Edit: Sa
Thứ hai đi làm, mới sáng tôi đã nhận được tin nhắn của Thẩm Khâm Tuyển:
Buổi tối cùng nhau ăn cơm.Hôm nay là sinh nhật của tôi. Vốn định ăn cơm cùng Hứa Trác, cũng đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, bỗng dưng lại nhảy ra chuyện này nên tôi hơi khó xử, trả lời tin nhắn cho anh:
Tôi đã có hẹn với bạn rồi, để khi khác nhé? Trước khi gửi còn đọc lại một lần, thấy giọng điệu hơi cứng nhắc nên gõ thêm hai chữ “ha ha” rồi nhấn gửi.
Chưa tới một phút, Thẩm Khâm Tuyển lại nhắn qua, không hề có ý thương lượng:
Không phải sinh nhật em sao? Hẹn bạn hôm khác đi.Chỉ một tin nhắn nhưng khiến trái tim tôi đập thình thịch, như bị thứ gì đó đánh vào nơi cứng rắn nhất, cũng là nơi mềm mại nhất.
Hóa ra anh biết ngày sinh nhật của tôi!
Tôi thích anh, tôi luôn biết điều đó.
Thế nên tôi không sao từ chối nổi.
Khi hẹn với Hứa Trác vào dịp khác, cô nàng nổi máu nhiều chuyện hỏi tôi đi ăn sinh nhật với ai, có phải là đồng nghiệp không. Tôi cười xuề xòa rồi đáp mấy câu lấy lệ, Hứa Trác hít vào một hơi: “Không phải là đi cùng anh chàng đẹp trai hôm trước đến nhà chúng ta đấy chứ?”
“Ây da, Lão Đại gọi tớ rồi, đi đây đi đây.” Tôi lúng túng cúp điện thoại, lòng như nở hoa, từng đóa từng đóa.
Trời tháng hai rất lạnh, sau khi tan làm, tôi chạy đến địa chỉ anh đã báo.
Đường đến đó vừa xa vừa khó tìm, sau một hồi oán trách, cuối cùng tài xế cũng tìm được một hội sở hai tầng cổ xưa. Cửa hội sở đóng chặt, tôi nhìn địa chỉ, xác nhận đã đúng chỗ. Đang định gõ cửa thì bỗng nhiên thấy một chiếc xe đang từ từ tiến tới.
Tôi nhận ra chiếc xe ấy, là xe của Thẩm Khâm Tuyển.
Tôi xoay người về phía chiếc xe, đưa tay vẫy anh.
Xe dừng lại bên cạnh tôi, cửa sổ xe được hạ xuống, Thẩm Khâm Tuyển không mặc áo khoác, tâm trạng có vẻ không tệ: “Tới lúc nào?”
Trời đã tối, tôi lạnh đến phát run, cắn răng nói: “Mới thôi.”
Anh mấp máy môi, đang định nói gì đó thì điện thoại của anh reo chuông.
Nghe bản nhạc chuông quen thuộc kia, tâm trạng của tôi hơi sa sút.
Anh chờ một giây rồi mới nghe máy.
Trong toàn bộ cuộc gọi, Thẩm Khâm Tuyển không nói gì, cuối cùng chỉ nói “Em chờ một chút” làm cho tôi có dự cảm không lành.
Anh cất điện thoại, áy náy nhìn tôi, nói: “Em vào trong đợi một lát nhé, tôi có việc gấp, sẽ quay lại nhanh thôi.” Suy nghĩ một chút, anh bổ sung, “Nửa tiếng.”
Tôi lặng lẽ đút hai tay vào túi áo, gật đầu: “Vâng.”
Có lẽ Tần Mâu thật sự tìm anh có việc gấp, vì Thẩm Khâm Tuyển trước nay luôn bình tĩnh thì giờ lại có vẻ lo lắng, không thèm nhìn tôi thêm một cái mà lập tức quay xe, phóng đi.
Dù sao tôi cũng chỉ là thế thân thôi mà.
Tôi đi về phía cửa quán, uể oải gõ cửa.
Cửa được nhanh chóng mở ra, một nhân viên phục vụ mặc tây trang đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: “Chào cô, cô có đặt bàn trước không?”
“Ơ… bạn của tôi đặt rồi.” Tôi nói tên Thẩm Khâm Tuyển, không ngờ nhân viên phục vụ lại tỏ vẻ cảnh giác, nói nhanh: “Cô xác định là anh Thẩm?”
Tôi gật đầu.
“Xin lỗi, tối nay anh Thẩm không đặt bàn, hơn nữa từ trước đến nay, anh Thẩm đều đến đây mà không hẹn trước.” Nụ cười của nhân viên phục vụ trở nên xa cách, lạnh như băng.
Ồ… Chuyện gì đây?
Không cho tôi vào?
Tôi nổi tính bướng bỉnh, được thôi, tôi đợi ngoài này. Nửa tiếng sau Thẩm Khâm Tuyển sẽ quay lại, để xem lúc đó cậu ngạo mạn được ra sao.
Đột nhiên trên trời đổ xuống những hạt nho nhỏ.
Tuyết rơi.
Tôi trùm mũ áo khoác lên đầu, vùi cằm và miệng vào cổ áo, cố gắng hút lấy từng hơi ấm.
Thời gian như kéo dài giữa đất trời hoang vắng, dài, dài mãi, cuốn sạch sự nhẫn nại của tôi. Để gϊếŧ thời gian, tôi lấy điện thoại lên weibo.
