Lúc An Dật Trần tan sở về, mở cửa ra liền chứng kiến Ninh Trí Viễn cùng một phụ nữ đứng chung một chỗ, trong lòng ôm một tiểu hài tử không biết con ai, hai người một bên đùa giỡn với tiểu hài tử một bên nhìn nhau cười rất là vui vẻ, hắn tâm lý mất bình tĩnh, nhân tiện dùng lực đóng sầm cửa lại.
“Ah, An Dật Trần anh đã về rồi.” Nghe được động tĩnh Ninh Trí Viễn quay đầu nhìn lại, sau đó cười nói.
An Dật Trần vẻ mặt buồn bực nhìn Ninh Trí Viễn, sau đó đi đến. Quay đầu phát hiện trong phòng khách tất cả mọi người đều ở đó, cảm khái chính mình hôm nay cư nhiên vốn là tan sở muộn nhất, tiếp tục đem ánh nhìn nghi vấn hướng về phía Ninh Trí Viễn cùng người phụ nữ kia và tiểu hài tử.
“… Xin chào tôi là Lạc Nhan, vốn là bạn học của Trí Viễn.” Phát hiện An Dật Trần nhìn mình chăm chú, Lạc Nhan liền xoay người giới thiệu “Anh chính là An Dật Trần đi, tôi nghe Trí Viễn nhắc tới rất nhiều lần rồi.”
Dừng lại ba giây, An Dật Trần lập tức nở nụ cười: “Ah, xin chào. Tôi cũng nghe Trí Viễn NHÀ TÔI nhắc tới cô không ít lần rồi. Hôm nay rốt cục có cơ hội thấy chân nhân rồi.” An Dật Trần cố gắng nhấn trọng âm hai chữ “nhà tôi”, sau đó cười cười vươn tay đến bắt tay Lạc Nhan.
Hai người nắm tay một thoáng liền buông ra.
“… A Đình, điều hòa có phải hay không mở quá thấp, Hi Vũ cảm giác được…có chút lạnh…” Khương Hi Vũ ôm cánh tay, nghi hoặc quay đầu nhìn A Đình.
A Đình lắc đầu “… Không có mở điều hòa. Ngoan, mặc quần áo của anh vào.” Vừa nói vừa một bên cởϊ áσ khoác đưa đến ý bảo Khương Hi Vũ nâng tay, sau đó mặc vào cho cậu.
“… Đây là…?” An Dật Trần cười tủm tỉm tiến đến cạnh Ninh Trí Viễn, dùng tay chọc chọc vào mặt hài tử trong lòng Trí Viễn, chưa tới hai cái đã bị tiểu hài tử vươn tay gạt ra. An Dật Trần gượng gạo quay đầu hỏi Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn chứng kiến hài tử trong lòng đem tay An Dật Trần gạt ra liền bật cười: “… Phụt, An Dật Trần anh xem ngay cả tiểu hài tử cũng không muốn thấy anh… Đây là con trai của Lạc Nhan, mười một tháng rồi, đáng yêu không. Nàng mấy ngày nay theo chồng đi công việc, ghé thăm chúng ta vài ngày. Ai, nhóc này gọi là gì?” Ninh Trí Viễn nghiêng đầu hỏi Lạc Nhan.
“Uh? Gọi là Kiệt Kiệt.” Lạc Nhan cười trả lời, sau đó nhìn đồng hồ, có chút nhíu mày “Đến giờ rồi, như vậy mong cậu giúp đỡ. Mình đi trước.”
Ninh Trí Viễn gật đầu, ngẩng đầu lên rất tự tin nói: “Yên tâm giao cho mình đi Lạc Nhan, cậu xem nhà mình người nhiều như vậy, còn sợ một tiểu hài tử không chăm sóc được.”
“Ah, đa tạ. Trở về mời mọi người ăn cơm nha.”
Đưa mắt nhìn Lạc Nhan rời đi, An Dật Trần cười cười, sau đó quay đầu hỏi Ninh Trí Viễn: “Em đầu óc bị nước vào rồi sao tiểu thiếu gia?”
