- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Kiều Tước
- Chương 42
Đông Cung Kiều Tước
Chương 42
Thế này thì ngược lại càng khó giải quyết, có di nương thấu tình đạt lý như vậy, tiểu cô cô Tần Di nhà mình làm sao lọt được vào mắt của cữu cữu, càng đừng nói làm phu nhân Bình Tuyên Hầu.
Tần Nhiêu cảm thấy, e rằng tâm tư của mẫu thân phải hụt hẫng rồi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Nhiêu lại dừng trên người A Yên, trong lòng không khỏi nghĩ thầm rằng, làn da trắng đẹp như vậy lại ở trên người một di nương, đúng là uổng phí.
Nếu cho nàng ta, chắc chắn sẽ khiến biểu ca động lòng, lại nhờ vào sự yêu thương của ngoại tổ mẫu, có lẽ có thể thuận lợi gả vào phủ Ngụy Quốc công, trở thành đại nãi nãi của phủ Ngụy Quốc công.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhiêu dâng lên nỗi xót thương cho mình. Nếu không phải vì Tần gia bị Hoàng thượng tước vị, thì hà tất nàng ta phải lo lắng cho tiền đồ của mình như vậy.
Năm đó tiểu cữu cữu cũng thật nhẫn tâm, được Hoàng Thượng coi trọng cũng không chịu nói một câu thay Tần gia, khiến Tần gia rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
A Yên ngồi dưới đôn thêu, trong tay cầm chén trà nhỏ nhưng lại chần chừ chưa đưa vào miệng.
Nhà cao cửa rộng này nhiều vô số những thủ đoạn hãm hại người, nàng thực sự không muốn gây rắc rối cho Tạ Thận Chi nữa.
Cứ như vậy bị Tần Nhiêu nhìn chằm chằm một hồi lâu, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân, là nhị cô nương Tạ Phương và Tam cô nương Tạ Niệm đến.
Hai người đi vào phòng, một người mặc áo màu đỏ, một người mặc áo màu xanh, Tạ Phương thân hình cao gầy, Tạ Niệm lại dịu dàng động lòng người.
“Sao đại tỷ tỷ không đến?” Tần Nhiêu cười đứng lên, thấy đại cô nương Tần Thư không đến thì không khỏi nhìn về phía A Yên, lên tiếng hỏi.
Tạ Phương cất tiếng đáp: “Đại tỷ tỷ đi theo mẫu thân quản lý nhà cửa, thường ngày bận rộn, ta đoán nàng ấy sẽ không tới.”
“Ngược lại là biểu muội ngươi sao lại nghĩ đến việc mời Yên di nương đến đây. Nếu để cô mẫu biết, sợ là sẽ nổi giận…” Nói đến đây, Tạ Phương liền dừng lại, dường như phát hiện ra câu này khó tránh làm A Yên tổn thương, lại giải thích rằng: “Từ trước đến nay cô cô quản ngươi chặt như vậy, ta chỉ có chút kinh ngạc thôi.”
Nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía A Yên đang đứng ở một bên.
Chỉ vừa liếc nhìn, Tạ Phương liền ngây người ra như phỗng, nhưng trong giây lát con ngươi lại lóe lên vẻ khinh thường.
Lấy sắc đẹp để mưu cầu, sao có thể lâu dài được? Cho dù có xinh đẹp thì đã làm sao, chẳng lẽ còn có thể làm phu nhân Bình Tuyên Hầu? Đợi sau này cữu cữu cưới thê, chưa biết chừng Yên di nương này sẽ có kết cục thế nào. Thử hỏi chủ mẫu của nhà nào có thể chứa chấp một di nương có dung mạo như vậy?
Nghĩ như vậy, Tạ Phương không nhịn được nói: “Ai ai cũng nói di nương vô cùng xinh đẹp, thường ngày chỉ nghe qua miệng đám hạ nhân, hôm nay vừa gặp đúng là danh bất hư truyền. Chẳng trách tiểu cữu cữu lại sủng ái ngươi như vậy. Còn đưa ngươi từ nơi xa xôi như Hoài An về kinh thành. Cũng không viết thư về đã trực tiếp sắp xếp ngươi ở trong Thế An viện, ngay cả tổ mẫu tức giận cũng không màng tới. Có thể thấy nữ tử xinh đẹp thì tiền đồ sẽ tốt đẹp, ví như Tiết thị, chỉ là một vũ nữ của giáo phường ti, dựa vào dung mạo xinh đẹp cũng có thể khiến phụ thân…”
Nàng ta còn chưa nói hết đã bị tam cô nương Tạ Niệm ở một bên ngắt lời: “Đang yên đang lành nói chuyện này làm gì. Di nương là người của cữu cữu đưa từ Hoài An về, làm sao giống Tiết thị đó. Nhị tỷ tỷ không được nói bậy, truyền đến tai cữu cữu, khiến cữu cữu tức giận sẽ phạt ngươi đó.”
