Chương 81: Là Do Cô Không Đủ Mị Lực

“Bất kể là tôi vô tình hay cố ý, anh cũng không có quyền lớn tiếng chất vấn hành động của tôi đâu Trác Diệu.”

Trịnh Lam không rõ anh đang nổi điên vì cái gì. Nhưng cô không phải là bao cát, sẽ không đứng yên để anh vô cớ xả giận.

“Dù sao tôi với cô ta cũng không quen biết. Anh muốn xử lý chuyện này thế nào, hai người các anh tự thương lượng với nhau đi.”

Trịnh Lam nói rồi quay qua nhìn Hải Ly mà cất tiếng:

“Chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Hải Ly cũng không muốn bản thân bị cuốn vào mớ hỗn độn này, nhanh chóng gật đầu rồi theo bước Trịnh Lam mà ra khỏi siêu thị.

“Trác Diệu...”

Mễ Lạp yếu ớt gọi tên anh. Nghe thấy thanh âm của cô ta, trong lòng Trác Diệu liền cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Khó chịu dâng lên đến cực điểm, anh trực tiếp quay người trừng mắt nhìn cô ta, thanh âm mang theo lạnh lẽo dọa người như một tảng băng đập mạnh vào màng nhĩ Mễ Lạp:

“Đừng tùy tiện gọi tên tôi. Nếu không đứng dậy được, tôi gọi xe cứu thương cho cô, cũng sẽ thanh toán hoàn toàn tiền viện phí. Nhưng sau này nếu cô còn cố tình lảng vảng trước mặt tôi nữa, vậy thì chuẩn bị đơn thôi việc nộp cho phòng nhân sự đi.”

Vì sự xuất hiện của Mễ Lạp mà quan hệ giữa anh và Trịnh Lam đã căng thẳng thêm một bậc, điều này đương nhiên khiến Trác Diệu cảm thấy không dễ chịu gì cho cam. Lúc anh đuổi ra đến nơi, Trịnh Lam và Hải Ly cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa cả.

Vốn nói là sẽ cùng Hải Ly ăn tối, nhưng Trịnh Lam lại cảm thấy tâm trạng của bản thân đang vô cùng nặng nề, cho nên ra khỏi siêu thị cô liền nói lời tạm biệt rồi bắt một chiếc taxi về thẳng căn hộ của mình ở Thiên Ân.

Không ngờ tới, xe vừa dừng lại trước cổng vào khu chung cư liền nhìn thấy Trịnh Vân và Trần Thu Nguyệt đang đứng dưới tán cây bằng lăng lớn.

Không cần nói cũng biết, mục đích họ tới đây chỉ có thể là để gặp mặt cô.

Trả tiền đi taxi cho tài xế xong, Trịnh Lam bước xuống xe, không nhanh không chậm sải bước chân đi về phía hai người họ.

“Mẹ.”

Trịnh Lam nhẹ giọng chào hỏi, cũng không chủ động nói chuyện với Trịnh Vân.

“Mẹ đến đây có chuyện gì vậy?”

“Lên nhà rồi nói.”

Trần Thu Nguyệt dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với Trịnh Lam.

Nhưng người bị rắn cắn mười năm vẫn sợ dây thừng, vụ náo loạn lần trước trong chính căn hộ của mình khiến cảnh giác của Trịnh Lam đối với mẹ ruột và em gái đã tăng lêи đỉиɦ điểm. Sau lần cãi cọ hôm đó, người khổ chỉ có cô, không chỉ bị thương mà còn phải một mình dọn dẹp tàn cuộc, cảm giác mệt mỏi đó cô không bao giờ muốn lại phải nếm trải một lần nữa, cho nên mau chóng từ chối Trần Thu Nguyệt:

“Chuyện không quan trọng thì mẹ có thể trực tiếp nói với con ở đây là được rồi. Nhà cửa của con còn hơi bừa bộn, bây giờ để mọi người đi vào thì không hay lắm.”

Dù sao cô biết rõ mục đích họ đến đây nhất định cũng chẳng phải để làm chuyện tốt đẹp gì, cho nên cũng không cần nể mặt nể mũi giữ thể diện cho họ.

“Chị đã nói với anh Trác Diệu những gì?”

Trịnh Vân là người chủ động lên tiếng trước. Rõ ràng trước đây Trác Diệu luôn để cô ta tùy hứng, cũng để cô ta tiếp xúc nói chuyện gần gũi, nhưng sau vụ xô xát ở nhà Trịnh Lam lần đó, dù cô ta đã chủ động tìm đến tận công ty anh vẫn lạnh lùng không nhận người quen, nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Vân cũng chỉ có thể nghĩ ra một lý do duy nhất đó là nhất định Trịnh Lam đã tố cáo gì đó với Trác Diệu, cho nên mới khiến anh đột nhiên giữ khoảng cách với cô ta.

Trịnh Lam vừa nghe Trịnh Vân nói hết câu, cô lập tức liền bật cười thành tiếng.

Làm sao đây nhỉ? Trịnh Vân coi cô là giáo viên hướng dẫn của cô ta à? Sao mỗi lần gặp vấn đề gì không tìm ra được đáp án đều vác chân lên cổ chạy đến tìm cô thế? Cô đâu phải bách khoa toàn thư, đâu thể nào giúp cô ta giải đáp nhiều thắc mắc như thế được?

“Nói những gì à? Em nghĩ chị và anh ấy có thể nói gì đây? Ôn lại chuyện cũ, cùng nhau nhớ lại những chuyện ngọt ngào lúc còn là vợ chồng?”

Thái độ bình thản của Trịnh Lam thật chẳng khác nào một cái gai đâm thẳng vào võng mạc Trịnh Vân, khiến cô ta nhìn thôi đã thấy ngứa mắt, ứa hết cả ruột gan.

“Nếu không phải tại chị đặt điều, sao anh ấy có thể đột nhiên không muốn gặp tôi nữa chứ?”

Trịnh Vân vừa nói vừa cuộn chặt hai bàn tay lại thành hình nắm đấm. Trịnh Lam nhìn dáng vẻ này của cô ta, càng lúc càng cảm thấy nực cười, không nhanh không chậm tiến lên phía trước, từng bước một dần thu hẹp khoảng cách với Trịnh Vân.

Đến khi chỉ còn cách cô ta một bước chân thì cô mới dừng lại, đôi mắt hạnh khẽ nheo, nhìn chằm chằm vào Trịnh Vân đang đứng ở phía đối diện rồi không nhanh không chậm cất tiếng:

“Vậy chỉ có thể trách em không có đủ mị lực, không thể thu hút được người ta thôi.”