“… An Dật Trần anh có bệnh hay sao mà dám mắng bổn thiếu gia?!” Ninh Trí Viễn ngẩn người, quay đầu không chút khách khí oán trách.
“Không không không, Dật Trần ca nói rất có lý, đại ca đầu óc tuyệt đối bị nước vào rồi.” Ngồi ở ghế sa lon là Lâm Hạo lên tiếng cắt đứt lời nói của Ninh Trí Viễn. Sau đó trong dự liệu mà nhìn Ninh Trí Viễn quay đầu vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình quát: “Nói bậy bạ gì đó! Bổn thiếu gia như thế nào nhân tiện đầu óc bị nước vào!”
Lâm Hạo cũng không nói gì, chỉ nhìn Ninh Trí Viễn, sau đó hướng đến các ghế sa lon kia hài lòng mà nhìn mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“… Nếu như em đầu óc chưa ngấm nước sẽ không đáp ứng chiếu cố tiểu hài tử rồi.” An Dật Trần ở một bên cười ha hả nói.
“Này, chúng ta mười người chiếu cố một tiểu hài tử chẳng lẽ không được sao?!” Ninh Trí Viễn nhìn Kiệt Kiệt ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, khó hiểu quay đầu lại nhìn An Dật Trần cùng mọi người.
Mọi người nhất trí đưa cho Ninh Trí Viễn một ánh mắt “Vẫn là quá ngây thơ rồi”, sau đó lắc đầu thở dài, đứng dậy tiếp tục đi làm chuyện của mình, ai định lên lầu thay quần áo thì thay quần áo, định nấu cơm thì tiếp tục nấu cơm, dù sao chính là không nhìn đến Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn không hiểu liền nhìn An Dật Trần, người kia nhưng lại chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, sau đó quay đầu lên lầu.
Cuối cùng chỉ còn Kiệt Kiệt cùng Ninh Trí Viễn đối mặt.
“… Chiếu cố tiểu hài tử rất khó sao?” Ninh Trí Viễn khó hiểu nhún vai, sau đó nhìn Kiệt Kiệt cười “… Một đám người không có lương tâm.” Ôm hài tử trong lòng, có chút ai oán mà thở dài. Sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tới giờ cơm rồi, cậu liền nhanh chóng vào bếp thúc giục Lăng Việt cùng Đồ Tô: “… Đồ Tô ta đói bụng ah~, cơm có chưa? Được rồi… Kiệt Kiệt ăn cái gì ah~.”
Trong phòng bếp Đồ Tô thở dài —— mới vừa rồi Lạc Nhan tỷ đứng ở bên cạnh ca nói hơn nửa giờ, thực chất cái gì cũng chưa từng lưu vào não ah~!
Một bên Lăng Việt buồn cười vỗ vỗ vai Đồ Tô, đem túi xách Lạc Nhan để lại phòng khách mang vào, lấy ra hộp sữa cùng bình sữa, chăm chú đọc hướng dẫn trên hộp.
Trên bàn cơm hiện tại là một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Trí Viễn dùng
tư thế tiêu chuẩn ôm tiểu hài tử trong lòng, một tay cầm bình sữa trước tiên áp vào trên mặt thử độ ấm, sau đó mới đút vào trong miệng Kiệt Kiệt. Vẻ mặt chuyên chú nhìn Kiệt Kiệt uống ngon lành, còn không quên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng.
Lâm Hạo kinh ngạc đến đánh rơi đôi đũa: “… Đại…đại ca… cư nhiên như vậy thuần thục…”
Không nói hai lời liếc Lâm Hạo một cái, Ninh Trí Viễn đáp: “… Tiểu tử đệ khi còn bé chính là ta ôm như vậy uống sữa có biết không?”
“… Cũng đúng, chúng ta khi còn bé đều do đại ca chăm sóc ah~.” Trần Tam Lục cắn đũa nghiêng đầu nhớ lại một chút “… Ta nhớ kỹ khi còn bé không có việc gì làm cũng đi theo đại ca, bất luận làm gì cũng vậy…” Nghĩ tới còn có chút vui vẻ cúi đầu cười cười.
