- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Có Phúc
- Chương 1: Phúc Nhi lần này phải bay lên đầu cành!
Đông Cung Có Phúc
Chương 1: Phúc Nhi lần này phải bay lên đầu cành!
"Đông Cung hữu phúc"
Tin tức Phúc Nhi được chọn làm thị nữ Tẩm Cung nhanh chóng truyền khắp lục phòng hai mươi bốn ti.
Lúc biết được tin này, Phúc Nhi đang ở Ngự Thiện Phòng thử canh.
Đó là một nồi canh gà hầm. Nồi hầm gà phải dùng nước sôi rửa sạch, gà phải chọn gà mái nuôi trên hai năm. Sau khi vặt lông sơ chế sạch sẽ, chỉ cho vào gừng và hành lá, không thêm gia vị gì khác. Cùng với lửa nhỏ từ từ hầm đủ một canh giờ thì cho thêm nấm khô đã ngâm vào trong. Lại tiếp tục hầm thêm nửa canh giờ, đợi khi múc ra mới cho thêm chút muối.
Gà hầm múc ra chén sứ trắng, nước dùng trong vắt, bên trên là mỡ gà vàng óng cùng mùi thơm xông thẳng vào mũi, thật sự làm cho người ta không khỏi chảy nước miếng.
Chén canh gà hầm về cả màu sắc lẫn hương vị đều đạt tiêu chuẩn đệ nhất ngự trù gà hầm.
Phúc Nhi vừa múc cho mình một chén canh nếm thử, lại bất ngờ nhận được tin mình trở thành thị nữ Tẩm Cung, nhất thời thìa trong tay rơi xuống đất, âm thanh rơi vỡ phát ra thanh thúy.
Chén canh ngược lại vững vàng, được nàng cẩn thận đặt trên bàn. Điều này làm những người bên cạnh chờ xem kịch hay không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chờ sư phụ trở về nói với người một tiếng, ta có chuyện đi trước." Phúc Nhi nói xong vội vàng rời đi.
Một tiểu thái giám bên cạnh cúi đầu đáp một tiếng, chờ sau khi nàng rời đi liền đến gần bàn, biểu hiện muốn lấy chút canh gà. Mấy người khác thấy vậy thì bu lại:
"Tiểu Đậu Tử, ngươi giấu cái gì, chúng ta đều là đợi Phúc Nhi tỷ tỷ hầm gà xong mới đem tin tức báo cho nàng, cốt cũng là muốn được chia một chén canh. Lần trước Phúc Nhi tỷ tỷ hầm gà cũng chia cho ta nửa chén, thơm ngon đến mức có thể nuốt hết cả lưỡi, ngươi đừng hòng giấu, mau chia cho chúng ta cùng ăn."
Tiểu Đậu Tử song quyền không địch nổi bốn tay, cuối cùng canh gà vẫn bị người ta cướp đi.
Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Canh gà này là hầm cho Vương gia gia, các ngươi ít nhiều đừng có ăn hết, để lại một chút... đừng có ăn hết mà."
Mắt thấy những người kia căn bản không để ý đến mình, liên tục múc canh ăn gà, Tiểu Đậu Tử gấp đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, không nói nhiều vội vàng lấy chén tiến lên cướp canh.
Cũng coi như đám tiểu tử này biết bịt miệng hắn, để lại cho hắn một cái đùi gà lớn. Tiểu Đậu Tử bị đùi gà nóng làm cho bỏng đến không khép được miệng vẫn không quên cảm thán trong lòng canh gà ngon.
Ăn đến khi miệng chảy dầu, lúc này hắn mới nhớ ra vừa rồi Phúc Nhi tỷ tỷ hình như có chút không vui.
Được chọn làm cung nữ thị tẩm cho Thái Tử điện hạ chẳng khác nào được bay lên cành cây, người bên ngoài cầu còn không được, vì sao nàng lại không vui?
Phúc Nhi đương nhiên không cao hứng.
Nói trắng ra, cung nữ thị tẩm này chính là dùng để dẫn dắt hoàng tử biết nhân gia thế sự sau khi hoàng tử trưởng thành.
Trong cung có quy định, các hoàng tử lần đầu tiên tràn dục, Thượng cung sẽ sắp xếp an bài cung nữ thị tẩm.
Theo tuổi của Thái Tử thì sớm đã qua tuổi thành niên, nhưng Lê hoàng hậu chỉ có duy nhất một đứa con trai này, cho nên đối với nó người đặt kỳ vọng rất lớn, quản giáo rất nghiêm ngặt. Người sợ hắn ham mê nữ sắc mà làm hỏng thân thể, thậm chí còn lệnh nếu phát hiện bất kỳ cung nữ nào dám lén quyến rũ Thái Tử, lập tức đánh chết.
