Phúc nhi hầu hạ Thái tử lau mình.
Thấy nước ấm nàng cũng tranh thủ rửa mặt, lau mồ hôi ở cổ.
Niệm Hạ tiến vào, đem nước bẩn, chậu rửa mặt cùng thùng nước xuống, lại dọn dẹp trong xe rồi lui ra ngoài.
Bởi vì trời nóng bức nên hai người đều không có khẩu vị, vì vậy chỉ ăn chút hoa quả cùng đồ ăn vặt mà Phúc nhi mang theo.
Trước khi rời đi, một bát lớn dưa hấu đã được để trong thùng đá. Không muốn dưa hấu biến vị, Phúc nhi đặc biệt để dưa hấu trong một thùng gỗ lớn, bên trong thả rất nhiều đá. Dù giờ băng đã tan thành nước nhưng dưa vẫn có chút mát.
Một đĩa thịt bò ma hương, một đĩa đậu vàng, một đĩa bánh đậu vàng, một đĩa liên hương mật, một đĩa táo tàu và bánh như ý.
Những thứ này ngoại trừ dưa hấu và thịt bò là Phúc nhi mang theo, những thứ khác đều do người hầu mang đến. Sợ trời nóng thức ăn sẽ bị hỏng, các món điểm tâm trên đều là đồ ngọt xốp giòn.
Phúc nhi không có hứng ăn gì, ngược lại Thái tử đã ăn dưa hấu, thịt bò lại thêm hai món điểm tâm.
Cách ăn vừa cay vừa ngọt của hắn khiến Phúc nhi sợ hãi, trong lòng liên tục nghĩ mình đã phạm tội vì dám dạy Thái tử cách ăn uống như vậy.
Tuy nhiên, Vệ Phó trông có vẻ ăn rất ngon miệng, giống như hắn rất đói.
Ăn xong lại uống một bát trà thanh hỏa, Phúc nhi thả nửa tấm màn tre bên cửa sổ, thứ này vừa chắn được tầm nhìn từ bên ngoài vừa để gió lùa vào bên trong.
Thái tử tựa vào đùi nàng, Phúc Nhi cầm quạt phe phẩy.
“Ta như vậy, nếu bị người khác trông thấy nhất định sẽ nói ta hoang da^ʍ trác táng.”
Phúc Nhi liếc hắn một cái, khuôn mặt non nớt mà nói hoang da^ʍ?
“Nếu không ta đưa quạt cho điện hạ, điện hạ quạt cho ta, vậy sẽ không ai nói người hoang da^ʍ nữa.” Nói xong Phúc nhi đem cây quạt tròn trong tay thả ra.
Vệ Phó làm sao có thể nhận? Hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Phúc nhi tức giận chỉ có thể tiếp tục quạt cho hắn.
Gió nhẹ từ từ phất qua mặt hai người.
Chỉ chốc lát sau Thái tử đã ngủ, Phúc nhi bên cạnh cũng thϊếp đi.
.
Giờ Thân, đội xe đột nhiên dừng lại.
Hỏi qua mới biết, là đến dịch trạm.
Lúc này Vệ Phó đã tỉnh ngủ, tinh thần phấn chấn xuống xe, Phúc nhi đợi một lát mới có người đến an bài nàng.
Sương phòng đã chuẩn bị xong, Phúc nhi cùng Thái tử ở chung một chỗ, là một tiểu viện rộng rãi.
Nơi này nhiều người lại phức tạp, Phúc nhi tuyệt đối sẽ không đi lung tung. Nàng gọi Niệm Hạ lấy chút nước nóng, rất nhanh nước được mang đến, Phúc nhi sau khi tắm xong cảm giác giống như được sống lại.
Trước khi trời tối Thái tử trở về, bởi vì ngày mai phải dậy sớm tiếp tục lên đường nên hai người dùng thiện xong liền đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, trước khi trời sáng cả hai đã dậy.
Sau khi rửa mặt và dùng bữa, lúc chờ đi ra ngoài xe, phía đông mới nổi lên mây trắng.
Lần này Phúc nhi ngồi xe Thái tử, sau khi lên xe, Vệ Phó dặn nàng phải ngoan ngoãn, đừng quá phô trương.
Hắn mặc dù không nói lý do vì sao, nhưng Phúc nhi trong nháy mắt đã đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Thật ra dù Thái tử thật sự an bài nàng trên xe, Phúc nhi lại có chút hối hận. Hối hận không nên vì tham hơi lạnh nhất thời mà tùy tiện đùa giỡn hắn.
Giờ hắn đã đáp ứng, nàng lại cảm thấy hành động của nàng thật lỗ mãng.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, có một số việc một khi đã làm thì không thể quay đầu. Thái tử tuổi trẻ ngạo khí, muốn mặt mũi, dù nàng biết rõ Hoàng hậu đối với hắn quản thúc rất nghiêm, nhưng nàng cũng không thể ở trước mặt hắn biểu hiện ra ngoài.
Hắn nguyện ý đối mặt với chỉ trích, để nàng ngồi xe Thái tử và nàng là người đòi. Lúc này nàng đột nhiên nói không ngồi, chỉ sợ hắn sẽ khó chịu.
Phúc nhi đành ngoan ngoãn lên xe, còn thành thật cam đoan với hắn sẽ nghe lời.
Vệ Phó nhìn nàng sợ hãi như vậy, không khỏi mỉm cười: “Biết sợ rồi sao?”
Phúc nhi có chút xấu hổ: “Ta không phải sợ, chỉ là không muốn gây phiền toái cho người.”