Khương Hi Vũ ở một bên há miệng cho A Đình đút, một bên gật đầu: “Uh uh… Hi Vũ… cũng thích nhất là đại ca…” Quay đầu nhìn A Đình vừa lại gắp thức ăn đút, cậu liền đối với hắn ôn nhu cười, nuốt xuống miếng thịt trong miệng vừa lại thêm câu “A Đình…Hi Vũ cũng thích nhất!”
Chứng kiến A Đình vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ, Ninh Trí Viễn không nhịn được cảm thán đệ đệ gả chồng rồi cũng như bát nước đổ đi.
“…” Nghe bọn đệ đệ lên tiếng kệ khi còn bé chính mình vốn là như thế nào chiếu cố bọn họ, Ninh Trí Viễn cúi đầu lặng lẽ cong khóe miệng cười.
Kiệt Kiệt trong lòng tựa hồ là no rồi liền đẩy bình sữa trong miệng ra, chớp hai mắt nhìn Ninh Trí Viễn. Cậu nhanh chóng đặt bình sữa trên bàn, sau đó ôm lấy hài tử ẵm lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng.
Ngồi ở cạnh Ninh Trí Viễn là An Dật Trần nhìn chằm chằm từ lúc ăn cơm đến bây giờ một khắc Ninh Trí Viễn cũng chưa rời tiểu hài tử, cậu cũng không ăn hột cơm nào, hắn liền lấy tay chỉ mặt bàn gõ gõ, có chút nôn nóng: “… Trí Viễn, em không ăn sao?”
“Uh? Lát nữa em ăn.” Ninh Trí Viễn cũng không quay đầu lại mà đáp, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt lưng Kiệt Kiệt, nhẹ giọng dỗ “… Kiệt Kiệt ngoan, chỉ cần ợ một cái là có thể ngủ rồi…”
Bàn ăn nhìn An Dật Trần mặt mũi tối sầm lại, cũng tự giác nhìn nhau ra hiệu không dám lớn tiếng nói chuyện rồi.
Đợi tiểu nhân nhi ợ hơi xong, Ninh Trí Viễn mới mỉm cười thở phào. Nghiêng đầu vừa nhìn Kiệt Kiệt cố chống hai mi mắt gần như sụp xuống của mình.
“… Kiệt Kiệt no rồi sao? Em cũng nên ăn một chút gì rồi…” An Dật Trần thấy Ninh Trí Viễn quay đầu lại nhìn liền đưa cho cậu chén thức ăn, nói còn chưa dứt lời, đã thấy Ninh Trí Viễn đẩy ghế đứng lên: “Mọi người ăn đi, Kiệt Kiệt mệt rồi, ta đi dỗ nó ngủ.” Vừa nói vừa ôm Kiệt Kiệt trong lòng đi lên lầu.
An Dật Trần ăn cơm không cảm thấy mùi vị ngon lành, ăn xong ngồi ở ghế sa lon ánh mắt phóng ra khoảng không nhìn TV không biết đang truyền phát tin tức gì.
A Đình có chút buồn cười đặt ly trà xuống bàn, sau đó ngồi cạnh An Dật Trần.
“Cám ơn đại ca.”
“… Ghen với tiểu hài nhi, không giống đệ ah~.” A Đình ngồi xuống lấy điều khiển chuyển kênh, thấy có phần tin hội hoạ nhân tiện vẫy vẫy Khương Hi Vũ đang phụ rửa chén lại.
An Dật Trần bưng ly trà, khe khẽ thở dài: “… Đệ như thế nào ghen với tiểu hài tử.” Ngẩng đầu lên thấy TV đang chiếu một bức tranh mẫu tử, không nhịn được cười cười “… Chỉ là chưa bao giờ biết Trí Viễn như vậy thích tiểu hài tử, nếu như không gặp phải đệ, bây giờ hắn là đã có hài tử của mình rồi đi.”
