- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Có Phúc
- Chương 16: Không ra thể thống gì, mau thả ta xuống!
Đông Cung Có Phúc
Chương 16: Không ra thể thống gì, mau thả ta xuống!
Ăn xong, Vệ Phó đổ rất nhiều mồ hôi.
Khuôn mặt Tiểu Hỉ Tử khóc lóc, trời đã nóng lại ăn nhiều thức ăn cay nồng như vậy, phỏng chừng không đến buổi tối chủ tử sẽ phát hỏa.
Hắn suy nghĩ chờ lát nữa có nên đến Thái y viện lấy chút thuốc thanh hỏa giải nhiệt hay không, nhưng người Đông cung đi Thái y viện tất nhiên phải kinh động khắp nơi, nương nương kia chắc chắn sẽ hỏi.
Nghĩ tới đây, hắn oán giận trừng mắt nhìn Phúc Nhi một cái.
Hắn cho rằng hắn khéo léo trừng nàng, không nghĩ tới ánh mắt của Phúc Nhi vừa vặn đối lại.
Phúc Nhi cười tủm tỉm.
Tiểu Hỉ Tử vẻ mặt khóc tang, nàng tất nhiên để ý, đầu óc vừa chuyển liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhìn tiểu thái giám này đáng thương như thế nàng cũng không muốn làm khó hắn, giữ thái tử rửa mặt tản nhiệt, nàng xoay người đi phòng trà.
Ở đây cũng có một phòng trà nho nhỏ, chuyên dùng để đun nước nóng.
Vừa mới tới, bên trong không có trà gì tốt, các cung nữ thái giám uống trà thô còn có mấy lọ trà thanh hỏa bình thường nàng uống, từ Thượng Thực cục mang vào.
Trà này có chút hỗn tạp, ngoại trừ trà bình thường ra thì có dâu tằm phơi khô, kim ngân hoa cùng với mướp đắng khô cùng bàn đại hải.
Nghĩ thái tử trước kia chưa từng ăn qua thứ cay như vậy, tay nàng thò vào bình mướp đắng nắm thêm một nắm ra.
Một xấp hoa cúc khô, một xấp kim ngân hoa phối với hai viên đại bàn hải, thêm chút mướp đắng. Tìm một ấm trà lớn mà các cung nữ thái giám bình thường uống trà, rửa sạch đem những thứ này ném vào, dùng nước sôi ngâm, ủ trong chốc lát.
Phúc Nhi xách ấm trà trở về phòng.
Lúc này, Vệ Phó đã dùng nước lau mặt, trên mặt ướt sũng, mồ hôi ướt dính lông tơ càng tôn lên dung mạo xuất chúng của hắn nhưng lại không che giấu được nét ngây ngô.
Sau khi nàng tiến vào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đương nhiên cũng nhìn xuống ấm trà bề ngoài trông rất thô ráp.
Phúc Nhi đặt ấm trà lên bàn, cười nói: "Chờ trà này nguội, điện hạ uống mấy chén, bảo đảm có ăn cay đến đâu cũng sẽ thoải mái."
"Trà gì? Có thần thánh như vậy không?"
Vệ Phó đưa tay sờ, bị Phúc Nhi bắt lấy.
"Còn nóng, ta dùng nước sôi ngâm."
"Ngươi ngâm một ấm lớn như vậy làm gì, nếu dùng chén trà ngâm lát nữa cũng sẽ nhanh nguội."
Phúc Nhi liếc hắn một cái: "Ngươi biết gì chứ!"
Nói ra miệng, nàng ý thức được mình làm càn, hắn chắc chắn sẽ trách nàng gan to mật lớn gì đó, ai ngờ hắn lại không nói gì.
Ngược lại Tiểu Hỉ Tử ở một bên âm thầm trừng mắt nhìn nàng, nhắc nhở cung nữ to gan như nàng không nên làm càn.
Phúc Nhi quả thật to gan nhưng nàng không ngu xuẩn, không phải không biết rõ đường chết mà lại tự đi tìm cái chết, nàng dám ở trước mặt Thái tử to gan như vậy nói trắng ra là vì đang thăm dò tính cách thái tử, biết hắn sẽ không bởi vì một hai câu mà thật sự tức giận.
Nghĩ đến Vệ Phó đúng thật hắn không tệ lắm, cũng không có những cái giá của các chủ tử kia, đối với nàng hào phóng khoan dung khiến Phúc Nhi có chút mềm lòng.
