Chương 50: Ngậm liền chạy

Editor: Lục Bình

Trời dần tối, phía chân trời ánh sáng cuối cùng sau khi đấu tranh cũng bị hủy diệt, cả một biển lớn lâm vào sự thâm trầm nhưng trong màn đêm những làn sóng lại trở nên mạnh mẽ, ngoài huỳnh quang tuyết trắng ra không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác, xung quanh đều là những tòa kiến trúc mơ hồ, theo đó nhiệt độ khô lạnh khiến cho hô hấp của người ta trở nên nhẹ mấy phần.

Mãi đến đêm khuya, Thư Tầm và Dạ Tiền cũng không tìm được vị trí cụ thể của sở nghiên cứu khoa học. Sở nghiên cứu khoa học bí ẩn nếu cấp bậc trên Vi Thị, vậy quy mô nhất định sẽ không nhỏ, nhưng trên hòn đảo này những tòa kiến trúc có quy mô lớn đều tìm qua rồi, nhưng không có phát hiện bất cứ tung tích gì của sở nghiên cứu khoa học, nếu không phải lúc trước phát hiện ra đơn từ vận chuyển Thư Tầm có lẽ đã nghi ngờ tìm sai vị trí rồi.

Dựa vào sự cẩn thận của người thiết kế, khả năng rất cao là sở nghiên cứu khoa học thiết kế nằm ở giữa hòn đảo. Thư Tầm hít sâu 2 cái, không biết mình tại sao lại hơi khó chịu, ngực nhỏ sau khi phập phồng 2 lần, bắt đầu thử suy đoán vị trí sở nghiên cứu khoa học.

Hòn đảo này phía trên thì vẫn sinh hoạt như thành trấn thường ngày, cho thấy vị trí thiết kế sở nghiên cứu khoa học chính là vì muốn che giấu tai mắt người khác, chỉ sợ ngay cả cư dân trên đảo cũng không biết. Như vậy có 1 nơi như vậy, hằng ngày sẽ có lượng người qua lại rất lớn, cố định người đi làm có kỹ thuật chuyên nghiệp cực kỳ cao, mà lại không khiến cho người khác hoài nghi. Chiếm diện tích rất lớn, vị trí sẽ không quá gần với ngoại vi của đảo, nơi này không quá xa sở cảnh sát, cách cơ quan chức năng vừa phải, giao thông thuận tiện, tốt nhất là có phương tiện giao thông đặc biệt không khiến người khác nghi ngờ…..

“Chúng ta trở lại bệnh viện, kiểm tra lại 1 lần nữa.” Thư Tầm mặt bánh bao nghiêm túc nói.

Nếu quả có nơi như thế, Thư Tầm chỉ có thể suy đoán đại khái là bệnh viện, mặc dù trước đó bọn họ đã kiểm tra 1 lần rồi, nhưng trừ nơi này ra, Thư Tầm không nghĩ ra được khả năng khác. Mỗi người công việc khác nhau đều sẽ có khí chất và thói quen của riêng mình, người của sở nghiên cứu khoa học đa số đều nắm vững kỹ năng y học nhất định, ra vào bệnh viện cũng không thu hút bất kỳ sự hoài nghi nào. Hơn nữa nhìn từ vị trí địa lý, trên đảo, cũng chỉ có vị trí của bệnh viện là thích hợp nhất, giao thông thuận tiện, lại nằm trong phạm vi có nhiều cơ quan chức năng bảo hộ.

Dạ Tiền không chút chần chừ, lập tức quay người, trở lại bệnh viện nơi mà trước đó đã tới 1 lần. Chỉ chốc lát sau, hai người lại lần nữa bước vào cánh cổng bệnh viện cực lớn, bệnh viện lúc này sớm đã trống rỗng, trong bóng đêm trở nên âm trầm lạnh lẽo, cầu thang tối om nhìn sâu hun hút, giống như đi vào 1 lĩnh vực mà mình không biết vậy.