Sắc mặt của Tạ Phương hơi thay đổi, nàng ta vốn nghĩ mấy cô nương trong phủ chỉ có nàng ta là con của vợ thứ, kể cả một biểu cô nương như Tần Nhiêu cũng có thể dựa vào sự yêu thương của lão phu nhân mà khiến người ngoài xem trọng hơn. Bây giờ trong phủ có thêm Yên di nương, nàng ta tự cảm thấy thân phận cao hơn A Yên, nên mới nói ra những lời như vậy, đâu ngờ mới nói mấy câu đã bị Tạ Niệm ngắt lời, trong lòng có chút không vui.
Nhưng một di nương thân phận thấp hèn thì có gì khác Tiết thị của giáo phường ti, chẳng phải đều lấy sắc đẹp đối đãi người sao? Có gì mà không nói được? Chẳng lẽ cữu cữu còn vì một di nương mà tức giận trách phạt nàng ta sao?
Tính tình tam muội muội cũng thật giống nhị thẩm thẩm, nói chuyện làm việc đều nhìn trước ngó sau, ngay cả một di nương cũng sợ đắc tội.
Tuy trong lòng căm giận, nhưng suy cho cùng trong lòng Tạ Phương vẫn sợ một cữu cữu chưa từng nói nhiều mấy câu như Tạ Thận Chi.
Cho nên liền im miệng, không tiếp tục nói nữa.
Tần Nhiêu nghe thấy A Yên bị Tạ Phương khinh thường thì trong lòng có ý chê cười, nhưng dù sao A Yên cũng là nàng ta mời đến làm khách, nếu làm quá đáng, không phải là Tạ Phương tát vào mặt nàng ta, không coi nàng ta ra gì sao?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không phải trong phủ từ trên xuống dưới đều xem nhẹ nàng ta sao?
Cho nên, Tần Nhiêu thu lại ý cười, mang theo vẻ không vui nói: “Đúng thế, đang uống trà ngon thế này, nhị tỷ tỷ nhắc tới Tiết thị làm gì. Chẳng lẽ là hận ngày mai đại cữu cữu rước Tiết thị kia vào trong phủ sao?”
Tạ Phương bị lời này của nàng ta làm cho khó thở, Tiết thị có thân phận gì, cũng xứng làm di nương của phủ Ngụy Quốc công sao?
Tạ Niệm thấy Tạ Phương không nói lời nào, bèn kéo nàng ta ngồi đến trước sập giường.
Nhìn dáng vẻ gò bó không tự nhiên của A Yên, lại hỏi A Yên về con người phong tục của Hoài An.
Dù sao A Yên từ nhỏ đã lớn lên ở Hoài An, nói đến chuyện ở Hoài An cũng coi như hạ bút thành văn, một lúc sau, Tạ Niệm không nhịn được nói: “Nghe di nương nói như vậy ta cũng muốn đến Hoài An một chuyến, nhưng mẫu thân quản rất chặt, chắc chắn không cho phép ta ra ngoài.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó có tiếng thỉnh an của nha hoàn truyền vào trong phòng: “Nô tỳ bái kiến cô nãi nãi.”
A Yên sửng sốt, biết là đại cô nãi nãi Tạ Vân Tương đến, vô thức đứng bật dậy.
Các nàng Tạ Phương, Tạ Niệm cũng đặt chén trà trong tay xuống và đứng lên.
Tần Nhiêu mỉm cười bước ra ngoài nghênh đón: “Mẫu thân.”
Tạ Vân Tương gật đầu, đi vào phòng thấy mấy người thì lập tức sửng sốt, ánh mắt dừng trên người A Yên.
Trong thần thái của Tần Nhiêu lộ ra vài phần bất an, nói với Tạ Vân Tương: “Nữ nhi nghĩ Yên di nương đến phủ Quốc công cũng mấy ngày rồi, sợ nàng ta thấy buồn bực, bèn kêu nàng ta đến cùng uống trà.”