Suy nghĩ một chút, xoay người lại đi lấy đường.
Chờ lúc trở về, trong phòng có thêm một chậu băng, không biết là ai nghĩ ra cách lấy chậu băng, đem bình sứ trắng kia đặti ở trong băng.
"Thế nào, ta không tệ chứ?"
"Điện hạ, người thật lợi hại, cách tốt như vậy có thể nghĩ ra."
Vệ Phó được khen có chút ngượng ngùng, hơi nghiêng tầm mắt ra vẻ bình tĩnh ho nhẹ hai tiếng.
Phúc Nhi thuận miệng nịnh nọt một câu, thấy hắn như thế ngược lại cảm thấy chột dạ, càng cảm thấy nàng lấy đường là đúng.
"Trong này cho rất nhiều lát mướp đắng phơi khô, cho thêm chút đường vào, tránh lát nữa uống bị quá đắng."
"Ngươi bỏ mướp đắng trong trà?" Vệ Phó kinh ngạc.
Hắn chỉ biết mướp đắng có thể làm món ăn, không biết lại có thể lấy ra pha trà.
Phúc Nhi bảo: "Đây là một phương thuốc nhỏ, nô tỳ quen ăn cay có khi ăn nhiều khó tránh khỏi bốc hỏa, lúc ấy sẽ dùng mướp đắng dâu tằm cùng đại bàn hải pha trà uống, thanh hỏa cực tốt."
Chỗ này ngoại trừ đại bàn hải là thảo dược, những thứ khác đều có thể ăn, đại bàn hải dùng để ngâm nước uống, thanh hỏa giải nhiệt trấn ho, phương thuốc này được nhiều người biết đến, Tiểu Hỉ Tử cũng không đưa ra dị nghị.
Phúc Nhi bỏ đường vào trong ấm, chờ hòa tan lại lắc một chút, đợi thêm một lát nữa thấy vách ấm không còn nóng tay, nhấc ấm trà ra rót hai chén.
"Cẩn thận đắng."
Bởi vì có Phúc Nhi nhắc nhở, Vệ Phó chỉ nếm thử một ngụm. Hắn nhíu mày, quả nhiên rất đắng.
Phúc Nhi thì bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Quả nhiên cho đường vào lại khó uống, không bằng đắng có tư vị, tuy đắng một chút nhưng đắng qua đi chính là hồi ngọt, còn giải dầu mỡ.
Hai người mỗi người uống xong một chén trà, Phúc Nhi ăn no nên lười biếng, ngả nghiêng ở nơi đó.
Vệ Phó hình như nghiện uống, lại uống tiếp hai chén.
Uống xong, lúc này hắn rốt cục có thời gian nhìn qua Phúc Nhi, thấy nàng ngồi không ở đó, hắn nói: "Đây là tư thế gì?"
Phúc Nhi nhìn lại, hắn thật sự rất không được tự nhiên, có người không được tự nhiên là bởi vì ngây ngô ngượng ngùng không biết làm sao để đứng lên, có người không được tự nhiên sẽ bắt đầu giáo dưỡng. Ví dụ như lúc này, hắn đại khái chính là người quy củ nhiều, nàng không quy củ trong mắt hắn liền không hợp.
Nhưng Phúc nhi quyết định làm cung nữ thị tẩm tốt, lăn lộn lấy một danh phận, điều kiện tiên quyết là không làm cho mình khó chịu. Có đôi khi giữa người và người là như vậy, hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông, luôn có một người muốn nhân nhượng đối phương.
Phúc nhi chưa bao giờ là người nhân nhượng người khác.
Cho dù lúc này nàng nhân nhượng, chậm rãi nàng cũng sẽ để cho người đi theo bước chân của nàng.
"Điện hạ ăn no chưa?"
Câu này đột nhiên xuất hiện khiến cho Vệ Phó có chút không hiểu.
"Ăn no sẽ mệt mỏi, điện hạ bình thường ngủ trưa sao?"
"Ta đương nhiên sẽ ngủ trưa."
"Nô tỳ hiện tại có chút mệt mỏi, cho nên điện hạ cũng đừng nghiên cứu kỹ tướng ngồi của nô tỳ, hơn nữa đây cũng không phải bên ngoài." Phúc nhi lấy tay nâng cằm lười biếng nói.
"Ý của ngươi là không ở bên ngoài, ngươi có thể muốn ngồi thế nào thì ngồi?" Vệ Phó nhướng mày.
