A Đình buổi sáng nhân tiện cảm giác có người nhìn mình, nhíu nhíu mày mở mắt ra liền thấy Khương Hi Vũ bĩu môi có chút ủy khuất, A Đình liền cười cười giơ tay vuốt tóc cậu: “… Như thế nào rồi, ngốc tử, dậy sớm như vậy…”
Khương Hi Vũ cũng không nói gì, bĩu môi nháy mắt mấy cái tiếp tục vẻ mặt ủy khuất mà nhìn A Đình. Bộ dáng dễ thương của cậu khiến hắn nhịn không được liền ôm lấy cậu hôn lên môi.
Vừa chạm môi nhân tiện cảm giác được cậu run rẩy. A Đình còn chưa phản ứng lại kịp đã bị Khương Hi Vũ đẩy ra.
Nhìn Khương Hi Vũ lấy tay ôm một bên má, A Đình nhíu mày ngồi dậy dùng tay gỡ tay cậu ra, một tay bóp cằm cậu, nhẹ nhàng dùng lực khiến cho cậu mở miệng.
“… Khương Hi Vũ… Em gần đây ăn bao nhiêu kẹo…”
Nhìn người yêu bị sâu răng mắt thường có thể thấy được, A Đình dở khóc dở cười buông lỏng Khương Hi Vũ. Cậu lại tiếp tục ôm lấy một bên má, bĩu môi uỷ khuất không nói gì.
A Đình đi thẳng đến phòng bếp tìm người: “Đồ Tô…” Kết quả trong phòng bếp lại là Trần Tam Lục, cậu quay đầu nhìn sau đó bưng sữa đến.
A Đình thân thủ tiếp nhận hai ly sữa “… Đồ Tô đâu…?”
“Không biết ah~, tôi xuống lầu là lúc Lăng Việt cùng Đồ Tô đã không ở nhà rồi. Lâm Hạo sáng sớm đi đến bệnh viện, Quân Bình ở công ty làm việc bây giờ còn chưa có trở về đây…” Trần Tam Lục xoay người bưng bánh mì nướng lên, quay đầu chứng kiến Khương Hi Vũ hốc mắt hồng hồng, cậu liền buồn cười nghiêng đầu hỏi: “Hi Vũ làm sao vậy…? Không ngủ đủ giấc sao?” Thấy đệ đệ lắc đầu, cong miệng ủy khuất mà nhìn mình “… Ân…? Đây là làm sao vậy?”
Trần Tam Lục vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ “… Sữa của đệ có muốn hay không bỏ thêm đường?”
Không đợi Khương Hi Vũ gật đầu, A Đình đã kéo cậu đến chỗ mình ngồi, sau đó dở khóc dở cười nhìn Trần Tam Lục: “… Hoàn lại thêm đường, em ấy bị sâu răng rồi, đau đến không thể nói chuyện.”
“Hả? Như thế nào….Hi Vũ trừ ra lúc uống sữa mới thêm đường, còn bình thường hoàn toàn không ăn ngọt…” Trần Tam Lục kinh ngạc nhìn Khương Hi Vũ.
A Đình nhún vai tỏ vẻ cho nên hắn mới muốn hỏi Đồ Tô chuyện gì xảy ra ah~. Vừa dứt lời liền thấy Ninh Trí Viễn cùng An Dật Trần từ trên lầu đi xuống.
Quay lại nhìn thấy Ninh Trí Viễn bên trái mặt bị sưng, A Đình buồn cười dùng tay chọc vào, Ninh Trí Viễn liền nhảy lên la oai oái: “A Đình kia anh làm cái gì vậy!!”
Nhìn Ninh Trí Viễn chau mày bĩu môi, A Đình cùng An Dật Trần rốt cục không nhịn được cùng nhau phá lên cười.
“… Nói, hai người ở nhà ăn bao nhiêu đồ ngọt!” A Đình một bên cười một bên cầm lấy bánh mì đưa Hi Vũ.
“Như thế nào, Hi Vũ cũng đau?” An Dật Trần một bên vuốt ve Ninh Trí Viễn một bên quay đầu hỏi A Đình. Người kia bất đắc dĩ cười gật đầu, hai người cùng nhau quay đầu nhìn người yêu, lắc đầu thở dài.
