Edit: Sa
Thẩm Khâm Tuyển không tìm tôi. Tôi chỉ biết sau hôm đó anh phải đi Nhật Bản chứ không hề biết anh và Tần Mâu đã xảy ra chuyện gì, mặc dù tôi rất muốn biết. Nhưng tôi có thể đoán hai người vẫn chưa làm hòa, vì nếu có thì tôi đã nhận được tin chấm dứt hợp đồng.
Kỳ nghỉ tết kết thúc, tôi bắt đầu đi làm bình thường. Lúc nghỉ trưa, tôi nhận được điện thoại của Mạch Trăn Đông, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Cuộc hẹn vào bảy giờ. Hơn sáu giờ, đa số đồng nghiệp đều tan làm, Lộ Lộ hỏi tôi: “Mới đầu năm mà cậu đã liều mạng làm việc như vậy, chắc chắn Lão Đại sẽ thích cậu muốn chết.”
Tôi cười to: “Làm xong cái này tớ sẽ về.”
Lúc chuẩn bị xuống lầu, Thẩm Khâm Tuyển gọi điện đến: “Ăn tối chưa?”
“Anh đi công tác về rồi à?” Tôi nói, “Chưa ăn, lát nữa có hẹn với bạn.”
Anh nói: “Tôi vừa xuống máy bay. Ông nội muốn ăn cơm với em, nhưng đành hẹn dịp khác vậy.”
Lúc đến nhà hàng, Mạch Trăn Đông đã đến trước, tôi còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe anh ấy nói: “Bận lắm hả?”
Tôi cười hì hì: “Đợi lâu chưa?”
“Chủ nhật có rảnh không? Anh được mời đến dự buổi khai mạc triển lãm ảnh nghệ thuật, muốn đến xem không?” Anh ấy nói, “Chậc chậc, nhìn em kìa, liều mạng vì chút tiền lương cỏn con, có đáng không?”
Tôi không đáp, ánh lắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chỉ nói: “Được, chủ nhật em rảnh.”
Ánh mắt của anh mang vẻ tìm tòi: “Rốt cuộc em làm thế là vì cái gì?”
Tôi lắc đầu. Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ rất lộng lẫy, ánh đèn đường như biển sao, cũng giống như kim cương, có rất nhiều thứ lúc nhìn gần thì không thấy gì đặc biệt, nhưng khi nhìn xa lại đẹp đến không ngờ.
“Bạch Hi, có phải anh là người đầu tiên nói em giống Tần Mâu không?” Anh ấy đột nhiên nói.
“Hả? Gì cơ?” Tôi giật mình, ngụm nước chanh vừa uống còn chưa kịp nuốt đã phụt ra ngoài, ho sặc sụa.
Anh lấy khăn ăn, chạy nhanh đến chỗ tôi, vừa vỗ lưng cho tôi vừa nói: “Xin lỗi, anh không cố ý làm em sặc.”
Phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp đầy nghi hoặc: “Hai người đang làm gì thế?”
Tôi và Mạch Trăn Đông cùng lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Khâm Tuyển đang đứng đằng sau nhìn chúng tôi, tuy vẻ mặt vẫn như ngày thường nhưng hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, không biết vì khó hiểu hay không vui.
Tôi không ngờ anh cũng tới đây ăn cơm. Tay của Mạch Trăn Đông còn đặt trên lưng tôi, khẽ nhướn mày: “Chào.”
Thẩm Khâm Tuyển hỏi lại lần nữa: “Hai người ở đây làm gì?”
Đầu óc tôi trống rỗng, phản xạ có điều kiện: “Ăn cơm.”
Lời còn chưa dứt, Mạch Trăn Đông thân mật vỗ đầu tôi, giống như đang khích lệ.
Thẩm Khâm Tuyển liếc nhìn tôi, gật nhẹ đầu, “Ngon miệng.”
Một người phục vụ tiến tới, cung kính dẫn anh về ghế lô.
Tôi ngồi đối diện Mạch Trăn Đông, anh ấy bỗng nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Rốt cuộc giữa em và Thẩm Khâm Tuyển đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Tôi hơi chột dạ, chỉ cố gắng giải thích, “Em đâu có gì để giấu anh đâu. Anh cũng biết quan hệ của anh ấy và Tần Mâu mà, vì thế làm sao có chuyện gì giữa em với anh ấy chứ.”
“Nghe nói có lần em suýt bị xe tông, kết quả là Thẩm Khâm Tuyển giận dữ tố cáo đám thiếu gia ở Tây Sơn.”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải đâu. Thật ra là cả hai bọn em đều suýt bị đυ.ng phải nên anh ấy mới tức giận như thế.”
Mạch Trăn Đông chăm chú nhìn tôi, nhấn mạnh từng chữ, “Bạch Hi, Tề đại phi ngẫu(1).”
Tôi cười khan: “Em biết.”
(1) Tề đại phi ngẫu: Thời Xuân Thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt nước Trịnh nhưng Thái tử Hốt từ chối, nói rằng Tề là nước lớn, không phải đối tượng của hắn. Tóm lại, ý của câu “Tề đại phi ngẫu” là có địa vị thấp kém hơn, không môn đăng hộ đối.Anh khôi phục vẻ mặt ngang ngạnh thường ngày, nói đến buổi triển lãm ảnh vào Chủ nhật, tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ vì đổi đề tài nên bữa cơm rất thoải mái. Tôi đứng dậy đi rửa tay. Lúc rửa tay xong, đi ra ngoài liền thấy một bóng hình đứng ở hành lang vắng vẻ. Bức tường trang trí ở bên ngoài vẫn chảy nước róc rách, dưới ánh đèn vàng giống như chốn thần tiên.