“Nhị tỷ tỷ và Tam muội muội cũng đến đây, nhưng đại tỷ tỷ đi theo đại bá mẫu học quản lý nhà cửa, không có thời gian rảnh, cho nên không đến.”
Tạ Vân Tương là đại cô nãi nãi của phủ Ngụy Quốc công, sau này gả đến Thọ Ninh hầu phủ. Mặc dù Thọ Ninh hầu phủ bị hoàng thượng bỏ tước vị, phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, nhưng cũng coi là quý phu nhân sống an nhàn sung sướиɠ, cho nên phong thái cử chỉ khó tránh tỏ ra cao ngạo.
Vì chút cao ngạo này, A Yên rất nhanh đã nhìn ra vẻ khinh thường và xem nhẹ trong ánh mắt của Tạ Vân Tương, giống như nhìn một đồ chơi vậy.
Loại ánh mắt này A Yên đã từng nhìn thấy từ trong mắt của Châu phu nhân Chương thị. Lúc Tạ Vân Tương nhìn nàng, ánh mắt này không khác gì với Chương thị. Mặc dù A Yên sớm đã quen với ánh nhìn như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội.
Nhưng nàng có thể làm gì được, thân phận của nàng đã định trước là bị bọn họ nhìn với ánh mắt như vậy, giống như hôm nay tuy nàng không muốn đến, nhưng không có cách từ chối.
Nếu nàng từ chối, người bên ngoài sẽ cảm thấy nàng rất ngông cuồng, nói một di nương như nàng cũng dám kênh kiệu với các cô nương trong phủ.
Nghĩ đến đây, trong lòng A Yên thấy chua xót, chỉ đành đè nén sự khó chịu trong lòng phúc thân với Tạ Vân Tương: “Thỉnh an đại cô nãi nãi.”
Tạ Vân Tương nhìn nàng một lúc lâu mới lên tiếng: “Sớm nghe nói tam đệ đưa mỹ nhân từ Hoài An về, hôm nay gặp được, dung mạo của ngươi quả nhiên không kém, chẳng trách tam đệ coi trọng ngươi như vậy, còn sắp xếp cho người ở Thế An viện.”
“Nhưng Tam đệ có sủng ái ngươi như thế nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối không được ảo tưởng những thứ mình không nên nghĩ đến, ngươi hiểu ý của ta chứ?” Nói xong lời cuối cùng, giọng của Tạ Vân Tương nặng thêm vài phần.
A Yên lập tức hiểu ý trong lời nói của bà ấy, sắc mặt trở nên trắng bệch, vô thức nắm chặt khăn tay, thấp giọng nói: “Vâng.”
Nghe nàng nói như vậy, Tạ Vân Tương gật đầu, lại dặn dò: “Được rồi, đã biết rồi thì ngươi về đi. Thân phận của ngươi khác biệt, sau này qua lại với các cô nương cũng phải chú ý một chút.”
Trong lời nói của Tạ Vân Tương có hàm ý khác, có ý đánh động A Yên. Thậm chí hoàn toàn không để ý là Tần Nhiêu phái người đi mời A Yên đến, ngược lại có ý trách tội A Yên qua lại với các cô nương sẽ làm hỏng thanh danh của các cô nương.
Lập tức bầu không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng.
Tần Nhiêu há miệng muốn nói gì, nhưng nhìn Tạ Vân Tương lại chỉ có thể cúi đầu.
Sắc mặt của A Yên càng tái nhợt, một hồi lâu nàng mới nói: “Vâng, thϊếp thân xin cáo lui.”
A Yên nói xong, lại phúc thân với các nàng Tạ Niệm rồi mới quay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi nàng đi, Tạ Phương và Tạ Niệm cũng cáo từ ra về.
Tần Nhiêu biết mình làm việc quá đường đột, nhìn sắc mặt của Tạ Vân Tương, vội lên tiếng giải thích: “Nương không được giận nữ nhi, nữ nhi nào biết tâm tư của nương, cho nên mới muốn gặp Yên di nương này đấy chứ?”
“Nhưng Yên di nương này đúng là rất đẹp, sợ là tiểu cô cô không sánh được với nàng ta ba phần.”
Tạ Vân Tương trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Nữ tử hiền lương thục đức là hàng đầu, người ta gọi là cưới vợ cưới người hiền thục, nạp thϊếp mới nhìn dung mạo. Dung mạo mê hoặc người khác của nàng ta, nếu xuất thân cao một chút thì còn tốt, thân phận hèn mọn như vậy mãi mãi chỉ có thể là một món đồ chơi. Có lẽ tiểu cữu cữu của con thấy nàng ta mới mẻ một thời gian, chứ về lâu dài dám chắc sẽ không thực sự coi trọng nàng ta. Ý của nương, con hiểu không?”