Trần Tam Lục cũng ngồi xuống, chống cằm chỉ chỉ rổ kẹo để ở phòng khách “… Này hình như là A Đình anh mang về phải không.” A Đình quay đầu nhìn phía Trần Tam Lục chỉ, nhìn một hồi gật đầu “Oh, hình như là vậy.”
“… Cái gì hình như là, chính xác là vậy… Anh cầm về nói cái gì bằng hữu tặng cho…” Ninh Trí Viễn buông ly sữa, liếʍ liếʍ sữa trên khóe miệng, trừng mắt nhìn A Đình “… Anh còn nói thêm anh ăn thử rồi, rất ngon…”
A Đình nhún vai “Này cũng lạ nha? Ai bắt các cậu ăn nhiều như vậy?”
“… Em bình thường không hay ăn kẹo mà.” An Dật Trần đưa bánh mì cho Ninh Trí Viễn, cảm thấy kì lạ liền hỏi cậu. Người kia tiếp nhận xong liền giải thích: “Đó là bình thường nhìn không thấy sẽ tự nhiên không ăn, nhưng nếu bày 1 rổ trên bàn như vậy, theo quán tính không lấy được không?” Quay đầu nhìn Khương Hi Vũ đang khó khăn ăn bánh mì, Ninh Trí Viễn thở dài “… Em xuống lầu ít, cho nên ăn ít. Hi Vũ túc trực ở phòng khách vẽ tranh, anh xem bộ dáng của đệ ấy là biết ăn bao nhiêu rồi…”
Nghe được đại ca nhắc tới mình, Khương Hi Vũ ngẩng đầu lên vô tội nhìn mọi người, cúi đầu tiếp tục ăn.
“… Đây là ngụy biện, cứ cho là đập vào mắt nên muốn ăn nhưng cũng phải tiết chế ah~. Nếu là bọn anh thì sẽ không ăn đến răng đau như vậy?” A Đình nói xong An Dật Trần lập tức thể hiện vẻ “ta đồng ý”, sau đó hai người cùng nhau bị Ninh Trí Viễn ném cho ánh mắt xem thường: “Nói nhảm, các anh mỗi ngày trở về là lúc đến giờ ăn cơm rồi, cơm nước xong trở về phòng, có bản lãnh đem kẹo tới phòng bỏ vào túi áo, xem các anh có ăn hay không.”
A Đình nhún vai, đứng dậy đi ra phòng khách đem rổ kẹo trên bàn trà bưng tới, để trên bàn cơm “… Cậu xem, tới trước mặt rồi đi? Chúng tôi cũng không ăn ah~…”
Lời còn chưa dứt, Thôi Lược Thương từ trên lầu xuống, lười biếng duỗi lưng đi tới chỗ Trần Tam Lục, cúi đầu thấy trên bàn cơm có rổ kẹo đủ mọi màu sắc, một bộ rất hứng thú bóc hai viên “Ai, kẹo này nhìn là biết ăn ngon rồi…”
A Đình cùng An Dật Trần nhìn Thôi Lược Thương không thèm nhìn họ nháy mắt ra hiệu, cứ thế bóc vỏ cho vào miệng, tái quay đầu nhìn Ninh Trí Viễn một bộ ‘ các người xem ’, tất cả đồng thanh mà thở dài. Ngẩng đầu nhìn Thôi Lược Thương, vừa lại cùng nhau thở dài: “… Thôi Lược Thương ngươi thật sự là đệ đệ ruột của bọn ta sao.”
“Hả?” Không hiểu ra sao nên Thôi Lược Thương buông ly sữa xuống, vô tội mà nhìn hai vị ca ca, thắc mắc quay đầu hỏi mọi người, sau đó nhìn Trần Tam Lục “… Anh vừa lại làm sai gì vậy?”
Trần Tam Lục cố nén cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, nhanh ăn cho xong đi, coi chừng muộn.”
Nhìn hai vị ca ca vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm mình, Thôi Lược Thương thận trọng lấy bánh mì nướng, yên lặng ngồi ăn.
Ăn xong điểm tâm A Đình cùng An Dật Trần liền nhất trí quyết định mang hai tiểu bằng hữu đi khám răng. Khương Hi Vũ thì ngoan ngoãn nghe lời một tay bụm mặt một tay nắm góc áo A Đình đi theo, Ninh Trí Viễn nhưng lại giãy dụa tỏ vẻ chính mình không có vấn đề gì nên không cần đi, cuối cùng An Dật Trần không thể nhịn được trực tiếp ôm lấy cậu ném vào xe.