Cảnh đẹp như vậy nhưng lại bị người đó xoay người che khuất.
Thẩm Khâm Tuyển đứng ở hành lang chật hẹp, sắc mặt không tốt. Tôi nghi hoặc nhìn trái ngó phải: “Anh ở đây chờ tôi à?”
Vẻ mặt anh rất không vui: “Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời nên chỉ có thể chặn đường em ở đây.”
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, lúng ta lúng túng: “Đặt chế độ im lặng.”
Anh khẽ hất cằm: “Tôi ở chỗ cũ đợi em, có chuyện muốn nói.” Không đợi tôi đáp ứng hay không đã nghênh ngang rời đi.
Tôi quay lại nói với Mạch Trăn Đông: “Em phải về công ty tăng ca, anh không cần tiễn đâu, về trước đi.”
Anh ấy không nói gì, chào tạm biệt, tôi bước nhanh qua dòng người, đi về “chỗ cũ”.
Vừa đi được mấy bước đã bị gọi lại. Tôi nhìn anh rồi bị anh kéo vào một hẻm nhỏ, tôi có cảm giác như lưng đổ mồ hôi hột: “Anh điên à! Ở đây có đồng nghiệp đó!”
Anh cười nhạt: “Bạch Hi, không nhìn ra đấy.”
Giọng nói của anh lộ rõ vẻ giễu cợt, tôi cau mày: “Gì cơ?”
“Em lén lút qua lại với Mạch Trăn Đông.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, “Khó bỏ đến vậy à?”
Mặc dù bị hiểu lầm nhưng tôi không giải thích.
“Anh hỏi chuyện này à?” Tôi nhún vai, “Nhưng liên quan gì tới anh?”
“Ai dạy em dạng vẻ bất cần này?” Anh nổi giận, trầm giọng nói, “Mạch Trăn Đông và bạn gái của tôi lén lút ăn cơm với nhau, em nói xem có liên quan tới tôi không?”
Tôi bổ sung giúp anh: “Là bạn gái giả.”
Ánh mắt của anh lạnh lẽo: “Tôi nhớ đã nói với em rằng ít nhất đừng để tôi bắt gặp. Hôm nay tôi đã nhìn thấy rồi, vậy nên tôi nói lại lần nữa, sau này không được phép gặp anh ta.”
Tôi khẩn trương, “Tại sao anh phải quản đông quản tây như vậy? Tôi và anh chỉ diễn kịch mà thôi, anh lại không cho phép tôi hút thuốc, không cho phép tôi gặp bạn. Tại sao anh phải làm vậy? Tại sao?”
Anh lạnh lùng nhìn tôi, giống như đang cố gắng đè nén cơn giận: “Bạch Hi, tôi nói rồi. Ban đầu tìm em là vì tôi không ghét em, thế nên tốt nhất em đừng khiến tôi phải ghét em.”
Tôi chết trân nhìn anh chằm chằm, sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi sẽ không kiềm được nước mắt.
Rốt cuộc anh có biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu không? Tôi thích anh rất nhiều, rõ ràng biết anh không thích mình nhưng vẫn ép bản thân ở bên anh, tận tâm tận lực diễn một vở kịch tình yêu không phải của mình… Anh có biết mỗi lần nghe anh nhắc đến Y Y, tôi ghen tị muốn khóc, muốn lập tức bỏ chạy không?
Hốc mắt hơi nóng, tôi không muốn anh thấy mình khóc nên xoay người bỏ đi.
Vừa xoay người, nước mắt lập tức rơi xuống gò má, ào ạt tràn ra khỏi khóe mi. Tôi không nhìn đường, chỉ biết đi thẳng về phía trước. Cho đến khi có một bàn tay kéo tôi về phía sau, giọng nói mang vẻ tức tối: “Sao không nhìn đèn? Có cần tôi đẩy em ra giữa đường không?”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện mình đã đi được mấy con phố. Anh kéo tôi lại, giúp tôi thoát chết dưới dòng xe cộ.
“Anh buông ra.” Tôi nghẹn ngào, “Đúng lúc tôi không muốn diễn nữa, chúng ta đường ai nấy đi.”
Thẩm Khâm Tuyển chăm chú nhìn tôi, không biết nghĩ gì, vẻ mặt mang theo nét bướng bỉnh, giống như đang cãi nhau với con nít: “Sao tôi lại vớ phải cô nàng diễn viên thỉnh thoảng cứ muốn bãi công thế này.”
“Tôi thật sự không muốn diễn nữa.” Tôi giơ tay lau nước mắt, “Anh hãy giải thích với cô ấy đi. Anh suy tính nhiều như vậy chắc chắn cô ấy sẽ cảm động.”
“Máy ảnh khoảng hai mươi vạn, em còn chưa làm việc được một tháng, như vậy em nợ tôi mười mấy vạn.”
Máy ảnh… Máy ảnh Leica… Tôi đã dùng rồi, quả nhiên dùng rất tốt! Tiện tay chụp thử mấy tấm, hiệu quả có thể sánh với mấy bức trong phòng triển lãm. Tôi bị anh đánh trúng điểm yếu, sững sờ tại chỗ.
“À thì… Một tháng nữa anh hãy giải thích nhé.” Tôi nói nhỏ, “Tôi lỡ dùng máy ảnh rồi.”
Nghe vậy thì anh bật cười.
Hết chương 4.1