Cũng bởi vì vậy, Thái Tử năm nay rõ ràng đã mười bảy, thân phận tôn quý lại tuấn tú khôi ngô nhưng tuyệt nhiên không có một cung nữ nào dám làm chuyện trèo lên giường ngài.
Thái Tử phi tương lai được Hoàng Đế định ra, là đích nữ tể tướng Tạ gia, nghe nói sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, ôn nhu thục nhã, rất có khí chất của Thái tử phi.
Đại hôn của Thái Tử vốn sẽ diễn ra năm ngoái, nhưng không may Tạ gia có tang, hiện tại nhà gái đang chịu tang hiếu, hôn sự dời lại vào tháng mười năm nay.
Từ tháng trước, Phúc Nhi đã nghe nói một đám cũng nữ vì muốn được chọn làm cung nữ thị tẩm của Thái Tử đã không ngừng dập đầu khấn nguyện.
Nàng toàn là tới xem náo nhiệt, tuyệt đối không nghĩ tới náo nhiệt này thế mà lại nện lên người mình.
Lúc này lục phủ ngũ tạng Phúc Nhi đều giống như đang bị thiêu đốt, lòng nàng nóng như đang nướng trên lửa, bước chân nhanh cũng thật nhanh, không còn nhớ chút gì gọi là cung quy.
Dù sao nàng vào cung cũng hơn mười năm, quy củ sớm đã ngấm vào tận xương tủy, cho dù là đi rất nhanh nhưng cũng không phạm phải cung quy "không cho phép chạy trong cung".
"Nhìn xem là ai đây, không phải là Phúc Nhi của chúng ta sao?"
Giọng nữ nhân quái khí cất lên, Phúc Nhi giương mắt nhìn liền thấy cung nữ Thục Nguyệt đứng ở đối diện.
Phúc Nhi cùng Thục Nguyệt vào cung cùng lúc, lại trời sinh tính cách trái ngược.
Hai người từ lần đầu gặp mặt đã không bằng mặt, Thục Nguyệt quen là người thích sinh sự, hết lần này tới lần khác tìm tới Phúc Nhi kiếm chuyện.
Hai người cùng một nhóm tiến cung, cùng huấn luyện cung quy, còn được phân đến cùng một gian phòng, đó gọi là oan gia.
Mãi cho đến khi học xong cung quy, Phúc Nhi được phân đến Ngự Thiện Phòng, Thục Nguyệt được phân đến Thượng Phục Cục. Hai người lúc này mới được tính là dừng lại.
Ấy vậy mà lại chưa xong. Bình thường Thục Nguyệt gặp Phúc Nhi, dù là có việc hay không thì cũng luôn thích tìm nàng gây phiền toái. Phúc Nhi tính cách mạnh mẽ, miệng lưỡi lại lanh lẹ dám động thủ, hai người đấu nhiều năm như vậy, Thục Nguyệt chưa từng chiếm thế thượng phong.
Nhưng nàng cũng không vì vậy mà nản chí, ngược lại càng đánh càng dũng mãnh, mỗi lần nhìn thấy Phúc Nhi liền thích đâm nàng hai câu, làm cho Phúc Nhi rất đau đầu.
Lúc này Thục Nguyệt ghen tị đến mức mắt không chảy nổi máu, cả người đầy chua xót.
Phúc Nhi thấy nàng tức giận như vậy lại nở nụ cười:
"Nếu đã biết là bà nội của ngươi, vậy thì chó tốt đừng cản đường."
Thục Nguyệt cất giọng nói: "Ngươi là bà nội? Ngươi cái miệng hôi thối nha đầu chết tiệt! Tự nhìn lại ngươi một chút, mặt như đĩa tròn, mập như bạch trai, dựa vào cái gì được chọn đi hầu hạ Thái tử điện hạ? Vương Đại Trù cũng bị mù mới có thể chọn trúng ngươi! "
Phúc Nhi sờ sờ khuôn mặt tròn nhỏ của mình.
Cô ấy có mập không? Được rồi, so sánh với Thục Nguyệt gầy yếu, nàng quả thật là mập một chút.
Nữ tử thời này lấy trắng trẻo thanh mảnh làm tiêu chuẩn, loại vẻ đẹp bệnh nhược này vốn là bắt nguồn từ giang nam, dần dần lưu truyền đến kinh thành, thế cho nên rất nhiều cô nương xuất thân gia thế, rõ ràng có thể ăn no, lại hết lần này tới lần khác đem mình bỏ đói, gầy đến đơn bạc mảnh khảnh, thoạt nhìn bệnh tật, ở trong mắt Phúc Nhi đây chính là có bệnh.
Trong cung xuất hiện Chân quý phi, là một tấm gương gầy yếu, được Nguyên Phong đế sủng ái, làm cho rất nhiều cung nữ trẻ tuổi tranh nhau noi theo, chờ mong một ngày nào đó có thể bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, cũng có thể làm nương nương.