Nhưng là như thế nào cũng không thể tưởng tượng Ninh Trí Viễn đứng bên nữ nhân khác cùng nhau thân mật khăng khít, đó là chuyện An Dật Trần không thể tiếp nhận.
Ninh Trí Viễn bên cạnh chỉ cho phép có một người —— đó chính là An Dật Trần hắn.
“… Đừng nghĩ nhiều như vậy, bản thân ta cảm giác được cậu ấy chỉ là nhớ tới khi còn bé chăm bọn đệ đệ mà thôi.” Quay đầu đối với An Dật Trần cười cười “Nếu không mà theo tính tình cậu ấy thật sự thích tiểu hài tử mà nói, không chừng sẽ tìm một phụ nữ sinh xong liền mang theo hài tử tới tìm đệ nha.”
An Dật Trần cầm ly trà không tự chủ mà siết chặt.
“… Dật Trần, đệ phải tin tưởng cậu ấy.” A Đình vỗ vỗ vai An Dật Trần, thấy hắn gật đầu A Đình mới bỏ tay xuống.
Chờ khi An Dật Trần trở lại phòng ngủ, thấy Ninh Trí Viễn ngồi ở bên giường cười sủng nịch nhìn Kiệt Kiệt ngủ ở giường bọn họ. An Dật Trần nhẹ nhàng đi tới bên giường, đem thức ăn mới vừa rồi Lâm Hạo nhét vào tay mình ngàn đinh ninh vạn dặn dò nhất định phải cho Ninh Trí Viễn ăn đưa cho cậu: “… Ăn một chút gì đi, dạ dày em hay đau, không ăn cơm chiều sao được.”
Ninh Trí Viễn ngẩng lên gật đầu, sau đó bắt đầu ăn.
Nhìn Ninh Trí Viễn nuốt ngấu nghiến, An Dật Trần ôn nhu dùng tay lau vụn thức ăn trên miệng cậu. Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày “An Dật Trần anh làm sao vậy?”
Thấy An Dật Trần cười lắc đầu, Ninh Trí Viễn càng nhíu mày chặt hơn: “… Anh hôm nay xế chiều hình như vẫn không vui hả, xảy ra chuyện gì?”
An Dật Trần vùi đầu vào vai cậu rầu rĩ mà lên tiếng hỏi: “… Trí Viễn, em rất thích tiểu hài tử sao?”
Ninh Trí Viễn không có ngốc, vừa nghe An Dật Trần hỏi câu đó, đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc An Dật Trần: “… Uh thích ah~.”
Cảm giác được An Dật Trần ngẩn ra, Ninh Trí Viễn liền cười: “… Nhưng mà thích anh hơn.” Thấy An Dật Trần ngẩng lên nhìn mình, cậu liền nhìn vào mắt hắn gật đầu.
Nhìn An Dật Trần trong ánh mắt tràn đầy vui mừng cảm động, Ninh Trí Viễn buồn cười quay sang hôn hắn. Người kia sửng sốt một giây, ngay lúc Ninh Trí Viễn rời ra liền kéo cậu lại.
An Dật Trần một bên hôn Ninh Trí Viễn một bên đứng dậy ôm thắt lưng đem cậu đặt lên giường.
“… An Dật Trần buông em ra…” Ninh Trí Viễn cuống quýt thúc An Dật Trần, hắn nhưng lại không xê dịch. Hai người nặng nề giằng co đến mức giường cũng lắc lư theo.
“Ô oa —— “
Kiệt Kiệt bị tiếng ồn làm giật mình tỉnh giấc khóc lên ầm ĩ.
An Dật Trần bị tiếng khóc kia thu hút chú ý, Ninh Trí Viễn liền nhấc chân một cước đá hắn: “Đã bảo anh buông ra rồi mà cái tên An Dật Trần này!”
Ngồi ở mép giường đen mặt nhìn Ninh Trí Viễn ôn nhu ôm tiểu hài tử trong lòng nhẹ giọng dỗ, hoàn toàn không nhìn tới An Dật Trần hắn.
Hắn thu hồi lời nói khi nãy —— coi như là vì tiểu hài tử xấu xa này dấm chua hắn cũng ăn!