Dưới tình huống như này, tầm mắt của Thư Tầm bị hạn chế nghiêm trọng, có điều Dạ Tiền vẫn như cũ thẳng bước như bay, sau khi bước vào thế giới trò chơi, hệ thống trò chơi sẽ căn cứ theo tố chất cơ thể game thủ đối với bối cảnh mà tiến hành nghiêm khắc hạn chế, Dạ Tiền lại dường như không hề bị bóng tối làm phiền, đủ để cho thấy thực lực thân thể hắn rất mạnh.

Lần trước tới bệnh viện, hai người đã lục rất kỹ bệnh viện 1 lần, nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ nơi nào dị thường, cẩn thận nhớ lại khả năng có thể bỏ sót lúc trước, vậy chỉ có 2 tầng ngầm của bệnh viện, 1 tầng để những vật linh tinh, 1 tầng để các thi thể và tiêu bản. Khi đó hai người đều đem sự chú ý đặt trên các bức tường xung quanh và dưới chân, xem xem có gian phòng ngầm hay là cánh cửa bí mật nào không, dù sao thì sở nghiên cứu khoa học lớn như vậy không thể nào không có tung tích, nhưng lại không có thu hoạch gì, dưới đất và xung quanh của bệnh viện đều không có gian phòng nào tồn tại.

Dạ Tiền cất bước, trực tiếp đi tới cửa cầu thang, hiển nhiên đã hiểu cách nghĩ của Thư Tầm. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ như không nghe thấy theo quy luật vọng lại, Thư Tầm đối với chuyện này hãy còn hiếu kỳ 1 trận, suy đoán khi Dạ Tiền cất bước, có phải hóa thú hay không có miếng đệm thịt, bằng không sao tốc độ nhanh như vậy vẫn không phát ra chút tiếng động. Nhưng hiển nhiên, cái này không đúng, bởi vì Dạ Tiền là mang giày.

Rất nhanh, trong màn đêm, Dạ Tiền theo cầu thang đã xuống lầu, đến tầng thứ nhất trữ đồ, phòng này không phải là kho chuẩn của bệnh viện, mà là để những vật dụng linh tinh, có rất nhiều phòng đều ở trạng thái khóa, lần trước khi tìm kiếm đã mở ra, lúc này cửa phòng mở lớn, tình huống bên trong vừa nhìn liền hiểu.

Thư Tầm cũng theo y phục của Dạ Tiền trượt xuống, chia nhau ra lục tìm căn phòng đẩy nhanh tốc độ, Dạ Tiền đối với chuyện này không hề phản đối, Thư Tầm rất hiểu chuyện rất đúng mực, sẽ không chạy ra khoảng cách quá xa, chỉ lục tìm ở hai phòng bên cạnh.

Thời gian lẳng lặng trôi, trong lúc vô tình, tầm nhìn xung quanh đang hơi khó tra bỗng sáng lên 1 chút, đợi Thư Tầm ý thức được tầm nhìn của mình trở nên rộng hơn, trong lòng liền hiểu, bước chân của đóng băng tuyệt đối đã dần tới gần.

Tốc độ tiểu bàn móng của Thư Tầm đột nhiên càng trở nên nhanh hơn, tập trung tinh thần, càng kiểm tra kỹ lưỡng tất cả những thứ trong gian phòng, bao gồm các loại vật phẩm.

Đang khi Đoàn Tử vùi đầu kiểm tra, 1 bóng đen cực lớn vô thanh vô thức lại gần, đó chính là hình dáng Cự Lang, khẽ phục thấp cơ thể xuống, móng chân nhẹ cào xuống nền, giẫm trên mặt đất không hề gây ra tiếng động nào, Thư Tầm không cảm giác thấy, như cũ nhướng mày lên chăm chỉ làm việc.

Trong phòng truyền trực tiếp đã 1 mảnh kinh hãi xẹt qua, phản ứng cũng là 1 mảnh thúc giục Thư Tầm chạy trốn cùng tiếng gọi Dạ Tiền, mặc dù không biết tại sao đột nhiên lại xuất hiện Cự Lang, nhưng kích cỡ Cự Lang này hiển nhiên không phải Dạ đại thần, hơn nữa Dạ đại thần vẫn còn đang tìm kiếm ở phòng khác.

