Nghênh Xuân nói với hoàng hậu: “Nương nương, nô tỳ gặp Xương Bình Hầu, bọn hắn đều quay trở về, Tam hoàng tử cũng trở về, điện hạ hẳn cũng mau về thôi.”
Trong xe, Lê hoàng hậu đã thay một bộ xiêm y đơn giản, ngồi dựa vào gối mềm. Nhìn nom qua vừa khiêm tốn lại mộc mạc, cực kỳ hiếm thấy, cả người có vẻ hơi mỏi mệt.
Nghe vậy, nàng quay ra cửa sổ nhìn một chút.
“Bổn cung ngồi trong xe nóng đến không chịu nổi, không biết Phó Nhi bên ngoài sẽ như thế nào? Nắng như vậy, còn phải cưỡi ngựa đường dài.”
Nghênh Xuân nhỏ giọng nói: “Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều đi, điện hạ sao có thể không đi.”
Đúng thế, hai đệ đệ đều theo phụ hoàng “hầu hạ dưới gối”, làm Thái tử lớn tuổi nhất sao có thể vắng mặt?
Vẻ mặt của Hoàng hậu lộ ra vẻ chán ghét, như muốn nói cái gì nhưng rồi lại thôi.
Lúc này, ngoài xe có người thấp giọng báo điện hạ trở về, Nghênh Xuân nhìn ra cửa sổ, vừa vặn trông thấy Thái tử đang cưỡi ngựa từ phía xa.
“Nương nương, điện hạ về rồi.”
Hoàng hậu ngoài mặt bình tĩnh đôi mắt lại hướng về phía đó.
“Trở về cũng tốt, đỡ bị cháy nắng.”
Nàng tựa vào gối, rốt cục cũng có thể nhắm mắt tịnh tâm.
Sau một lát, ở ngoài xe truyền đến một trận ồn ào, có người cảm thán Thái tử võ nghệ thật tốt.
Hoàng hậu lúc này mở to mắt.
Căn bản ngồi trong xe không thể biết tình hình ngoài đó, nhận lệnh từ Hoàng hậu, Nghênh Xuân cất giọng hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu có người tới báo.
“Là điện hạ trực tiếp nhảy từ ngựa lên xe, làm cho thị vệ có chút kinh ngạc.”
“Thái tử thật nghịch ngợm, tuổi còn nhỏ lại làm ra chuyện như thế, nếu ngã bị thương thì phải làm sao?” Nói là nói như vậy nhueng trên mặt Hoàng hậu lại hiện ra chút kiêu ngạo.
Sau đó nàng liền thay đổi sắc mặt:
“Điện hạ không lên xe ngựa của mình mà lên xe ngựa đằng sau, hình như là của thị thϊếp…”
.
Tay che miệng của Phúc Nhi còn chưa kịp buông xuống thì Thái tử đã tiến đến.
“Ngươi xem có nữ quyến nhà ai như ngươi, trắng trợn mở cửa sổ nhìn nam nhân?”
Niệm Hạ vội lui ra ngoài bởi không gian có hạn, nàng chỉ có thể ngồi ở cửa xe, đưa lưng về phía bên trong.
Vệ Phó ngồi xuống cạnh Phúc Nhi, khoảng cách gần mới phát hiện hắn đổ rất nhiều mồ hôi, người nóng hổi, cổ áo cũng ướt đẫm.
“Ta không nhìn người khác.”
Vệ Phó nhíu mày, rõ ràng không tin.
Bây giờ Phúc Nhi bày ra dáng vẻ nhu thuận: “Khi nãy Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử trở về ta đều trốn ở sau rèm, đến khi Thái tử đi tới ta mới kéo rèm ra.”
“Ngươi không nhìn ra ngoài sao biết Tam đệ Tứ đệ trở về?”
Chết mất, bị vạch trần.
Phúc Nhi nhanh chóng chuyển hướng:
“Điện hạ, người ra nhiều mồ hôi quá, có muốn thay y phục không? Ở đây ta không có xiêm y của người, nếu không người uống trước chén trà nhé?”
“Ngươi đừng có giả vờ với ta.”
Vệ Phó tức giận lườm nàng, tiếp nhận chén trà làm một hơi cạn sạch.
Phúc nhi trừng mắt nhìn giả bộ như không nghe thấy, cầm khăn ân cần lau mồ hôi cho hắn.
Kể từ đó, Vệ Phó cũng không cùng nàng so đo.
Đang nói chuyện thì có người cưỡi ngựa mang tới một túi quần áo, bên trong là y phục sạch của Thái tử, lại có thêm người cưỡi ngựa mang đến chậu đồng cùng nước lau.