Chương 1: Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch (1)

Khi Thẩm Vân Triết bước ra khỏi cổng tiểu khu, cậu phát hiện xác một con chim sẻ trong đống tuyết.

Cậu không biết tại sao nó không di cư trước khi mùa đông đến, để rồi phải chết cóng ở đây.

Vào một đêm mùa đông, tuyết rơi dày đặc, gió thổi mạnh khiến cho con đường ngày thường vẫn đông đúc nay chỉ còn vài người.

Thẩm Vân Triết không để ý đến con chim sẻ đã chết trong đống tuyết, hai tay đút vào túi quần, tiếp tục đi về phía trước, cậu hít một hơi, trên khăn quàng cổ và tóc có rất nhiều tuyết trắng rơi xuống, trong thời tiết khắc nghiệt này rất ít người đi ra ngoài, nhưng Thẩm Vân Triết không có cách nào khác, bởi vì nếu không tìm được việc làm, cậu sẽ phải cuốn gói ra đi trong thời tiết lạnh buốt này.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi cậu bị công ty sa thải, bây giờ sắp đến hạn trả tiền thuê nhà nhưng cậu vẫn chưa tìm được việc làm mới, cậu cũng đã nộp sơ yếu lý lịch.

Cuối cùng cậu cũng nhận được thông báo đến phỏng vấn, mặc dù thời gian phỏng vấn là tối nay, nhưng không còn cách nào khác, cậu vẫn phải đến.

Cuối cùng cũng đến nơi, Thẩm Vân Triết phủi nhẹ tuyết trên người, vừa bước lên cầu thang, liền nhìn thấy một người quấn mình trong một bộ đồ con gấu, trông vô cùng vạm vỡ dưới ánh đèn mờ ảo.

Dường như nghe thấy tiếng động, "con gấu" quay đầu lại, khuôn mặt gần như bị che khuất bởi bộ quần áo quá dày.

Sau khi Thẩm Vân Triết tiến lại gần hơn, cậu nghe thấy tiếng cãi nhau từ bên trong truyền ra.

"Anh bị sao vậy?" Giọng khóc của cô gái có thể nghe được vô cùng rõ ràng, "Tài khoản này là kết quả của sự nỗ lực chung của chúng ta, từ trước đến nay đều là của chúng ta, nhưng anh lại đột nhiên muốn tuyển thêm người, tuyển thêm người cũng không sao, nhưng bao nhiêu người đến anh cũng không thông qua, tài khoản của chúng ta đã gần hai tháng không ra video rồi!"

"Nguyên Nguyên, anh nói rồi, đó là vì anh muốn cho người hâm mộ xem được những video chất lượng hơn."

"Anh nói nhưng anh có làm như vậy đâu!"

Giọng nam ngập ngừng không đưa ra lời giải thích hợp lý, vì vậy tiếng khóc của cô gái càng lúc càng lớn hơn.

"Cuộc phỏng vấn này liệu còn tiếp tục được không?" Cảm nhận được bầu không khí bên trong tạm thời bế tắc, "con gấu" nhìn Thẩm Vân Triết, như thể cuối cùng cũng phát hiện ra bản thân mình vẫn còn trang bị giáp sắt đầy đủ, cậu ta nhanh chóng cởi mũ ra, bên trong là chàng thanh niên nở nụ cười với Thẩm Vân Triết, trông cậu ta còn rất trẻ, chắc hẳn là sinh viên đại học nào đó.

"Chỉ là cãi nhau thôi, xã hội hiện đại ai mà không cãi nhau." Thẩm Vân Triết không quan tâm lắm, vẻ mặt cũng rất thoải mái, nhìn qua có vẻ không mấy để tâm đến chuyện này.

"Soda Nguyên Khí, một cặp đôi nổi tiếng trên Internet với hàng triệu người hâm mộ, tên trên mạng là Nguyên Nguyên và Khí Cầu, họ có nuôi một con chó và một con mèo, trở nên nổi tiếng nhờ các chương trình phát sóng trực tiếp và vlog đến thăm những thú cưng dễ thương trong các cửa hàng, tưởng rằng bản thân sẽ có cơ hội quan sát người nổi tiếng trên Internet. Người thanh niên thở dài: "Xem ra không có nhiều cơ hội được tuyển dụng, à mà, anh bạn, anh nộp đơn xin công việc gì?"

Thẩm Vân Triết lại nghe thấy tiếng bên trong cãi nhau, trả lời: "Sáng tạo content quảng cáo, anh thì sao?"

"Cắt nối biên tập." Chàng thanh niên giơ ngón tay cái lên, "May mắn ghê, chúng ta không phải đối thủ của nhau."

Chàng trai trẻ này tên là Mạnh Tồn Nhuệ, cậu ta là một người hướng ngoại, vừa tốt nghiệp đại học, vì quan tâm đến ngành công nghiệp người nổi tiếng trên Internet nên cậu ta đến phỏng vấn làm cắt nối biên tập ở đây, tuy thấy cơ hội được nhận vào làm không lớn lắm, nhưng cậu ta cũng không lo lắng, thấy bọn họ cãi vã ở bên trong, cũng không dám làm phiền, vì vậy chỉ có thể đứng ở đây.

Đứng như vậy được tầm mười phút, cánh cửa đóng rầm một tiếng, cô gái lao ra với đôi mắt đỏ hoe, mặc kệ bên ngoài có ai nhìn hay không.

"Nguyên Nguyên!" Người đàn ông đuổi theo, nhưng khoảnh khắc tiếp theo ánh mắt anh ta lại rơi vào trên người Thẩm Vân Triết và Mạnh Tồn Nhuệ.

Thẩm Vân Triết thấy anh ta lo lắng nhìn chằm chằm về hướng "Nguyên Nguyên" rời đi, nhưng ngay sau đó lại nhìn về phía hai người bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, sau khi do dự một lúc lâu, anh ta bất đắc dĩ nở một nụ cười.

"Anh đến đây phỏng vấn à, thật ngại quá để anh nhìn thấy cảnh này, mời vào."

Nói xong, người đàn ông xoay người trở về phòng, Mạnh Tồn Nhuệ nhìn người đàn ông quay về với ánh mắt bất ngờ, sau đó liếc nhìn Thẩm Vân Triết.

"Anh ta không quan tâm sao?" Mạnh Tồn Nhuệ nói nhỏ với Thẩm Vân Triết: "Nửa đêm để bạn gái mình chạy ra ngoài? Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nhiều lắm đấy!"

"Tôi không dám làm việc dưới trướng người có thái độ như này." Mạnh Tồn Nhuệ có vẻ hơi lo lắng.

Thẩm Vân Triết suy nghĩ một hồi, giọng điệu có chút không chắc chắn, "Có lẽ anh ta cảm thấy tự trách khi thấy chúng ta đợi quá lâu? Cũng có lẽ anh ta chắc chắn bạn gái của mình sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Chắc vậy." Mạnh Tồn Nhuệ miễn cưỡng gật đầu đồng ý.