Đang khi người xem 1 mảnh căng thẳng nhìn chăm chăm không rời, đôi mắt xanh u tối của Cự Lang nhìn chằm chằm vào Tiểu Đoàn Tử trước mặt, sau đó trong nháy mắt chồm tới, trong tiếng la thất thanh của người xem, ngậm chính xác cổ áo Tiểu Đoàn Tử, sau đó co cẳng chạy......

Phòng truyền trực tiếp. “………”

Sau chút yên lặng ngắn ngủi, gian phòng trực tiếp đột nhiên nổ tung.

“Là Bạch Nha nhị hóa kia! Dạ đại thần! Dạ đại thần! Có kẻ trộm mất Đoàn Tử!”

“Dạ thần a! Đoàn Tử bị ngoạm đi rồi!”

“Hai hai hai! lần này Bạch Nha lại không có trực tiếp nhào tới ôm đùi Dạ Tiền, không logic a!”

“Quả nhiên Cự Lang huyết mạch đều là thích sự dễ thương! Đoàn Tử bị trộm rồi! Dự cram Bạch Nha sẽ chết thê thảm! Dạ Tiền đã phát hiện ra rồi!”

Đang trong khoảnh khắc Bạch Nha nhào lên, trong 1 căn phòng khác Dạ Tiền ngừng động tác lại, sau đó quay người, dưới chân dùng sức, lực bộ phát trong nháy mắt cơ hồ như đã làm nền nhà rạn nứt, mà thân thể đã nhanh chóng ở trước cửa rồi, nhưng Bạch Nha là thành viên của đội quân chuyên nghiệp, hiển nhiên thực lực cũng sẽ không yếu, nhất là trong trạng thái hình thú, động tác hết sức nhanh nhẹn.

Thư Tầm trong tay vẫn còn cầm 1 chiếc túi nhỏ trước đó đã thu thập được, lúc này đang 1 mặt ngơ ra nhìn trái liếc phải, đợi Thư Tầm phản ứng lại, bản thân đã bị ngoạm tha tới chỗ cầu thang, hiển nhiên thế muốn nhảy lên lầu.

Thư Tầm hồi phục lại tinh thần, nghĩ cũng không kịp nghĩ, trực tiếp cầm túi nhỏ trong tay đập về phía sau, cũng không biết đập trúng chỗ nào, thứ tha mình đi động tác rõ ràng dừng lại 1 chút, Thư Tầm không đợi nó phản ứng, thò vuốt ra, quay lại cho 1 trảo.

Móng vuốt Tầm Bảo Thử sắc bén như thế nào, ngay cả Đế Vương Điệp Liệt Dương cũng đã nếm qua, Sau lưng lập tức vang lên một tiếng gào thảm, đồng thời cổ áo Thư Tầm cũng được buông ra, cuối cùng cũng thoát khỏi số phận bị tha đi, nhắm ngay mặt đất, sau khi khéo léo hạ xuống liền lăn 1 vòng, tránh miệng sói lại lần nữa muốn ngậm tha hắn, sau đó nhanh chóng đạp mạnh đôi chân ngắn nhỏ bé của mình, chạy về hướng ngược lại.

Cự Lang bị trảo làm bị thương lưỡi cũng lập tức ngừng lại, Thư Tầm cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chói tai tiếng móng vuốt cọ sát trên nền, đột nhiên xù lông, cũng không quay đầu lại, chạy về phía Dạ Tiền.

Nhưng hiển nhiên, cho dù Đoàn Tử có linh hoạt thế nào, chân ngắn như cũ bị thương, chạy cũng không được xa, bóng cao lớn của Cự Lang lại lần nữa phủ xuống, tiểu bàn móng của Thư tầm âm thầm dùng sức, chỉ đợi liều mạng 1 lần nữa, có điều đang khi miệng sói sắp cắn xuống, đỉnh đầu phịch 1 tiếng, Cự Lang cách gần 2 mét bay rớt đi, trên mặt đất trơn trượt trượt xa mấy mét, đồng thời Thư Tầm được Dạ Tiền nhấc lên, đặt lại trong túi áo.