“Có phiền phức gì, đừng quên ta là Thái tử.”
Đây là lần thứ hai Vệ Phó nói lời này trước mặt Phúc nhi, mặc kệ kết quả như thế nào, Phúc nhi lúc này chỉ có thể nghe, cũng nhất định phải tin tưởng hắn.
Chí ít ngoài mặt là như thế.
.
Thái tử ngồi cùng Phúc nhi một lúc, chờ đoàn xe chuẩn bị rời đi hắn lại lên ngựa đi đằng trước bồi giá.
Phúc nhi mới đầu còn thấy lo lắng nhưng xe Thái tử thật sự thoải mái, không những không xóc nảy còn rộng rãi dễ chịu.
Giữa xe ngựa và xà ngang nơi lái xe ngồi có một gian rộng khoảng bốn mét, nơi này có thể cho nô tỳ và các phục thị ngồi.
Ngoài lúc hầu hạ, Niệm Hạ không dám vào trong xe.
Phúc nhi một mình trong xe ngựa rộng rãi, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm.
Lê hoàng hậu tất nhiên cũng biết chuyện Thái tử cho cung nữ thị tẩm ngồi xe của mình.
Nghênh Xuân nơm nớp lo sợ nương nương nổi giận, may mắn thay nương nương cũng chỉ nghe chứ không nói gì.
Về phần Thái tử, hắn khi thì cưỡi ngựa bồi giá, khi thì ở trên xe nghỉ ngơi. Đến gần trưa trời nắng gắt, hắn trực tiếp quay về xe.
Dựa trên những gì hắn nói thì hắn không cần đi ra ngoài trước buổi chiều.
Xe của Phúc nhi quả nhiên không thể so được với xe Thái tử. Ngay sau khi mặt trời lên liền có người đưa băng, buổi trưa còn có cơm nóng để ăn, cũng không thiếu trái cây tươi và điểm tâm.
Lúc đầu Phúc nhi còn lo lắng chuyện ăn uống trên đường, giờ xem ra không cần nghĩ nữa.
Đội xe buổi trưa sẽ đi không ngừng, bình thường giờ Thân sẽ tới một dịch trạm. Thời gian đi đường này hiển nhiên đã được tính toán, thậm chí dịch trạm còn đặc biệt được xây dựng để người trong cung có thể vào tránh nóng.
Cứ như thế mấy ngày liên tiếp, Phúc nhi không cảm thấy gì, ngược lại Thái tử đã bị rám nắng không ít.
Lúc đầu Phúc nhi không biết, đến khi buổi tối hắn cởi bỏ quần áo nàng mới nhìn ra màu sắc da hắn chỗ cổ và trên mặt không giống nhau.
Nàng nhịn không được cười nhạo hắn.
Nhưng không ngờ lần này nàng đã bị hắn dạy dỗ một đêm, đến sáng hôm sau Phúc nhi tuyệt nhiên không dậy nổi.
Thật vất vả mới dậy được, nàng rửa mặt thay y phục, tùy tiện ăn vài thứ rồi để Niệm Hạ dìu lên xe, ngủ li bì tới trưa. Ngược lại Thái tử tinh thần vô cùng phấn chấn, cưỡi ngựa bồi giá tới trưa vẫn không mệt.
Cuộc “tranh đấu” này cũng làm cho Phúc nhi nhận ra một vấn đề.
Cái gì gọi là tuổi trẻ? Đây chính là tuổi trẻ.
Mà nàng lại có cảm giác mình không thể chịu đựng được, quả thật là tuổi trẻ, tràn đầy khí huyết?
.
Sau khi qua Mật Vân, đường đi càng rộng lớn. Dọc trên đường chỉ có người thưa thớt, thường xuyên gặp những đồng cỏ lớn hoặc hồ nước, thật cho người ta cảm giác đã tới được biên cương.
Ngày hôm đó đội xe đi qua một hồ nước, Nguyên Phong đế thấy nơi đây nước phong cỏ đẹp, đột nhiên cao hứng hạ lệnh dừng lại đây nghỉ nửa này.
Mấy ngày nay đi qua rất nhiều thành trấn, nghe nói còn có nơi cho quan viên đến tiếp giá, Nguyên Phong đế cũng không nhìn.
Chặng đường dài không thể tránh khỏi nhàm chán, trưa hôm nay trời quang mây tạnh, tranh thủ dừng lại để mọi người nghỉ ngơi và nấu ăn tại chỗ.
Lệnh này hạ xuống nhận được rất nhiều tán thưởng, người cưỡi ngựa không nói, người nhiều ngày liên tiếp ngồi trong xe cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, làm cho tất cả mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Phúc nhi cũng rời khỏi xe.
Cách nơi đỗ xe không xa đã có người dựng lên lều vải, đoán chừng là để cho mấy vị chủ tử dùng.
Nơi xa, cấm quân thị vệ đã vây lại bãi cỏ rộng lớn, có người thủ vệ, có người cho ngựa ăn. Cách hồ nước không xa có một lều vải, Phúc nhi đoán là của Thượng Thực cục.
Nàng muốn đi qua xem nhưng có rất nhiều xe dừng gần đó, người trên xe cũng đã xuống hết.
Các nữ quyến ngày thường ngăn nắp xinh đẹp, trải qua nhiều ngày lặn lội đường xa cũng đã rũ bỏ những bộ y phục xa hoa, hết thảy đều đổi sang đơn giản.
Y phục phải mỏng nhẹ và đơn giản, búi tóc cũng không cầu kỳ lại càng không dùng son phấn.