Tần Nhiêu gật đầu, cũng có chút rầu rĩ nói: “Con biết rồi. Nhưng vừa nãy nương đối với nàng ta như vậy, con thấy sắc mặt nàng ta hơi tái đi, nếu nàng ta về nói với tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu nổi giận với con thì phải làm thế nào?”
Tuy từ nhỏ Tần Nhiêu đã chịu ảnh hưởng của Tạ Vân Tương, không coi trọng tiểu cữu cữu Tạ Thận Chi này, chỉ coi hắn là trưởng bối của vợ thứ sinh ra mà thôi. Nhưng mấy năm nay Tần gia bị bỏ tước vị, ngày càng lụi bại, phải dựa vào phủ Ngụy Quốc công và ngoại tổ mẫu mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng tiểu cữu cữu Tạ Thận Chi này lại trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng Thượng phong làm Bình Tuyên Hầu. Mỗi lần thấy khí chất cao quý uy nghiêm của hắn, nàng ta lại cảm thấy tự hổ thẹn. Thậm chí nàng ta còn cảm thấy, nếu trước đây mẫu thân có quan hệ tốt với tam đệ này, thì Tần gia đâu có rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Nhưng nàng ta chỉ dám nghĩ như vậy, không dám nói ra miệng, sợ khiến mẫu thân đau lòng.
Tạ Vân Tương nghe nữ nhi nói vậy thì trong con ngươi lộ ra vài phần khinh thường: “Một di nương như nàng ta, chẳng lẽ ta còn không thể nhắc nhở nàng ta vài câu? Nếu nàng ta vì chút nhỏ nhặt này mà ấm ức đi nói ra, có thể thấy nàng ta cũng không phải là kẻ an phận, ngoại tổ mẫu của con sẽ xử lý nàng ta.”
Tần Nhiêu gật đầu, trong lòng nàng ta biết rõ thủ đoạn của mẫu thân, nếu đã muốn để tiểu cô cô làm phu nhân Bình Tuyên Hầu, mẫu thân tuyệt đối sẽ không chứa chấp Yên di nương. Mượn tay của ngoại tổ mẫu xử lý Yên di nương là một cách hay.
Bên này, A Yên từ Phương Phi Uyên đi ra cả đoạn đường bực bội không nói gì.
Vừa nãy Bảo Trân cũng ở trong phòng hầu hạ, làm sao không biết chủ tử nhà mình chịu ấm ức, trong lòng nàng ấy cũng thấy ức nghẹn, nhưng không biết an ủi thế nào. Chủ tử có thân phận như vậy, làm sao có thể không chịu một chút ấm ức. Huống hồ, người nói những lời này còn là đại cô nãi nãi.
Thường ngày đại cô nãi nãi là người ghê ghớm, nàng ấy nhắc nhở chủ tử vài câu, chủ tử cũng không tiện không đáp lời. Nếu không truyền đến tai lão phu nhân, vì lẽ như vậy mà ghét chủ tử thì hoàn cảnh của chủ tử càng khó hơn.
“Chủ tử cũng đừng quá buồn, tính tình của đại cô nãi nãi vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng phải nói một câu.”
Bảo Trân nén thấp giọng, do dự một lúc mới lại nói: “Thực ra, đại cô nãi nãi là nữ nhi đã gả đi như bát nước đổ đi, một đống chuyện của Tần gia bà ấy cũng không xử lý được, hà tất đến quản lý Hầu gia. Phải biết rằng chuyện của Hầu gia chúng ta lão phu nhân cũng không quản được.”
Từ trước đến nay Bảo Trân coi trọng quy tắc, lúc này nói ra những lời này đương nhiên cũng là để an ủi A Yên.
A Yên làm sao có thể không biết, nàng mỉm cười, vỗ tay của Bảo Trân, nói: “Ta biết, chúng ta về đi, vừa nãy chưa uống ngụm trà nào, ta cũng khát rồi.”
Bảo Trân thấy chủ tử nhà mình như vậy, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng cười gật đầu: “Chốc nữa về nô tỳ pha cho chủ tử chén trà Lư Sơn Vân Sương, chắc chắn chủ tử sẽ thích.”
Chủ tớ hai người một trước một sau đi về Thanh Đại viện.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Kiều Tước
- Chương 42