Chương 369: Cảm ơn vì tất cả

Khi họ trở về đã là nửa đêm, Tư Trạch cũng đã trở về phòng ngủ từ lâu, bây giờ trong nhà cũng không có ai tận mắt nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của bà chủ khi nổi hứng giận dỗi ông chủ mình.

Anh tắm gội đầu cho cô, mặc cho cô một bộ đồ ngủ thoải mái, bế cô lên giường sau đó cũng thỏa mãn cong môi nằm bên cạnh ôm chặt Khúc Yên.

Đôi mắt cô nhắm nghiền, chân mày cau lại, giọng khàn đặc lầm bầm khó chịu đẩy cánh tay anh ra:’‘Đi ra!’’

Cô cảm nhận hơi thở anh quẩn quanh bên tai cô, mắt anh nhiễm ý cười, thầm thì nói:’‘Muốn một đêm không ngủ thì cứ đẩy anh ra nữa đi.’’

Khúc Yên mở mắt ra, không cam tâm nhìn anh.

Anh cúi đầu vén sợi tóc trên mặt cô, dịu dàng hỏi:’‘Nói anh nghe, sao lại tức giận? Anh làm gì khiến Bà Thẩm không hài lòng?’’

Khúc Yên hừ lạnh một tiếng, trách vấn anh:’‘Anh cứ ôm chặt làm em rất khó chịu.’’

‘‘Rồi sao nữa?’’

‘‘Lại hay ghen tuông vớ vấn!’’

‘‘Còn gì nữa không?’’

‘’…Không.’’

Trong đêm khuya, giọng nói anh đều đều vang lên:’‘Vậy đến anh nói.’’

Khúc Yên lần nữa ngước lên nhìn anh.

Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn cô:’‘Không phải anh muốn làm em khó chịu, chỉ tại anh không ôm em chính anh cũng khó chịu.’’

‘‘Anh cũng không muốn ghen rồi làm em tức giận, chỉ là có chút không cam lòng thôi. Cả tuần nay em không cho anh tiếp xúc với em, thế mà người khác thì liền có thể, em nói xem, anh có thể vui vẻ được không?’’

Cô nhíu mày:’‘Anh không cam lòng cái gì? Người cũng là của anh rồi, anh còn không cam lòng sao?’’

Thẩm Tây Thừa cười nhẹ, lắc đầu, dụi đầu vào hõm cổ cô:’‘Trước và sau khi kết hôn anh đều không đυ.ng tiếp xúc với ai khác ngoài em, cũng không có người phụ nữ nào có thể chạm vào anh. Em cho anh một chút công bằng được không?’’

Cô lẩm bẩm trong miệng:’‘Vớ vẩn, em cũng không ôm ấp đàn ông. Anh ghen tuông với phụ nữ tiếp xúc với em sao?’’



Thẩm Tây Thừa ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nheo mắt:’‘Đó không phải vấn đề à?’’

‘‘Tất nhiên là không rồi! Anh và chú Bạc Kiêu đυ.ng chạm em cũng không phản ứng lớn như anh. Anh chính là tên đàn ông khó tính!’’

Anh cúi đầu, lại gục vào hõm vai cô, âm thanh từ trên người cô vang lên, nghe như đang làm nũng:’‘Không, anh không muốn đâu. Em chỉ có thể là của một mình anh thôi.’’

Cô chưa kịp nói gì, từ cổ truyền tới cảm giác đau nhói do bị cắn, bàn tay anh lại lưu luyến trên người rồi cởi đồ ngủ trên người cô ra, hơi thở anh nặng nề lại nóng bỏng.

Sự kịch liệt vừa trôi qua, giờ lại bắt đầu một trận chiến khác.

Năm năm kết hôn, con trai cũng đã bốn tuổi, càng ngày cậu bé càng bám dính lấy cô không buông. Thời gian anh gần cô chỉ có buổi tối, nhưng khi anh trở về từ công ty thì lúc nào cũng đều thấy con trai luôn bám dính lấy cô, tức tới mức đỏ cả mắt.

Nhưng Thẩm Tư Trạch rất sợ cha, bị ánh mắt của cha nhìn trúng lại ngoan ngoãn ngồi xa ra mẹ, buồn bã cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

Năm Thẩm Tư Trạch lên bảy tuổi, cậu đã mang dáng vẻ ông cụ non, nhìn người cha nghiêm nghị lạnh lùng của mình chỉ biết thở dài.

Ánh mặt trời sáng bừng làm cho gương mặt Thẩm Tây Thừa càng thêm sự tuấn tú lạ thường, Thẩm Tư Trạch cảm thấy lạ. Từ lúc cậu biết nói chuyện cho đến nay vẫn không thấy cha mình không thay đổi gì nhiều, chỉ có thái độ cha đối với cậu và mẹ cậu là thay đổi rất lớn.