Thư Tầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống nhìn, phát hiện Cự Lang bị 1 đạp văng ra kia đã bò dậy, cụp đuôi lại, dựng tai lên, một bộ trạng thái trầm thấp muốn tráng thành 1 chiếc bánh.

Thư Tầm “………”

Dạ Tiền lạnh lùng liếc Cự Lang, thế nhưng cũng không thèm để ý tới, trực tiếp cất bước tìm ở những gian phòng còn lại, Thư Tầm gãi gãi đầu, đột nhiên hiểu ra, Dạ Tiền quen Cự Lang này, Cự Lang cũng không có tính uy hϊếp, thảo nào vừa nãy khi mình bị ngậm tha đi, không có cảm giác nguy hiểm gì cả.

Đợi sau khi Dạ Tiền kiểm tra xong gian phòng, một nam nhân mảnh khảnh tập tễnh đi vào, sau khi đến gần, Thư Tầm mới nhìn rõ hình dáng của nam nhân này, không giống như Liệt Dương và Dạ Tiền, người này có 1 đôi mắt phượng lấp lánh, làm cho tướng mạo anh tuấn trở nên mềm mại, thêm mấy phần tươi đẹp.

Sau đó nét tươi đẹp này khi nam nhân bổ nhào tới cầu xin tổ đội trong nháy mắt đã tan thành mây khói, nhất là sau khi lại bị Dạ Tiền đạp 1 cái bay đi.

Thư Tầm khẽ kinh ngạc há miệng nhỏ, hiển nhiên cách thức gặp mặt thô bạo như vậy khiến hắn cảm thấy hết sức mới lạ, mắt không chớp nhìn nam nhân lại lần nữa ngoan cường đi tới, tập tà tập tễnh xem ra rất đáng thương, nhất là khóe môi vẫn còn 3 vết cào cùng vết máu nhàn nhạt, Thư Tầm đột nhiên gãi đầu.

“Dạ đại thần! Không tổ đội cũng không sao, nhưng có thể cho ta mượn cái này tổ đội không?” Nam nhân 1 bộ biểu cảm đáng thương nói, đôi mắt sáng đến phát sợ lại nhìn về phía Thư Tầm.

Thư Tầm “………..” Sao đột nhiên lại cảm thấy mình giống miếng thịt vậy, không cần ăn, thỉnh thoảng cần dùng lại liếʍ một miếng.

Dạ Tiền lạnh lùng trừng mắt lên. “A~”

Bạch Nha!!! Dạ Tiền đột nhiên cười lên! Bạch Nha từ trước đến giờ không biết Dạ Tiền cũng biết cười đấy, hơn nữa cười rất đáng sợ! Sao có thể kinh dị đến vậy! Ý chí chiến đấu sục sôi vừa kinh sợ đã liền không thấy bóng dáng đâu, Bạch Nha chỉ có thể 1 bộ mặt không nỡ nhìn Thư Tầm, trong lòng tư lự, vì sao Đoàn Tử dễ thương như vậy lại là của người khác, hơn nữa lại là người mà hắn đánh không lại, trộm cũng không trộm được.

Bạch Nha thấy vậy hoàn toàn từ bỏ, Dạ Tiền trong lòng hài lòng gật gật đầu, có những khi bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, thực sự có thể giải quyết bằng biện pháp ôn hòa, tỷ như: 1 nụ cười nhẹ nhàng.

Thư Tầm và Bạch Nha hiển nhiên không thể đồng bộ với sóng não của Dạ Tiền, hoàn toàn không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Dạ đại thần, nếu không chỉ sợ sẽ trực tiếp ngã ngửa.

Tự nhận là 1 nụ cười nhẹ nhàng có thể giải quyết được vấn đề Dạ Tiền tâm tình rất tốt tiếp tục tìm kiếm 2 gian phòng còn lại của tầng thứ nhất này, kết quả như cũ không thu hoạch được gì, vật phẩm trong phòng xem ra không có bất cứ vấn đề gì, cũng không phát hiện ra cánh cửa ngầm hay nơi nào khả nghi, Dạ Tiền mặt không biểu cảm rời khỏi căn phòng, tiếp tục tầng tiếp theo, cũng chính là nơi để xác, hoàn toàn không thèm để ý Bạch Nha.

