Đồ Tô ngã bệnh rồi.
Ngày hôm qua đột nhiên thay đổi thời tiết, có trận mưa to, Đồ Tô đi ra ngoài mua đồ cũng không hề để ý dấu hiệu mưa to nên trú ở trạm xe, không chỉ có không mang ô mà còn mặc áo ngắn tay, đợi nửa giờ mới có xe bus, cả người cơ bản cũng đã ướt sũng rồi. Bởi vì không chỉ có mưa mà còn có gió rất lớn, trừ phi trốn vào bên trong nhà, nếu không ở ngoài đều sẽ bị ướt.
Đợi cậu từ trạm xe an toàn chạy về đến nhà, cũng đã hoàn toàn ướt như chuột lột rồi.
Buổi tối thật ra nhìn vẫn bình thường, tinh thần sáng láng mà nấu cho mọi người cơm tối, kết quả hôm nay buổi sáng đã không thể rời giường rồi.
Lăng Việt lúc thức dậy nhân tiện phát hiện rồi Đồ Tô sắc mặt ửng đỏ rất khó chịu, tay liền áp lên trán cậu, cảm giác được rất nóng. Vội vã gọi điện thoại đến trường học xin nghỉ phép, sau đó chạy đến phòng Lâm Hạo bên cạnh đánh thức cậu dậy.
Đồ Tô có chút mơ hồ lấy ra nhiệt kế đưa cho Lâm Hạo, người kia sau khi nhìn một chút bất đắc dĩ nói: “… Cũng sốt tới 39 độ rồi. Đồ Tô ca hôm nay ở nhà hảo hảo ngủ một giấc đi.” Đứng dậy đem thuốc hạ sốt đã chuẩn bị đưa cho Lăng Việt: “Nhớ đọc toa hướng dẫn, đừng tùy tiện tăng liều. Còn có phải ăn cơm xong mới có thể uống thuốc.”
Lăng Việt tiếp nhận hộp thuốc gật đầu, sau khi thấy Lâm Hạo rời khỏi mới an vị đến bên giường lay nhẹ Đồ Tô, nhẹ nhàng hỏi cậu muốn ăn chút gì không. Đồ Tô có chút mệt mỏi mở mắt nhìn Lăng Việt, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“… Không ăn cơm là không được nha.” Mỉm cười nhẹ sờ vào mặt Đồ Tô, lòng bàn tay lập tức cảm nhận cái nóng truyền đến. Lăng Việt đau lòng mà nhíu mày: “… Đệ trước ngủ một lát, huynh đi nấu cháo, có được hay không?”
Không biết có phải hay không do sốt cao có chút mơ hồ, Đồ Tô gật đầu, sau đó mở miệng nhẹ nhàng nói câu muốn ăn cháo gà. Thanh âm có chút khàn khàn hoàn lại mang theo chút khó thở do bị bệnh. Lăng Việt một bên gật đầu một bên đứng dậy kéo chăn đắp cho cậu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán, nhìn cậu có chút uể oải nhắm mắt, mới xoay người rời đi.
Vừa bắt cháo lên bếp, quay người lại liền thấy trong nhà mọi người đều ở phòng bếp vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng Việt.
“… Đồ Tô đâu?” Trần Tam Lục nghiêng đầu nhìn chung quanh phòng bếp. Ngày thường buổi sáng đều là Lăng Việt và Đồ Tô hai người cùng nhau chuẩn bị điểm tâm, hôm nay cư nhiên chỉ nhìn thấy một mình Lăng Việt.
“Đồ Tô sốt rồi.” Lăng Việt cầm lấy cái khăn khô bên cạnh lau tay, mở tủ lạnh lấy bánh mì và mứt dâu đưa Tam Lục sau đó lấy ra sữa tươi xoay người đi hâm nóng.
