Ngày ấy Nặc Phong chỉ đến chậm hơn Hữu Tư Tuyệt hai canh giờ, vậy mà khi vào được đại điện của Ma giáo hắn chỉ thấy được Hữu Tư Tuyệt ôm chặt lấy thân xác đã không còn độ ấm của Cẩm Ngân.
Nặc Phong mờ mịt nhìn ngươi mình từng gọi là tam sư huynh giờ đã là trở thành giáo chủ một phái đang run rẩy gào khóc ôm lấy thi thể của sư tôn giống như một đứa nhỏ yếu đuối.
Cẩm Ngân... Sư tôn...
Thật sự...chết?
Nặc Phong không biết bản thân đứng nhìn cảnh đó bao lâu, Hữu Tư Tuyệt khóc đến mức giọng trở nên khàn đặc.
Uất hận..
Đau khổ..
Không can tâm...
Thời gian bên ngoài giống như ngưng đọng lại, bên tai chỉ còn tiếng khóc rầm rì.
Tiếng khóc này...hắn nghe ở đâu rồi nhỉ?
A, không nhớ nữa...
Cái năm chiến hoả liên miên không ngừng chia cắt khắp lãnh thổ đất nước, đạo tặc nổi loạn khắp nơi. Khi ấy A Phong mới có bốn tuổi, cha hắn vốn là một quan thanh liêm nên bao năm chìm nổi chốn quan trường cũng chỉ dư ra được một khoản tiền mua hai cỗ quan tài tốt, ông dùng cả đời cống hiến cho triều đình, kết quả chỉ có thể giương mắt nhìn nội bộ triều đình quan lại mục nát từng ngày. Hoàng đế hoang da^ʍ vô độ, triều thần tham lam bóc đi từng miếng thịt của dân chúng để thoả mãn thói xa xỉ khốn nạn của bọn chúng.
" A Phong, con phải nhớ, cha có thể nghèo cả đời chứ nhất quyết không chịu đeo danh xấu ngàn đời như đám ô hợp kia."
" Sau này nếu có cơ hội thanh danh, hãy dốc lòng phò tá một vị minh quân biết yêu thương dân chúng"
A Phong lúc đó nghe không hiểu lời phụ thân nói, mãi đến lúc ông vì bệnh dịch mà qua đời. Khi ấy bệnh dịch bùng phát từ một ngõ nhỏ đầy rác rưởi mà những tên ăn mày hay ngủ nghỉ, lan ra cực kì nhanh. Đám quan lại đóng chặt cửa nẻo ở trong phủ đệ sừng sững hưởng phúc, bọn phú thương thì nhân lúc này đẩy giá gạo lên cao chớt vót, dân chúng càng khổ sở ai oán. Mà phụ thân của A Phong cũng nhiễm bệnh, mẫu thân từ một phu nhân an nhàn trở thành một thiếu phụ tiều tụy, trong mùa đông lạnh buốt phải đi giặt từng chậu quần áo, rửa từng đống bát để lấy tiền mua thuốc cho phụ thân, thân thể của bà cũng ngày một héo mòn cuối cùng vẫn chỉ bất lực khóc rống đưa tiễn trượng phu vào một đêm bão tuyết.
Chính là tiếng khóc này....
Mẫu thân cũng qua đời ngày hôm sau.
A Phong năm ấy đã bảy tuổi, hắn ngồi thu mình trong góc phòng ở bên cạnh chậu than đã lạnh buốt, đôi tay đã nổi mụn bọc vỡ ra hôi thối, hắn cũng đã nhiễm bệnh. Hắn không khóc không nháo, ngơ ngẩn nhìn hai cỗ thi thể đã bốc mùi thối rữa bâu đầy ruồi bọ, một đứa trẻ non nớt phải tận mắt chứng kiến phụ mẫu của mình chết ngay trước mặt, cái chết đến từ từ rồi đột ngột làm hắn không biết phải phản ứng ra sao. Hắn ngồi ở đó không biết bao lâu, đến khi cố gắng cử động tay chân đã cứng đờ vì lạnh, hắn dập đầu ba cái với hai thi thể ở trên giường rồi đứng dậy rời đi.
Mẫu thân nói hắn mệnh khổ, sinh ra vào thời loạn lạc, phụ thân nói muốn hắn thành danh lo cho da^ʍ chúng. Hắn không thể chết ở nơi này, cũng không muốn chết.
Từng bước chân lảo đảo in vào nền tuyết trắng nhanh chóng bị gió bắc vùi lấp. A Phong nắm chặt chiếc áo bông đã bệch màu cố gắng tránh khỏi từng xác chết gặp ở trên đường, xác người rải rác khắp chốn mặc kệ là nam nữ già trẻ đều chỉ có da bọc xương, không phải đói chết thì là lạnh chết, ấy vậy mà từ một viện phủ bào đó vẫn còn truyền ra tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng cười sang sảng của lũ cẩu quan.
A Phong nắm chặt tay cố bước nhanh ra khỏi địa ngục trần gian này, đến khi ra được cổng thành thì hai chân đã mất hết cảm giác, cả thân thể đổ ập xuống nền đất đá sỏi.
Qua một lúc rất lâu, có một bóng đen phủ lên người hắn.
" Sư tôn! Người định nhặt tên nhóc này nữa sao?! Vừa nãy mới nhặt một tên rồi mà!"