Bạch Nha sợ hãi thành 1 đoàn cũng không để ý phản ứng của Dạ Tiền, hoặc nói sớm đã quen rồi, thấy vậy tự nhiên cũng sải bước đi theo, vừa bước lên bậc vừa nói. “Tầng này ta vừa mới tìm rồi, ngoài căn phòng tiêu bản và thi thể ra, không phát hiện ra bất cứ gì khác, nhưng kỳ lạ ở chỗ, manh mỗi chúng ta thu thập được đều chỉ hướng tới đảo này, các tòa kiến trúc lớn cũng kiểm tra rồi, 1 chút phát hiện cũng không có, lẽ nào nơi này không hề có sở nghiên cứu khoa học tồn tại? Là chúng ta đoán sai, vậy thì thảm rồi, bây giờ lên thuyền rời đi có lẽ cũng không kịp nữa rồi……..”

Bạch Nha hình như cực kỳ quen lầm bầm, giống như không đợi Thư Tầm dò hỏi, Bạch Nha đã đem gần hết kinh nghiệm và phát hiện của mình ra giải thích, khóe mắt Thư Tầm xẹt qua suy tư. Đến được đảo này hầu như đều là đội quân chuyên nghiệp, người này nhất cử nhất động đều mang vẻ sắc bén mà người thường không có, rõ ràng cũng là 1 quân nhân.

Theo lẽ thường mà nói, người như vậy coi trọng bí mật nhất, không thể nào dễ dàng lộ ra tin tức như vậy, nhưng vì sao trông lại không có vẻ phòng bị gì đối với Dạ Tiền?

Thư Tầm lần đầu tiên gặp Dạ Tiền cũng suy nghĩ rất nhiều về khả năng thân phận của Dạ Tiền, sau đó sống chung, Thư Tầm cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, bởi vì Dạ Tiền đối với hắn mà nói là bạn đồng hành. Nhưng bây giờ, Thư Tầm trong giây lát phát giác, có lẽ Dạ Tiền không đơn giản là 1 game thủ đại thần đơn giản như vậy.

Trong phòng truyền trực tiếp cũng là 1 mảnh nghị luận khí thế ngất trời.

“Ngạc nhiên ngạc nhiên! Bạch Nha lần này mục tiêu đầu tiên cư nhiên lại không phải Dạ thần, mà lại hướng Tiểu Đoàn Tử xuống tay!”

“Ha ha ha! Muốn dưới tay Dạ thần ngậm tha Đoàn Tử đi, tập tễnh còn là khoan dung rồi!”

“Dạ thần của ta mỗi lần cười, ta đều cảm thấy sợ hãi long trời lở đất.”

“Dạ thần rốt cuộc là thân phận gì? Tại sao có cảm giác liên quan đến quân đội?”

“Lầu trên mới phát hiện? Thân phận của Dạ thần mặc dù phía chính phủ giữ bí mật, nhưng đã từng là người được công nhận mạnh nhất, quân đội sao có thể không chào mời chứ, có điều đến bây giờ vẫn chưa có thông tin xác thực mà thôi, tất cả đều dừng lại ở giai đoạn phỏng đoán.”

“……….”

Trong lúc người xem nhiệt liệt thảo luận, 3 người Dạ Tiền đã tới tầng cuối cùng của bệnh viện, Thư Tầm kéo kéo y phục Dạ Tiền, sau đó chỉ chỉ dừng ở phòng xác. Dạ Tiền biết ý, cất bước đi tới. Bạch Nha theo sát phía sau, mặc dù trước đó vừa mới tìm 1 lần, nhưng Bạch Nha hiển nhiên cũng không có nghi ngờ hành động của Dạ Tiền, mặc dù hành động này xem ra là theo chỉ dẫn của Đoàn Tử mềm mềm kia.

Đi vào trong phòng để xác, đập vào mắt đầu tiên chính là những ngăn kéo cực lớn bằng sắt đựng thi thể được đặt gọn gàng trên bức tường. Mặc dù nguồn cung cấp năng lượng cho bệnh viện sớm đã ngừng, thiết bị giữ lạnh nơi đặt thi thể sớm đã mất hiệu lực, nhưng vừa bước vào nơi này vẫn khiến cho người ta có cảm giác âm u đè nén khó hiểu.