Nhấn vào chân ga một cái, bốn người nháy mắt đã đến bệnh viện của Lâm Hạo.
Lâm Hạo từ phòng làm việc đi ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai ca ca mặt sưng to lên, nhất thời cũng không nhịn được cười ra tiếng, sau đó đưa cho A Đình cùng An Dật Trần giấy khám bệnh, chỉ hướng kia “… Oh, được rồi, thuận tiện nhắc luôn…” Lâm Hạo nhún vai “… Nha khoa trẻ em cũng ở trong phòng đó, cho nên các ca ca… Ân… Cố gắng lên.”
Nhìn Lâm Hạo ý nghĩa không rõ mà cười phất phất tay xoay người đi, Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ có chút bất an nhìn nhau một cái.
A Đình cùng An Dật Trần kéo hai tiểu bằng hữu đến đó, liếc mắt nhân tiện thấy được Đồ Tô đang ngồi bất động trên ghế cùng Lăng Việt đang dở khóc dở cười nói huyên thuyên. Bốn người ngẩn người, nhanh chóng đi tới.
Mới vừa đến liền thấy Lăng Việt thân thủ nắm chặt tay Đồ Tô muốn kéo người đứng lên, kết quả Đồ Tô chính là vẫn không nhúc nhích, giống như cái mông đã dán keo cố định ở trên ghế. Nhìn hai người tay giằng co đến nổi gân xanh, An Dật Trần buồn cười đi đến vỗ vỗ vai Lăng Việt.
“… Đại ca nhị ca?” Lăng Việt quay đầu thấy An Dật Trần, vẻ mặt thắc mắc, sau đó vừa quay đầu chứng kiến hai người đi phía sau, liền một bộ hiểu rõ gật đầu.
Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ ăn ý mà ngồi xuống cạnh Đồ Tô “… Đồ Tô, đau không…” Đồ Tô quay đầu nhìn hai người, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, cũng không nói.
“Ô oa ——” Ninh Trí Viễn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đã bị tiếng khóc trong phòng khám cắt đứt rồi đi. Sau đó bên trong liền truyền đến tiếng các tiểu hài tử cùng nhau oa oa khóc lớn, truyền ra đến ngoài hành lang.
Nhìn Ninh Trí Viễn một cái giật mình từ trên ghế xoay người muốn chạy trốn, An Dật Trần tay mắt lanh lẹ bắt cậu lại: “… Chạy đi đâu! Mau ngồi xuống chờ khám chứ!”
Khương Hi Vũ hai mắt ướt nước ngẩng đầu lên nhìn A Đình, mấp máy môi mở miệng nói “… A Đình, Hi Vũ sợ đau, không nên khám... Có được hay không...”
Nhìn Khương Hi Vũ hai mắt đỏ lên cùng một tay bụm mặt một bộ ủy khuất, A Đình cũng có chút không đành lòng, nhưng là vì không muốn cậu càng đau, không thể làm gì khác hơn là quyết tâm lắc đầu: “Không được, không xem răng sẽ càng đau.”
“…Đồ Tô tiên sinh? Đến ngài rồi, mời vào…” Cánh cửa mở ra, tiểu y tá ôm trong tay giấy khám gọi tên, sau đó cười cười xoay người tiến vào.
Lăng Việt cúi đầu nhìn Đồ Tô, Đồ Tô ngẩng đầu nhìn Lăng Việt.
Dở khóc dở cười nhìn hai người lại bắt đầu cuộc chiến bằng mắt, An Dật Trần vỗ vỗ vai A Đình, nhờ hắn coi chừng Ninh Trí Viễn —— dù sao Khương Hi Vũ rất ngoan, cho dù không tình nguyện cũng sẽ không chạy loạn, sau đó chính mình săn tay áo tiến lên giúp Lăng Việt cùng nhau kéo Đồ Tô dậy.
Đồ Tô cho dù vốn là học võ, nhưng khí lực so ra vẫn kém hai người hợp lực lại, rất nhanh đã bị An Dật Trần cùng Lăng Việt túm lên, sau đó đưa vào trong.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên chứng kiến Đồ Tô mang vẻ mặt ‘ đại ca cứu đệ ’, không thể làm gì khác hơn là thống khổ dùng ánh mắt ‘ đại ca ta lực bất tòng tâm ah~ ’ đáp trả, đưa mắt nhìn Đồ Tô bị hai người túm vào trong.