Trần Tam Lục bưng bánh mì cùng mứt để lên bàn cơm, có chút lo lắng: “… Đồ Tô ngã bệnh, thật hiếm thấy. Quả nhiên vốn là do trận mưa ngày hôm qua đi.”
Lâm Hạo từ trên lầu xuống vừa kéo kéo dây nịt vừa trả lời Trần Tam Lục: “Không sai, đợi một chút đệ đưa các ca ca cái này.” Vừa nói vừa chạy đi lấy một túi rễ bản lam đặt trên bàn cơm “Vào thu tiết trời thay đổi, bệnh rất dễ lây. Các ca ca cũng nên đề phòng một chút.” Kéo ghế ngồi xuống sau đó với tay lấy bánh mì nướng, Lâm Hạo dừng một chút mới tiếp tục nói: “Đệ cũng không muốn các ca lại lũ lượt kéo đi bệnh viện chữa bệnh.”
Lăng Việt vừa bưng sữa nóng ra vừa nhìn một chút rễ bản lam, rất tự giác mà cầm vào phòng bếp, ý định nấu cho mỗi người một chén.
Thôi Lược Thương vội vã đem bánh mì nuốt, sau đó bưng sữa uống rồi đứng dậy cầm lấy áo khoác: “Ah đột nhiên nhớ ra hôm nay có nhiệm vụ, phải nhanh lên thôi —— “
“Ai Lược Thương anh chờ một chút đem bản lam uống đi!” Trần Tam Lục sốt ruột đứng dậy nhìn Thôi Lược Thương đã chạy đến cửa, nhưng rốt cuộc chặn hắn lại không kịp.
Lâm Hạo nâng tay chùi chùi vụn bánh mì ở khoé miệng Trần Quân Bình, âm thầm cười nhạo Thôi Lược Thương cư nhiên sợ uống rễ bản lam.
Cuối cùng ăn xong điểm tâm Lăng Việt liền ở nhà chăm sóc Đồ Tô, Ninh Trí Viễn bị An Dật Trần lấy lí do sẽ phiền đến Đồ Tô nghỉ ngơi liền dắt cậu đến công ty, A Đình sợ Khương Hi Vũ lo lắng cho Đồ Tô, cộng thêm sẽ dễ lây bệnh nên cũng dắt cậu ra ngoài.
Lăng Việt sau khi rửa chén, xoay người mở nắp nồi xem cháo, rốt cuộc đã nhừ rồi, tản ra mùi thơm nhẹ, Lăng Việt liền cắt hành bỏ vào trong nồi, sau đó múc cho Đồ Tô một chén.
Bưng cháo trong tay, Lăng Việt lên lầu nhẹ nhàng vào phòng ngủ.
Đem cháo để ở đầu giường, nhìn người trên giường an tĩnh ngủ, nhưng lại bởi vì cảm giác hô hấp có chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng hô hấp, trên trán hoàn lại không ngừng đổ mồ hôi hột. Lăng Việt không nhịn được liền nhíu mày, mặc dù có chút không đành lòng đánh thức nhưng cần phải kêu cậu dậy ăn chút gì đó để uống thuốc.
Nhẹ nhàng ngồi vào bên giường lay lay Đồ Tô: “Đồ Tô, mau thức dậy, ăn chút cháo đi.”
Đồ Tô vốn thể chất nhạy cảm, cho dù sốt cao cũng thay đổi không được, cảm giác có người lay nhẹ liền mở mắt, quay đầu nhìn Lăng Việt.
“… Sư huynh…”
“… Uh, ngoan, mau dậy ăn cháo đi.”
Đồ Tô gật đầu, liền chống tay ngồi dậy, Lăng Việt vươn tay đỡ lấy cậu, sau đó đem gối lót sau lưng cậu. Xoay người bưng chén cháo múc một muỗng nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới miệng Đồ Tô.
Có chút không tự nhiên nên Đồ Tô né tránh: “Sư huynh… Đệ tự ăn được rồi…”
“Ngoan, đệ còn chưa hết sốt.”