"Lại không có người khác nhìn thấy, chẳng lẽ ở trong phòng mình còn phải cứng nhắc, vậy mệt mỏi biết bao."
"Ta không phải người bên ngoài?"
Phúc nhi chớp chớp mắt: "Điện hạ không tính là người ngoài, điện hạ người ngẫm lại, nếu nô tỳ ở trước mặt ngài làm bộ, có thể giả bộ nhất thời nhưng không thể giả bộ cả đời, đến lúc đó nếu để điện hạ phát hiện bộ mặt thật của ta, điện hạ có trị tội ta hay không? Nô tỳ cũng không muốn khi quân."
Nàng ngụy biện. Tiểu Hỉ Tử thầm nghĩ.
Sự xuyên tạc của nàng có vẻ hơi hợp lý. Vệ Phó nhìn nàng một cái, đứng lên đi vào trong.
"Đừng nghiêng ngả, dọn dẹp giường, ta muốn ngủ trưa."
Hắn không chỉ muốn ngủ trưa mà còn ngủ trên giường của nàng, còn gọi nàng đến.
Sau đó ngủ trưa không thành công, không phải nói không ngủ trưa được mà giấc ngủ trưa này không phải là ngủ trưa.
Lăn qua lăn lại đến nỗi hai người đều mồ hôi đầm đìa, lần đầu tiên Phúc nhi còn có thể chịu đựng được, lần thứ hai nàng vừa mệt vừa nóng vừa không thoải mái, chỉ muốn hắn nhanh chóng xong việc.
Nhưng hắn không có điểm dừng, phảng phất như đang cùng ai tranh đấu.
Rốt cuộc hắn ta tức giận ở đâu, đều trút giận lên người nàng?
Phúc nhi âm thầm kêu khổ, thật sự không chịu nổi, âm thầm thử chiêu mà ma ma từng dạy. Lần này có hiệu quả, hắn rất nhanh liền đè xuống, thân thể trẻ tuổi cường tráng tràn đầy mồ hôi đặt trên người nàng, Phúc nhi âm thầm thở ra một hơi.
"Điện hạ, ngươi đổ rất nhiều mồ hôi."
Hắn lười biếng cọ mồ hôi trên mặt nàng, lại bất động.
Phúc nhi ghét bỏ đẩy hắn: "Điện hạ, người không đứng lên lau chùi một chút sao?"
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Phúc nhi quyết định không đành lòng: "Ta muốn đứng lên lau một chút, quá khó chịu."
Nàng đứng lên gọi nước, sau khi ra bình phong lau mình, thay áo sạch sẽ cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trở lại bên giường, thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế bị nàng đẩy ra, chôn trong chăn.
Phúc nhi không đến gần, chỉ cần nghĩ là rất ghét bỏ tấm ga trải giường và chăn đệm ướt đẫm mồ hôi.
"Điện hạ, ngươi đứng lên lau chùi một chút đi."
Có vẻ nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói của nàng, Vệ Phó nửa vén mí mắt lên, liếc nàng một cái.
"Ta không muốn nhúc nhích. Sao, ghét ta à?"
"Nô tỳ nào dám ghét bỏ điện hạ."
Vệ Phó đã nhìn ra, lúc nàng khoe khoang sẽ tự xưng là nô tỳ, bình thường chính là ta và ta.
Cung nữ to gan này!
Phúc nhi thấy thế nào cũng không gọi nổi hắn, ỷ vào hiện tại trong phòng chỉ có hai người, tiến đến bên cạnh mặt hắn uy hϊếp nói: "Điện hạ nếu không đứng lên, có tin nô tỳ sẽ bế người lên không?"
Vệ Phó thừa nhận khí lực của nàng có chút lớn, vừa rồi hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đẩy ra.
Nhưng bế hắn? Vệ Phó không tin.
Phúc nhi nhéo nhéo tay, thật sự không coi nàng ra gì. Nhớ lúc trước nàng có thể vào Thượng Thực Cục, không phải là vì người nhỏ nhưng khí lực lớn, có thể ôm lấy bình dưa muối sao?
Nàng cũng không nói nhảm, tiến lên ôm Vệ Phó.
Một tay nâng vai hắn, một tay nâng eo hắn.
Vệ Phó không muốn cựa quậy, mặc cho nàng làm.
Sau đó, nàng thực sự bế hắn lên.
Hơn nữa hình như không tốn chút sức lực!