Lại công kích anh:’"Con nghĩ chắc cha phải ghen tỵ với con lắm, vì mẹ mỗi đêm sẽ qua phòng ôm con ngủ, còn làm bánh ngọt đút cho con ăn, mẹ sẽ thay đồ rồi tắm rửa cho con. Quan trọng hơn, con còn được thừa hưởng khuôn miệng giống mẹ đó nha, có phải cha rất ghen tỵ đúng không?”

Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên salon đối diện, trên đùi anh còn đặt một chiếc laptop, khí chất cao quý lại bình thản, anh đang chuyên chú nhìn biểu đồ chằn chịt những con số trên màn hình. Nghe thấy ngữ điệu châm chọc của con trai cũng không tức mà giận.

Anh cong môi, nhìn Tư Trạch:’‘Mấy cái quyền lợi đó, cha là người đầu tiên được hưởng. Là người đàn ông đầu tiên mà mẹ con làm bánh ngọt đút cho ăn, là người đàn ông đầu tiên mẹ con nhìn thấy thân thể. Đương nhiên, người mà mẹ con yêu nhất chính là cha. Con có biết cảm giác của người đầu tiên thế nào không?’’

Thẩm Tây Thừa giơ cánh tay trái, bổ sung thêm:’‘Có từng được mẹ con tặng đồng hồ không? Tuổi của nó so với con còn lớn hơn, một đứa vừa lọt lòng như con muốn tranh giành Khúc Yên với cha…’’ Anh cười nhạt:’‘Đúng là một đối thủ không có một cân trọng lượng nào.’’

Thẩm Tư Trạch bĩu môi, gương mặt nhỏ có chút tức giận.

Khúc Yên rất thích câu: Điều tuyệt vời nhất trên thế gian này, là mỗi sáng thức dậy đều có anh ở bên.

Thật sự câu đó rất hay, cô thích nhất mỗi sáng khi chợt tỉnh ngủ, sẽ thấy Thẩm Tây Thừa đang nằm bên cạnh dịu dàng ngủ.

Lúc đồng hồ vừa điểm sáu giờ sáng. Cô sẽ bắt gặp hình ảnh Thẩm Tây Thừa chân dài eo thon, dáng người cao ráo đĩnh đạc đứng trong gian bếp làm bữa sáng cho cô và Thẩm Tư Trạch. Thẩm Tư Trạch sau này đã lớn, cũng hiểu là cô cần ngủ để nghỉ ngơi, cũng đã không còn thói quen lẻn vào phòng gọi mẹ dậy nữa.

Khúc Yên lặng lẽ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Thẩm Tây Thừa bận rộn chuẩn bị bữa sáng lại còn chuẩn bị phần cơm hộp cho con trai đem đến trường, ánh sáng xuyên qua cửa sổ phòng bếp rơi xuống đầu vai anh, hắt lên người anh như thể mạ một vầng hào quang, lại như mang một lớp ánh sáng vàng kim ấm áp, hình ảnh đẹp đến không tưởng tượng nổi.

Khi anh xoay người lại thì phát hiện ra Khúc Yên đang đứng ngoài cửa, trên môi anh nở nụ cười dịu dàng với cô, lại như mang cô trở về mùa hạ năm ấy, cái năm anh đến bên cạnh cô, vừa học cách yêu lại sưởi ấm trái tim của cô.



Mùa hạ năm ấy, cô và anh gặp nhau là năm cô mười sáu tuổi, có lẽ trong lòng đã có sẵn một tình cảm kì lạ dành cho đối phương.

Điều cô hối hận nhất chính là, từng nghi ngờ anh lừa dối phản bội mình, nhiều năm sau khi nhìn lại, cô lại cảm thấy rất xấu hổ khi anh lấy nó ra trêu cô.

Cô thật sự không hiểu tại vì sao lại thích anh. Nhưng có điều rất may mắn đó là, cô chưa từng hối hận.

Chưa từng hối hận khi chấp nhận lời tỏ tình của anh khi cô tuổi mười sáu.

Chưa từng hối hận khi đồng ý lời cầu hôn của anh ở tuổi hai mươi hai.

Chưa từng hối hận khi kết hôn cùng anh.

Cũng chưa từng hối hận khi gặp anh, sau đó phải lòng anh.

Anh xoay người lại, nhẹ giọng nhắc nhở:’‘Làm sao còn đứng ở đó? Có muốn ăn sáng không?’’

Khúc Yên nâng bước chân, đi vào trong, cánh tay vươn ra ôm lấy eo Thẩm Tây Thừa.

Cười hạnh phúc.

Thẩm Tây Thừa bật cười, quay đầu lại vuốt ve đầu cô.

Trái tim đập loạn, lại như có thứ gì đó ấm áp chảy vào nơi đầu tim họ.

Tuy Thẩm Tây Thừa tính cách không được đáng yêu cho lắm.

Nhưng mà,

Em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Cũng cảm ơn anh đã đủ sự dung túng dành cho em.

Cảm ơn anh, vì tất cả.

Hoàn chính văn.