Ba người tại hành lang nhất thời an tĩnh lại, nhìn nhau không nói gì. Thẳng đến khi thấy Lăng Việt dìu Đồ Tô gần như kiệt sức đi ra, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
Đồ Tô sắc mặt trắng bệch một bộ sắp hồn xiêu phách tán nhìn Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ, giật giật môi nói ra câu bảo trọng, sau đó liền ngã vào lòng Lăng Việt.
Ninh Trí Viễn nuốt nuốt nước miếng, nhìn mấy vị phụ huynh ôm các hài tử khóc đến sưng mắt đi ra.
“… Ninh Trí Viễn tiên sinh, mời vào.”
Nghe được tiểu y tá thanh âm gọi tên mình, Ninh Trí Viễn một trận tê dại. Cậu mặc dù cũng muốn học Đồ Tô như vậy ngồi ở trên ghế không đứng dậy, nhưng là cậu cũng không phải học võ, vừa lại không thế nào vận động, thân thể nghĩ muốn chống cự một vài lần, kết quả ba mươi giây đã bị An Dật Trần trực tiếp đến kéo đi vào.
Đợi Ninh Trí Viễn đi ra —— được An Dật Trần ôm thắt lưng nửa ôm nửa kéo đi ra, Khương Hi Vũ nắm chặt tay A Đình. A Đình bị đau hoàn lại chưa bao giờ biết Hi Vũ nhà hắn mạnh như vậy, hắn vuốt tóc cậu sau đó mỉm cười “…Ngoan, không đau, A Đình sẽ ở đó cùng Hi Vũ.”
Khương Hi Vũ nhìn A Đình ôn nhu cười liền gật đầu. Nghe được y tá đọc tên mình xong nhân tiện theo sát A Đình đứng dậy đi vào.
Trần Quân Bình đi làm về vừa vào phòng khách liền thấy Thôi Lược Thương đang cầm ly kem ngồi xếp bằng chính giữa ghế sa lon cười vui vẻ, trong phòng bếp không phải Lăng Việt cùng Đồ Tô mà là Trần Tam Lục đang đeo tạp dề vô cùng bận rộn. Lâm Hạo nhà hắn vẻ mặt cũng vui vẻ như Thôi Lược Thương, cậu ngồi ăn kem nhìn đối diện sáu người.
Trần Quân Bình có chút khó hiểu đi đến ngồi cạnh Lâm Hạo.
“Oh, anh đã về rồi, nhịn hai ngày rồi thân thể có sao không.” Trần Quân Bình há miệng ăn kem Lâm Hạo đút, gật đầu, sau đó nhìn về phía sáu người kia “… Bọn họ làm sao vậy…?”
Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ đều dựa vào lòng người yêu không nhúc nhích, mặt một bên vẫn còn hơi sưng đỏ, một bộ ủy khuất vừa lại khó chịu. Lăng Việt cùng A Đình ôn nhu ôm bọn họ, cười cười.
“Ân, Ăn kẹo nhiều nên sâu răng thôi.” Lâm Hạo cười tủm tỉm tiếp tục ăn kem.
Trần Quân Bình gật đầu, sau đó thân thủ chỉ chỉ người duy nhất không có bộ dáng giống vậy”… Nọ vậy Trí Viễn ca… Cũng là khám răng rồi…?” Chỉ có Ninh Trí Viễn mặc dù mặt sưng phù, nhưng lại ôm bụng quằn quại một chỗ, sắc mặt xanh mét thống khổ dựa vào lòng An Dật Trần.
Lâm Hạo nhìn Ninh Trí Viễn, sau đó cười cười tiếp tục múc kem đút Trần Quân Bình:
“Bởi vì đại ca vốn là rất ngốc ah~, đem thuốc tê nuốt xuống, bây giờ hẳn là dạ dày tê dại…. cảm giác so với răng đau càng khó chịu hơn ~ “
Kẹo tất nhiên ăn ngon, nhưng là phải biết ăn vừa đủ. Nếu không sâu răng thực sự sẽ rất khó chịu nha.