"Điện hạ có lẽ không biết, lúc trước ta vào cung làm cung nữ là bởi vì khi còn bé có thể ăn nhiều, người bên ngoài ăn một chén, ta ăn ba chén còn chưa đủ no, đương nhiên cũng không phải chỉ ăn vô dụng mà ta nhỏ người nhưng khí lực lớn."
Điều này cũng giải thích, vừa rồi Vệ Phó mới ăn một chén, một mình nàng ăn hai chén vẫn chưa đủ, lượng thức ăn lớn không giống một cô nương. Phải biết rằng nữ nhân trong cung đều là dạ dày mèo, nào có ăn nhiều như vậy, chỉ là mọi người tập trung chú ý đều đặt ở Vệ Phó ăn đồ cay mới có thể xem nhẹ.
Vệ Phó cực kỳ xấu hổ, hắn giống như một con mèo nhỏ bị mèo lớn ngậm sau gáy, thân thể cứng đờ, không khắc chế được muốn giãy dụa động tay chân vài cái.
"Không ra thể thống gì! Mau thả ta xuống!"
"Không buông." Phúc nhi cười tủm tỉm: "Vừa rồi ta cầu xin người người cũng không đứng dậy, hiện tại nô tỳ muốn bế ngươi đến đó."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phía sau bình phong.
Vị trí phía sau bình phong rất lớn, ngoại trừ đặt một cái bồn tắm ra còn có một cái chậu rửa mặt, nước trong chậu đồng đã thay xong, bên cạnh tường đặt thêm một thùng nước nóng.
Phúc nhi buông Thái tử xuống.
Vệ Phó vừa đứng vững liền kéo nàng lại, ôm lấy nàng.
"Cung nữ to gan này! Còn dám ghét bỏ mồ hôi của ta, để ta xem xem ngươi ghét bỏ như thế nào!"
Tại sao hắn lại ngây thơ như vậy?
Phúc nhi giãy dụa nói: "Sao lại có người vô lại như điện hạ, ta vừa mới rửa sạch."
"Vậy hãy tắm một lần nữa."
Hắn ôm nàng, xoa nàng đầy mồ hôi không nói còn đem mặt nàng ấn vào l*иg ngực, để mồ hôi dính vào mặt nàng mới hài lòng buông ra.
Phúc nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Vệ Phó đắc ý chọc nàng một cái rồi ném cho nàng một chiếc khăn tay.
"Nào, hầu hạ ta lau chùi."
"Điện hạ đâu phải không có tay."
"Cái gì ngươi cũng dám nói!" Hắn trách cứ: "Hầu hạ ta là bổn phận của ngươi."
"Điện hạ lại ỷ vào thân phận khi dễ một tiểu cung nữ như ta."
"Đây là khi dễ?"
"Tại sao không tính là khi dễ?"
"Vậy coi như ta khi dễ ngươi."
Cuối cùng, hai người làm cho mặt đất đầy nước mới mệt mỏi đi ra ngoài ngủ, ngủ một giấc tới tận lúc trời tối.
Mà đám người Tiểu Hỉ Tử bên ngoài đều kinh hồn bạt vía, run sợ, mãi đến khi bên trong không còn động tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hỉ Tử âm thầm lau mồ hôi, quả nhiên hắn câu dẫn điện hạ đến là đúng. Tuy rằng quá trình có khó khăn một chút nhưng cũng coi như hữu dụng, đổi lại trước kia, chủ tử ít nhất phải sinh ra mấy ngày buồn bực, lúc này chỉ cần một buổi chiều liền giải quyết hết.
Vệ Phó ở chỗ Phúc nhi đến ngày hôm sau mới đi.
Động thái này khiến nhiều người ngỡ ngàng.
Cái này còn chưa xong, mấy ngày kế tiếp Thái tử cơ hồ không có việc gì liền tới, ở chỗ này dùng bữa cũng được, ngày ngày cứ ở qua đêm làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đám người Thục Nguyệt ghen tị đến đỏ mắt, mấu chốt hiện giờ người trong Đông cung cũng nhìn ra ba người không được sủng ái, các nàng tìm tiểu thái giám hỏi thăm tin tức, người ta cũng sẽ nói cho các nàng biết, nhưng đều nói rằng Phúc nhi cô nương được sủng ái như thế nào, điện hạ đã thưởng cho Phúc nhi cô nương cái gì.