Nhìn Lăng Việt cười ôn nhu, ánh nhìn thâm tình như hồ thu hấp dẫn Đồ Tô vào. Cảm giác được muỗn cháo đυ.ng nhẹ vào môi, cậu liền chậm rãi mở miệng ăn.
Phòng ngủ nhất thời an tĩnh xuống, Đồ Tô ngồi tựa vào giường chờ Lăng Việt đút cháo.
Đột nhiên Lăng Việt đặt chén xuống, vươn tay đến nhẹ nhàng lau khoé miệng Đồ Tô. Cậu tò mò cúi đầu nhìn một chút, chỉ nhìn thấy Lăng Việt lấy xuống một vệt cháo, sau đó cười đưa vào miệng mình.
Đồ Tô sắc mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác. Sau đó nghĩ nghĩ, dù sao chính mình đang sốt, mặt vốn chính là đang hồng, hồng thêm một chút Lăng Việt cũng không nhận ra, nhân tiện vừa lại cẩn thận quay đầu nhìn Lăng Việt.
Lăng Việt sờ sờ trán cậu: “… Uh… Vẫn còn nóng, uống thuốc xong ngủ một giấc là được.” Đồ Tô nhu thuận gật đầu.
Quay đầu cầm lấy hộp thuốc nhìn nhìn, sau đó xuống lầu rót nước nóng đi lên. Suy nghĩ một chút Lâm Hạo hình như nói qua ăn xong hai mươi phút sau mới uống thuốc nên để sang một bên.
Đồ Tô vốn tưởng rằng sẽ uống thuốc, kết quả thấy Lăng Việt đem nước cùng thuốc để một bên, liền khó hiểu nghiêng đầu: “Sư huynh?”
Lăng Việt quay đầu lại lên tiếng, nhưng lại thấy Đồ Tô khẽ nhíu mày vẻ mặt nghi hoặc, sắc mặt có chút phiếm hồng, hơn nữa mới vừa rồi tiếng kêu sư huynh rất nhẹ nhàng, Lăng Việt đột nhiên có chút buồn cười. Nhìn Đồ Tô ánh mắt hướng về phía viên thuốc, hắn liền cười nói đợi lát nữa mới uống được.
Đồ Tô gật đầu, nhẹ nhàng ‘oh’ một tiếng.
Chung quy cảm giác vốn là Đồ Tô lúc bệnh có chút ngốc manh như một tiểu hài tử. Lăng Việt liền tiến tới vươn tay đem người ôm vào trong lòng. Đồ Tô lặng đi một chút sau đó giãy dụa: “Sư huynh, đừng dựa gần như vậy… Khụ khụ, sẽ bị lây bệnh…”
Bình thường Đồ Tô khí lực vốn là so với Lăng Việt cũng tương đối, lúc này bị sốt nên cả người bủn rủn vô lực, tất nhiên không phải là đối thủ của Lăng Việt rồi.
“Lây bệnh cho huynh càng tốt, như vậy đệ sẽ không khó chịu nữa.” Lăng Việt nhẹ giọng nói.
Đồ Tô ngẩn người, cười nhẹ một tiếng, khẽ tựa vào vai Lăng Việt.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu sau Lăng Việt mới buông cậu ra, xoay người cầm lấy viên thuốc cùng ly nước đưa cho Đồ Tô. Nhìn cậu uống xong, sau đó nhu thuận chui vào ổ chăn, Lăng Việt nhân tiện không nhịn được liền bật cười.
“Đồ Tô thật nghe lời. Hảo hảo ngủ một giấc đi.” Lăng Việt khom lưng nhẹ nhàng hôn lên trán Đồ Tô “Ngủ ngon.”
Đồ Tô nhìn Lăng Việt cười cười, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
… Mặc dù bị sốt rất khó chịu, nhưng hôm nay nhất định sẽ có mộng đẹp.