" A Viên, A Tư, hai đứa đứng xuống một lúc đi, đứa trẻ này mắc bệnh dịch rồi, ta phải đưa nó về chữa trị"
Sau đó A Phong cảm giác có một kiện áo thật dày thật lớn bao bọc từ đầu đến chân mình chỉ lộ ra đôi mắt, hắn mê man nhìn người đang ôm mình lên. Một nam nhân dung mạo bình thường có thể tạm coi là tuấn tú, nhưng mà giọng nói cùng động tác đều dịu dàng như vậy vì sao trong mắt lại không phản chiếu lại hình ảnh của mình? Không có một cảm xúc dư thừa, đạm bạc đến kì dị. Bên dưới còn có hai đứa trẻ đang ôm chân y, nam nhân ấy để A Phong dựa vào l*иg ngực mình, một đứa trẻ khác cũng quấn kín như mình được y bế bằng tay còn lại, đứa cuối thì y phục rất đẹp rất dày bày ra vẻ hờn rỗi trèo lên lưng nam nhân để nam nhân cõng.
Nam nhân này vì sao lại cứu mình? Y không sợ bị lây bệnh dịch sao?
Mãi cho đến khi nam nhân đưa hắn lên một toà phủ rộng rãi ở trên đỉnh ngọn núi vô danh hắn vẫn không tin tưởng bản thân đã được cứu.
" Ngoan, từ giờ con là tứ đồ đệ của ta, ta tên Cẩm Ngân"
" Cẩm...Cẩm...?"
Đôi môi khi ấy đã nứt nẻ vì lạnh không nói được một câu hoàn chỉnh. Hắn không quan tâm y là kẻ bị người người hô đánh, hắn chỉ biết người này là ân nhân, là vệt sáng duy nhất kéo hắn khỏi đầm lầy tăm tối.
Ngày A Phong trưởng thành, lời dặn năm xưa của phụ thân luôn quanh quẩn không dứt khỏi tai hắn. Phụ thân là người hắn kính trọng nhất, di nguyện của ông hắn nhất định phải hoàn thành mà Cẩm Ngân vừa là thầy vừa là ân nhân, hắn luyến tiếc rời khỏi y.
Lúc hắn còn đang do dự phân vân, bi kịch xảy ra. Âu Thần Viên hạ độc vào giếng nước, Nặc Phong phẫn nộ nhìn Âu Thần Viên chém từng nhát kiếm lên người Cẩm Ngân, bất lực nhìn y bị tên khốn ấy dẫm đạp thân thể mà không nhúc nhích nổi ngón tay, ngay cả một câu nói ngăn cản cũng không thốt ra được. Cẩm Ngân bị Âu Thần Viên cưỡng bức một ngày một đêm trước mắt hắn và Hữu Tư Tuyệt.
Y chưa từng chật vật đến vậy...
Chưa từng cam chịu đến vậy....
Cả ba đánh nhau long trời lở đất cuối cùng Âu Thần Viên rời đi để lại tình cảnh ngổn ngang.
Hiện tại...phải làm thế nào đây?
Qua một thời gian rất lâu Nặc Phong vẫn luôn tự hỏi mình. Hắn thương tiếc muôn dân cơ hàn nhưng càng luyến tiếc rời đi Cẩm Ngân.
Cẩm Ngân năm đó vươn tay vỗ vỗ bụi tuyết dính trên tóc Nặc Phong, nở nụ cười như không có việc gì " Ngươi muốn cứu vớt chúng sinh thì cứ đi đi, đến khi mệt mỏi thì trở lại, ta luôn có chỗ cho ngươi."
Cẩm Ngân nói "ta luôn có chỗ cho ngươi" chứ không nói " Thanh Trường Cung có chỗ cho ngươi". Mặc kệ là Nặc Phong đến nơi nào, khi quay lại cũng sẽ có một chỗ đứng ngay cạnh Cẩm Ngân.
Nhưng hiện tại...thì sao?
Nặc Phong quỳ gối bên cạnh Hữu Tư Tuyệt, đôi tay không khắc chế được run rẩy nắm lấy bàn tay đã cứng ngắc của Cẩm Ngân đặt lên má mình, hắn thì thào, âm thanh gần như vỡ vụn:
" Sư... sư tôn, con trở lại với người rồi. Người vì sao lại ngủ? Không nên ngủ sâu như vậy, con sợ."
" Sư tôn, A Phong giờ vĩnh viễn sẽ ở cạnh người, không đi đâu nữa, con sẽ ngoan hơn mà."
" Sư tôn...."
" Sư tôn..."
Hai nam nhân trưởng thành, nắm trong tay quyền lực vạn người phục tùng vậy mà giờ cùng ôm thi thể của Cẩm Ngân khóc nấc lên.
Vào một năm nào đó, tin tức Cẩm Ngân chết bị đồn thổi khắp võ lâm. Có kẻ không tin kéo nhau lên Thanh Trường Cung, ai ngờ một toà biệt phủ rộng lớn giờ heo hút không lấy một bóng người, đáng hận là bên ngoài còn lập nên một mê trận không thể phá giải ngăn chặn tất cả những tên có ý đồ xấu tiến vào.
Cẩm Ngân chết không thấy xác, cũng chẳng ai biết mộ y ở nơi nào.
Một tên yêu nghiệt sống suốt ba trăm năm cứ như vậy lặng lẽ chết đi, từng câu chuyện cũng phai nhạt dần theo dòng chảy xô bồ của thế sự, qua vài chục năm đã không còn ai nhớ đến.