Không có gì bất ngờ khi thấy Hứa Trác và rất nhiều người chúc mừng sinh nhật tôi. Đáy lòng tôi ấm áp trở lại. Tôi lướt điện thoại, đọc tin tức thời sự, tin giải trí… bất giác quên mất tình trạng của mình. Đến lúc phục hồi tinh thần thì đã hơn một tiếng sau đó.
Thì ra cái “nửa tiếng” của Thẩm Khâm Tuyển lại lâu đến thế.
Mười vạn tiền thù lao đâu dễ kiếm! Tôi cười tự giễu, nghĩ xem có nên đợi nữa không.
Tôi do dự một chút rồi gọi một cú điện thoại, âm thanh “tít tít” đơn điệu vang lên rất lâu, cho đến khi nghe thấy giọng nói của phụ nữ: “Xin chào quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
“Thôi, quên đi.” Tôi tự nói với mình, nhưng vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
Tôi biết Thẩm Khâm Tuyển yêu Tần Mâu, tôi chỉ lừa mình dối người diễn kịch với anh, nhưng… anh chưa bao giờ thất hứa với tôi. Nếu anh không bảo tôi đi trước, tôi có nên… ôm một tia hy vọng?
Đang lúc phân vân, phía xa chiếu tới ánh đèn xe, tôi theo bản năng tiến đến gần, lòng thầm vui mừng: Anh quay lại rồi?
Chạy tới gần mới phát hiện đó không phải là xe của Thẩm Khâm Tuyển.
Tâm trạng phập phồng lên xuống nên tôi không chú ý đến chiếc xe việt xe khổng lồ như xe tăng kia không có nhiều trong thành phố này. Cho đến khi nó dừng lại bên cạnh, người trong xe mới ngạc nhiên gọi tôi: “Bạch Hi?”
“Ơ? Thầy đó ư?” Tôi nhìn rõ gương mặt đeo gọng kính vàng ấy, cũng thấy vẻ mặt tò mò của người đẹp ngồi ở ghế phụ lái. Tôi lúng túng nói: “Trùng hợp quá.”
“Ở đây làm gì thế? Lên xe đi.” Mạch Trăn Đông hất đầu ý bảo tôi lên xe, nghi hoặc, “Em đứng đây đợi ai à?”
“Dạ.” Tôi mở cửa ngồi vào ghế sau, lúc này mới biết các đốt ngón tay của mình đã cứng đờ, vừa gặp được luồng hơi ấm từ chiếc xe liền hắt xì một cái.
“Ăn cơm chưa? Hay là ăn cùng anh đi.” Anh ấy tiếp tục nhìn về phía trước, tùy ý giới thiệu với tôi, “Đây là bạn gái anh, Vương Mạn.”
Thật ra thì tôi không để tâm nhớ tên của người đẹp kia, dù sao cứ hai tháng là Mạch Trăn Đông lại đổi bạn gái nên tôi chỉ cười cười, chào cô ấy một tiếng.
Anh ấy cũng tới hội sở vừa nãy, nhân viên phục vụ ban nãy thấy tôi thì có vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức tỏ ra ân cần. Tôi cúi đầu bước đi, Mạch Trăn Đông đi chậm chờ tôi, hạ thấp giọng để chỉ mình tôi nghe thấy: “Em ở đây đợi ai?”
Tôi không trả lời.
Giọng của anh dần nghiêm nghị: “Người khác thì anh không quan tâm, nhưng nếu là Thẩm Khâm Tuyển thì… Bạch Hi, tốt nhất em nên suy nghĩ thật kỹ.”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh ấy đang mím chặt lại, đôi mắt mang theo sự nghiêm túc lạ kỳ: “Đừng trông mong vào Thẩm Khâm Tuyển. Trong mắt cậu ta, ngoài Tần Mâu ra sẽ không có ai khác. Bạch Hi, anh không quan tâm giữa em và cậu ta có quan hệ gì, nhưng tốt nhất em nên tỉnh táo một chút.”
“Giữa bọn em không có… quan hệ như anh nghĩ đâu.” Tôi biện hộ, chột dạ tránh ánh mắt của anh ấy, ngồi vào chỗ.
Mạch Trăn Đông thản nhiên nhìn tôi, có lẽ thấy tôi bồn chồn nên trực tiếp cầm thực đơn.
Nhân viên phục vụ bưng lên một bát cháo tổ yến bí đỏ. Tôi vừa ăn vừa nghe Mạch Trăn Đông nói chuyện với bạn gái, đồng thời cũng lướt weibo.
Tôi nhấn vào tin nóng nhất ngày.
Là tin của người đi đường đăng, “Thực hư về chuyện Tần Mâu dạo phố cùng bạn trai.”
Tôi nhấn vào đường dẫn, bàn tay khẽ run.
Là anh ư?
Áo sơ mi, quần tây rất giống với bộ quần áo anh mặc hôm nay… Khuôn mặt hơi nghiêng, dịu dàng ôm lấy cô gái bên cạnh, không biết nói gì mà khóe môi khẽ mỉm.
Ồ, người đàn ông có việc gấp phải đi, nửa tiếng sau sẽ quay lại đó thì ra là đang dạo phố cùng cô gái mình thích, thậm chí còn không thèm gọi điện báo một tiếng cho kẻ thế thân để hủy cuộc hẹn buồn cười này.
Hết chương 4.4