Việc này cũng khiến thẩm mỹ trong cung phân hóa thành hai trường phái, một loại là lưu phái truyền thống, còn một loại là tôn sùng vẻ đẹp gầy yếu.
Thục Nguyệt cũng tôn sùng gầy yếu làm đẹp, cũng không biết từ khi nào, nàng vốn không mập giờ lại càng gầy yếu, mỗi lần nói chuyện đều là hữu khí vô lực, một bộ dạng bệnh nhược.
Cái này cũng thôi đi, nàng còn luôn chê cười Phúc Nhi mập mạp, ngu xuẩn, tựa hồ Phúc Nhi không đem mình làm cho giống như nàng gầy yếu bệnh tật chính là tội lỗi.
"Vậy cũng đẹp hơn ngươi, nhìn mặt ngươi không tới hai lạng thịt, gió thổi qua liền bay, một thân xương cốt, cũng không sợ dọa người." Phúc Nhi nhướng mày nói.
Thục Nguyệt đổi sắc mặt nói: "Ngươi sờ qua hay sao mà dám nói ta tất cả đều là xương cốt? "
"Ta còn cần sờ sao? Ta liếc mắt một cái liền biết, ngươi mỗi khi cởi xiêm y soi gương, đều có thể đếm được xương trước ngực ngươi? "
Nhắc tới mấy cái xương cốt này, lại kéo lên một chuyện cũ khác, tóm lại Thục Nguyệt bị tức giận đến sắc mặt tái mét, hiện ra vẻ phẫn hận, hung hăng trừng bộ ngực đầy đặn của Phúc Nhi một cái.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi hiện tại cứ việc mạnh miệng, chờ ngươi tiến vào Đông Cung, chúng ta lại chậm rãi tính sổ. " Sau đó như liễu yếu phù phong rời đi.
Phúc Nhi nhìn bóng lưng nàng, như có điều suy nghĩ chớp chớp mắt.
Thục Nguyệt ngu xuẩn, vừa bị kích động liền hoàn toàn quên mình đến làm gì, nhưng trong lời nói của nàng lại lộ ra mấy tin tức.
Chọn nàng đi làm cung nữ thị tẩm cho Thái Tử, là chủ ý của Vương Đại Trù, hơn nữa không riêng gì nàng được chọn, nghe Thục Nguyệt nói, nàng cũng được chọn.
Điều này không khỏi làm cho Phúc Nhi nhớ tới mấy ngày trước Vương Đại Trù đột nhiên gọi nàng qua.
Sau khi nàng đi, Vương Đại Trù một câu cũng không nói, chỉ là nhìn nàng vài lần, liền hài lòng gật gật đầu, bảo nàng lui ra.
Chẳng lẽ chính là lần đó Vương Đại Trù nhìn trúng nàng?
Nếu biết là Vương Đại Trù chọn nàng, Phúc Nhi liền biết nên hỏi ai.
Nàng định đi Ngự Trù Phòng một chuyến, đi qua một lối rẽ là đến nơi, trước mặt cách đó không xa có một thái giám trẻ tuổi mặc áo choàng màu vàng đất, tựa hồ đang chờ người nào đó.
"Phúc Nhi, chúc mừng ngươi."
Sắc mặt Phúc Nhi khó coi: "Ngay cả ngươi cũng nghe nói? "
Uông Kỳ cao gầy trắng nõn, trên mặt cười có má lúm đồng tiền, nhìn diện mạo rất hiền lành vô hại.
"Việc này đều truyền khắp nơi, ta tự nhiên biết."
Phúc Nhi tức giận nói: "Ngươi vẫn biết tính toán của ta, chúc mừng ta làm gì? "
Uông Kỳ cao hơn Phúc Nhi, cúi đầu có thể nhìn thấy mái tóc trên đỉnh đầu nàng.
"Đây là chuyện tốt, nếu ngươi có thể hầu hạ Thái Tử điện hạ, chờ Thái Tử Phi vào cửa, vận khí tốt một chút có thể làm thục nữ. Đợi đến khi đó, ngươi chính là chủ tử, mà không phải nô tỳ, không tốt hơn ngươi đến tuổi xuất cung về nhà sao? Trong nhà ngươi, năm đó vừa có thể đưa ngươi vào cung chịu khổ, chờ ngươi xuất cung không biết chừng sẽ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, nhiều người quen biết như vậy, cần gì phải xuất cung, cuộc sống trong cung so với bên ngoài cũng tốt hơn. "
Phúc Nhi cũng không nhìn thấy ánh mắt tối nghĩa của Uông Khải, trách mắng: "Ngươi nói bậy cái gì, năm đó trong nhà ta có quá nhiều người, ta lại ăn nhiều, nên chỉ có thể đưa ta vào cung, ít nhất đói không chết. Tính cách của ta thế nào, ngươi còn không biết sao? Khi ta trở về, kể cả họ không tốt với ta, ta sẽ dễ dàng cho phép họ bắt nạt ta chắc? "
Uông Kỳ hơi ỉu một chút, không tranh chấp với cô, nói: "Ngươi định đi tìm Trần Tư Thiện? Kể từ khi tên ngươi được báo cáo, chuyện đã không thể thay đổi nữa rồi. "
Phúc Nhi đương nhiên biết, cho dù nàng có tìm Trần Tư Thiện nói chuyện, thì việc Vương Đại Trù báo tên nàng lên cũng không có khả năng thay đổi, nàng chỉ là không cam lòng mà thôi.
