tim càng đập thình thịch, khuôn mặt nàng đỏ bừng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Nàng không sợ hắn, vị công tử mà nàng quen thuộc không phải là người động một cái là trách phạt người dưới, chỉ là, thân phận công tử quý trọng, nàng có vài phần kính sợ hắn, bị hắn nhìn như vậy, nàng thực sự hơi căng thẳng.
Vì đang căng thẳng, nên nàng bất giác nắm chặt tà áo của mình.
Tạ Thận Chi nhìn thấy tất cả, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên nói: “Không cần đâu, lại đây hầu hạ bản hầu viết văn chương đi.”
A Yên ngẩn người, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, nàng cho rằng mình nghe nhầm.
Hầu hạ văn chương, từ nhỏ nàng đi theo nhị cô nương Giang Phù, nhị cô nương không thích đọc sách, vì vậy nàng cũng chưa từng làm những việc như vậy.
Nhưng kiếp trước nàng đã thấy Hổ Phách làm thế nào.
Nàng muốn ở lại bên cạnh công tử, đương nhiên phải thể hiện thật tốt.
Cho nên A Yên nhẹ nhàng cắn môi, đáp lại một tiếng, đi đến phía sau bàn.
Kiếp trước nàng theo bên cạnh công tử, biết công tử thích nhất là dùng mực Tùng Yên, mùi mực dễ ngửi, lại vô cùng sáng bóng.
Nàng nhìn nghiên mực đặt trên bàn một cái, hương thơm thoảng thoảng tỏa ra, nàng nghĩ đây có lẽ là mực Tùng Yên.
Lần đầu tiên A Yên mài mực, lại là ở bên cạnh công tử, trong lòng nàng vô cùng căng thẳng, suy nghĩ một lúc mới đưa tay thêm nước vào bàn mực, cầm mực Tùng Yên bên tay thấm nước, lát sau mới mài vòng tròn trên bàn mực.
Vì đây là lần đầu tiên nàng làm việc này, mặc dù trong đầu nàng có ký ức hình ảnh Hổ Phách mài mực, nhưng cũng không khống chế không được lực đạo. Có mấy lần mực bị bắn ra, dần dần, cổ tay của tay nàng hơi nhức, lực cổ tay cũng dần dần nhẹ hơn.
Nàng hơi căng thẳng, không biết dáng vẻ ngốc nghếch của mình bị công tử nhìn thấy rồi công tử có cảm thấy nàng vụng về, không biết hầu hạ hay không.
Lúc này, tấm mành được vén lên, Hổ Phách bưng một đĩa điểm tâm đi vào.
Thấy A Yên đứng bên cạnh công tử, lại hầu hạ bút mực, sắc mặt Hổ Phách lập tức thay đổi, con mắt cũng lộ ra vẻ tức giận.
Đồ hồ ly, lại dám mê hoặc công tử!
Hổ Phách còn tưởng A Yên là người tốt, thì ra lại muốn trèo cao, cũng không nghĩ xem chỉ dựa vào nhan sắc của nàng mà cũng dám ảo tưởng ở lại bên cạnh công tử.
Trong lòng Hổ Phách vô cùng tức hận, hận không thể tiến lên cào vào mặt A Yên, nhưng nàng ta vẫn luôn dịu dàng kính thuận trước mặt Tạ Thận Chi, đâu sẽ làm ra việc như vậy.
Cho nên, nàng ta chỉ kinh ngạc nói: “Nếu công tử gọi người hầu hạ bút mực thì truyền nô tỳ vào là được, hà tất phải gọi người ngoài.”
“Mài mực phải có chuyên môn, lực độ quá nhẹ hoặc quá mạnh đều không được, lực vừa phải mới được, A Yên mới đến, làm sao biết làm việc này.”