Chương 4

Khi Tưởng Khôn đi phỏng vấn, người quản lý rất hài lòng với vóc dáng của anh, chỉ hỏi sơ lược qua lý lịch của anh, đồng thời yêu cầu anh nộp lại báo cáo kiểm tra sức khỏe liền chính thức bắt đầu làm việc.

Sau một tháng làm việc, lương của anh thực sự rất hậu hĩnh, còn bao cơm. Vì là chỗ ăn chơi, nên hầu hết đều được sắp xếp làm ca đêm, cho nên vào ban ngày anh làm một số công việc lặt vặt. Ngoại trừ việc quay về phòng trọ ở phía tây thành phố có chút phiền toái, điều này về cơ bản là một công việc khó tìm thấy.

Quản lý cũng rất hài lòng với sự chăm chỉ và trầm tĩnh của anh.

Khi nghỉ ca, Tưởng Khôn đang ăn cơm, anh nhìn vào thông báo trên điện thoại của mình, đó là một thông báo từ bệnh viện.

Mẹ anh không khỏe, cần điều trị và dùng thuốc liên tục, chi phí khá lớn.

Đột nhiên, tiếng bước chân hoảng loạn vang lên từ phòng nghỉ của nhân viên, một đồng nghiệp chạy đến và hô lên vội vàng: "Tưởng Khôn! Có người gây rối ở tầng ba, hiện tại thiếu người, anh nhanh đến ngăn cản đi!"

Dục Hải Triều là một quán bar rất nổi tiếng, ngoài tầng một là phòng nhảy thường và DJ, tầng hai trở lên đều là phòng VIP. Dù gọi là phòng chờ, nhưng thực tế đó là những phòng giải trí dành riêng cho những người giàu có. Chủ quán của Dục Hải Triều có một chút lịch sử, anh ta còn điều hành cả Trứ Tri Thu, đó là một trong những cơ sở giải trí lớn nhất Phái Thành.

Tưởng Khôn ngay lập tức đến tầng ba, thấy hai chàng trai trẻ đang đánh nhau, họ mặc quần áo và trang phục xa xỉ. Cây xanh xung quanh bị đυ.ng ngã, thùng rác kim loại va vào bồn hoa phát ra tiếng vang lớn.

Nhân viên an ninh đã đi can ngăn, nhưng vì thân phận của hai người này, họ không dám dùng vũ lực ngăn cản, hơn nữa bọn họ còn đang đánh nhau, hiện trường rất hỗn loạn.

Thông qua những lời nhục mạ của họ, có thể nghe ra rằng hai người này đều là con nhà giàu ở Phái Thành, còn trẻ tuổi và có vẻ như xảy ra xung đột vì một người phụ nữ.

Tưởng Khôn kiềm chế chàng trai đánh hăng nhất, cơ bắp tay căng ra theo cử động của anh, nhưng chỉ cần áp dụng một chút sức mạnh như lúc anh cầm vật nặng, chàng trai kia liền không thể động đậy. So với anh, chàng trai này giống như một cây non.

Lúc này, quản lý đến, lời nói nhẹ nhàng chân thành, nhưng hai chàng trai đang đối chọi gay gắt không chịu nghe lời khuyên.

“Ồn chết đi được, muốn ồn ào thì cút ra ngoài mà ồn.”

Vị trí của họ chính diện với căn phòng lớn nhất ở tầng này, cửa phòng không đóng kín, một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền vang lên từ bên trong.

Lời của cô rất có lực uy hϊếp, hai chàng trai đang phẫn nộ nhìn nhau, nhưng không còn tranh cãi nữa.