Không cam lòng vì đã chuẩn bị nhiều năm, vốn định qua vài năm nữa là có thể xuất cung, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy.
"Ngươi nói cái này gọi là gì? Vì có thể xuất cung, mấy năm nay ta rõ ràng có thể trở thành nữ quan, lại cứng rắn chọn làm tiểu cung nữ trong phòng ăn. Ta cùng sư phụ học nấu ăn, học nghề, muốn chờ sau này ra khỏi cung, nếu trong nhà vẫn nghèo, ta cho dù đi mở một quán ăn nhỏ, cũng có thể tự lực cánh sinh. "
Phúc Nhi thập phần ủy khuất. Cô và Uông Kỳ kết giao nhiều năm, ở trước mặt anh, cô tự nhiên không cần giấu diếm.
"Sớm biết sẽ như vậy, ta đã sớm đi làm nữ quan! Ngươi còn nói làm chủ tử gì, nương nương làm gì có chuyện dễ chịu như vậy? Ngươi nhìn những nương nương kia, suốt ngày tranh giành ám đấu, thủ đoạn, tâm kế gì cũng có? Đó là nơi để ăn thịt người, ta không muốn đi. "
"Trong cung vốn là nơi ăn thịt người."
"Ngươi nói gì?" Phúc Nhi chỉ lo tức giận, cũng không nghe rõ lời của Uông Kỳ.
"Ý ta là chúng ta làm nô tài, có nhiều chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được, chỉ có thể cầu mong nó suôn sẻ một chút."
"Ta nghĩ không ra!" Phúc Nhi giận dỗ
Uông Kỳ nhìn cô, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Dù sao ta hy vọng ngươi có thể ở lại trong cung. Ta còn có việc, đi trước, chờ ngươi nghĩ ra, ta lại đến thăm ngươi. "
Sau khi Uông Kỳ rời đi, Phúc Nhi đi Ngự Thiện Phòng, ai ngờ Trần Tư Thiện không có ở đây.
Ngược lại rất nhiều nữ quan quen biết nàng nhao nhao tới trò chuyện chúc mừng nàng, nói lần này nàng có thể bay lên cành cây.
Đương nhiên không tránh khỏi có cung nữ cùng làm việc ở Ngự Thiện Phòng trong mắt hàm chứa ghen tị, nhưng đây rốt cuộc là ở Ngự Thiện Phòng, nhiều nữ quan như vậy, đại đa số mọi người ngoài mặt cũng không dám nói cái gì.
Phúc Nhi cười đến cơ mặt đều mệt mỏi, mới có thể từ Ngự Thiện Phòng đi ra.
Cô trở về con hẻm.
Cái gọi là hẻm chính là nơi ở của toàn bộ nữ quan cung nữ, hai bên ngõ nhỏ là từng tòa tiểu viện xếp thành hàng, chỗ ở của nàng ở trong một tòa viện trong đó.
Khi nàng trở về, trong viện có người, là mấy cung nữ đang gội đầu.
Các cung nữ cũng không phải là làm việc cả ngày không nghỉ, sau khi xong việc có thể trở về chỗ ở làm chút công việc riêng tư. Các chủ tử trong cung đều chú ý ngoại hình, các cung nữ tự nhiên cũng không thể quá mức xuề xòa, xiêm y mấy ngày lại thay đổi, bao nhiêu ngày tắm rửa gội đầu đều là viết trong cung quy.
Mấy người này vốn là vừa gội vừa nói chuyện cười đùa, thấy Phúc Nhi từ bên ngoài đi vào liền im lặng.
Phúc Nhi không để ý tới các nàng, đi tới trước cửa phòng mình, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
"Người này bây giờ chẳng có chút gì giống bay lên cành cây, lúc trước còn nói chuyện cười đùa với chúng ta, bàn luận chuyện Thượng Cung chọn cung nữ thị tẩm cho Thái Tử điện hạ, bây giờ bị chọn lại tỏ ra buồn bực không hé răng, ngay cả người cũng không để ý."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đông Cung Có Phúc
- Chương 1: Phúc Nhi lần này phải bay lên đầu cành!