Chương 2: Tưởng Khôn

Chương 2: Tưởng Khôn

Hai ba giờ sáng, ánh đèn xe đạp điện chiếu vào một con hẻm tối tăm và chật hẹp, đèn lái thỉnh thoảng né tránh rác thải nhà bếp vương vãi trong ngõ, những đống đồ ven tường lại càng bẩn thỉu hơn, pha trộn với nước thải trên nền ổ gà, tất cả chảy về phía cống thoát nước, nơi đã tắt nghẽn vì cặn bẩn.

Tưởng Khôn dựng xe đạp điện ở một góc, dùng chìa khóa mở cánh cửa sắt bị rỉ sét rồi một hơi leo lên tầng sáu. Căn nhà thuê rộng mười mét vuông chỉ có một số đồ nội thất đơn giản và những vật dụng cần thiết hàng ngày, căn bếp cạnh phòng tắm không có dấu hiệu nấu nướng, thực ra không thể gọi là bếp mà chỉ là một chiếc gạch men sứ đặt ngang làm thành bàn rồi đặt một chiếc bếp gas bám bụi trên đó.

Tưởng Khôn rất cao, căn nhà cho thuê nhỏ dường như không thể chứa được anh ta.

Anh nhanh chóng tắm rửa và muốn leo lên giường ngủ. Thời gian rất quý giá đối với anh, không mấy giờ nữa anh đã phải ra ngoài làm việc.

Tiếng gõ cửa sắt nặng nề dày đặc, sau khi người tới gõ hai cái, dư âm nặng trĩu ẩn chứa trong cửa sắt, dần dần truyền khắp căn phòng chật chội.

“Tưởng Khôn, là tôi.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ ngoài cửa.

Tưởng Khôn mở cửa, người tới chính là hàng xóm của anh. Tòa nhà này một tầng có mấy chục phòng đơn như vậy, Tưởng Khôn may mắn thuê được phòng trong cùng, ngoại trừ phòng đối diện, thì Ngô Viễn chính là hàng xóm duy nhất của anh.

Ngô Viễn làm việc trong một nhà máy điện tử ở Phái Thành, vài tháng trước hắn sống trong ký túc xá do nhà máy cung cấp, nhưng sau đó hắn có bạn gái nên quyết định ra ngoài thuê. Thật trùng hợp, hắn và Tưởng Khôn đều là người cùng quê, gia đình đều sinh ra ở huyện Vĩnh Nguyên, chỉ là khác thôn.

“Cậu chưa ăn tối à? Tôi mang cho cậu ít đồ ăn khuya.”

Món mì xào năm tệ một phần ở cửa hàng thức ăn nhanh là no bụng nhất, Ngô Viễn còn gọi mấy cái chân gà om.

Tưởng Khôn cảm ơn và mời Ngô Viễn vào ngồi.

Hai người trò chuyện linh tinh về những chuyện vụn vặt, chẳng hạn như hôm nay lương được trả bao nhiêu, hay là khu nào ở Phái Thành đang cần người làm và lương cao nhất.

Trên thực tế, Ngô Viễn là người nói phần lớn, còn Tưởng Khôn thỉnh thoảng lắng nghe và phản hồi. Những gì anh biết được về tình hình công việc phần lớn là từ Ngô Viễn, hắn quen biết nhiều bạn bè ở Phái Thành và có nhiều chuyện tin tức hơn.

Tưởng Khôn lấy ra mấy lon bia, Ngô Viễn uống liên tục ba bốn lon, mãi cho đến khi chân gà om bị hai người ăn gần hết mới dừng lại.

“Tôi uống hơi nhiều, tiền ăn mấy ngày nay của cậu để tôi chi trả.” Một lon bia có thể bằng hai phần mì xào, họ sống ở khu vực chưa phát triển của Phái Thành, cách xa trung tâm thành phố, giá cả ở đây thấp và giá thuê nhà cũng rẻ.

“Không sao.”