Vốn lúc Tiểu Yên Tử còn ở đó, đưa cơm cho các nàng luôn rất đúng giờ, hiện tại thường xuyên tới muộn, đều đưa cơm nguội trà lạnh. Rõ ràng chỉ cách một cái vườn, các nàng muốn đến chỗ Phúc nhi cũng bị người ngăn cản, vẫn là câu nói kia không được tùy ý đi lại.
Trần Cẩn lại cười.
Lúc trước Nghênh Xuân đã tới tìm hắn, nói chuyện ngày đó điện hạ cùng nương nương nổi giận, cho nên theo hắn thấy, thay vì nói Thái tử sủng ái cung nữ kia như thế nào, không bằng nói đang hướng Hoàng hậu nương nương kháng nghị.
Trần Cẩn tự nhiên sẽ không thức thời can thiệp, nói cho cùng điện hạ còn trẻ, không thể tùy ý được bao lâu, gần đây bởi vì chuyện Thái tử quan chính, các nơi bắt đầu nổi lên sóng gió, so sánh với trong triều gió nổi mây bay, điểm này chẳng tính là gì?
Phúc nhi không hiểu sao lại trở thành sủng thϊếp.
Được rồi, nàng hiện tại còn không thể tính là thϊếp, chỉ có thể tính là sủng tỳ.
Nàng suốt ngày ở trong phòng không cảm giác mình được sủng ái ở đâu, chỉ biết nàng muốn cái gì, Đông Cung bên này không ngủ gật là có thể đưa tới cho nàng.
Bất quá nàng cũng chẳng muốn gì, muốn chút băng.
Do trời quá nóng, trong phòng không để băng thật sự không đợi được người, một mình nàng cũng được, hết lần này tới lần khác có người đến chia giường của nàng. Nàng thật sự nhịn không được, liền đem việc này nói với Tiền An, buổi chiều hôm đó trong phòng nàng liền có thêm một cái nồi kim băng lớn.
Ngoại trừ cái này ra, các loại trái cây tươi trong phòng nàng cũng nhiều hơn.
Trái cây không giống nhau, có một số trái cây được tiến cống, trái cây hiếm căn bản không vào được Thượng Thực Cục, vừa mới tiến cung đều phân ra các nơi.
Hiện giờ không cần nàng vận dụng con đường Thượng Thực Cục, các loại trái cây tự nhiên giống như nước chảy mà trôi vào trong phòng nàng.
Đúng rồi, Thái tử còn thường xuyên tặng đồ cho nàng.
Nàng cũng không biết là thưởng cho nàng hay là mượn nàng dùng. Dựa theo cách nói của Niệm Hạ, nếu đưa đến phòng cô nương, chính là cho cô nương, cô nương có thể dùng, có thể thưởng ngoạn, nhưng không thể mang đi bán.
Niệm Hạ là cung nữ đông cung chuyên môn gọi tới hầu hạ nàng.
Tóm lại, nửa tháng trôi qua, Phúc nhi từng chút một nhìn phòng của nàng lấp đầy.
Thái tử luôn chê trong phòng nàng bố trí không tốt, chê nàng không biết ăn mặc, chê xiêm y của nàng không đẹp, dưới sự ghét bỏ của hắn các loại đồ vật như nước đi vào phòng nàng, kho vàng nhỏ của nàng cũng càng ngày càng đầy.
Lúc trước nàng còn mừng rỡ không thôi vì một trăm lượng bạc, hiện giờ tùy tiện lấy một cây trâm từ trong hộp trang sức của nàng ra, không chỉ một trăm lượng.
Vàng bạc rất nhiều, dưới sự tham lam của lòng người, trách không được mỗi người đều muốn làm sủng phi!
Ngay khi Phúc nhi nghĩ khi nào hứng thú của Thái tử đối với nàng phai nhạt, hoặc là Trần tổng quản khi nào không còn ngồi yên, xảy ra một chuyện, Nguyên Phong đế hạ lệnh muốn hành cung đi tránh nóng.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời đầu tiên xin chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ... Tiếp theo là mình muốn trình bày như này:
Đông Cung Hữu Phúc hiện tại đang bị reup ở rất nhiều trang lậu, mình không có nền tảng nào đảm bảo không bị reup nên quyết định sẽ khoá những chương lẻ. Bắt đầu khoá từ chương 5, 7, 9, 11,....
Những chương khoá link trong phần giới thiệu ở trang cá nhân mình.
Rất xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này ạ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Có Phúc
- Chương 16: Không ra thể thống gì, mau thả ta xuống!