Ngoài cái này ra còn có mùi hôi thối như có như không, khiến cho người ta vô cùng khó chịu. Hiển nhiên nơi này để thi thể, hơn nữa còn là thi thể trước khi đường cùng tới, thi thể chết trước khi đường cùng hiển nhiên không biến mất, mặc dù nhiệt độ mùa đông cực kỳ thấp, nhưng thi thể như cũ vẫn có chút vết tích của sự thối rữa. Những cái này đều là Dạ Tiền và Thư Tầm lần trước tìm phát hiện ra.

Thư Tầm rụt đầu nhỏ lại, kéo túi áo che chặt mình 1 chút. “Kiểm tra tất cả ngăn kéo 1 lần, tìm xem có thi thể nào có vết tích của sự thối rữa.”

Không cần Thư Tầm nói nhiều, Dạ Tiền sớm đã bắt đầu kiểm tra ngăn kéo, còn Bạch Nha hơi dừng lại 1 chút, trong mắt có chút hoảng hốt, hiển nhiên hiểu ra điều gì, biểu hiện trên mặt cũng nghiêm túc hơn, động tác nhanh chóng kiểm tra ngăn kéo.

Diện tích phòng để xác này rất lớn, nếu dựa vào quy mô bệnh viện mà nói cũng được coi là bình thường, nhưng nếu so với hòn đảo này mà nói hiển nhiên có chút lớn hơn bình thường, đặc biệt số lượng thi thể lưu trữ ở đây không hề nhỏ, Thư Tầm trước đó mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng nghĩ không thông vấn đề mấu chốt trong đó.

Có điều sau khi kiểm tra 1 lượt, như cũ vẫn không phát hiện ra dấu vết của sở nghiên cứu khoa học, Thư Tầm đột nhiên ý thức được, có lẽ cái bí ẩn mà hòn đảo này nghiên cứu căn bản không phỉa là lam phách thạch anh, mà là người mắt xanh. Cho nên mới phải ẩn tàng trong bóng tối, mới cẩn thận như vậy, mà bệnh viện là nơi che giấu không thể tốt hơn.

Ước chừng sau nửa giờ, 4 cái ngăn kéo bị kéo ra, thi thể bên trong là người mắt xanh giống như 2 thi thể mà Thư Tầm đã gặp trên đường, không hề có dấu hiệu thối rữa, nhìn qua chỉ giống như đang ngủ, khuôn mặt rất thanh thản, có điều giở y phục ra, liền thấy trên l*иg ngực bọn họ dấu vết của vết may, thi thể bọn họ sau khi giải phẫu đã được may lại.

Dạ Tiền đưa tay đặt lên đầu nhỏ của Thư Tầm, đem Thư Tầm đặt lại trong túi, sau đó nhanh chóng kiểm tra 1 lượt 4 thi thể. Đợi Thư Tầm lần nữa nhô ra ngoài, thi thể đã khôi phục bộ dáng ban đầu. Dạ Tiền và Bạch Nha không có lên tiếng giải thích nguyên nhân tử vong của 4 người này, cũng không có nói chuyện.

“Đi xem bên trong ngăn kéo.” Thư Tầm đã hiểu, 4 người này hiển nhiên là chết không bình thường, về cách thức, có lẽ không tốt lắm. Thư Tầm có thể tưởng tượng, trước khi cuối đường mùa đông, những cư dân không ngừng biến mất khiến cho mọi người khủng hoảng, từ đó dẫn tới việc người mắt xanh bị bài xích, bất luận là cư dân thế giới này hay là người mắt xanh đều đã từng chịu áp lực cực lớn, mà dưới áp lực lớn như vậy, sẽ phát sinh rất nhiều rất nhiều những việc không thể khống chế.

“Tìm thấy rồi.” Tiếng của Bạch Nha vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đồng thời bức tường để ngăn kéo nứt ra 1 khe rất hẹp, sau đó 1 bức tường để ngăn kéo có vẻ như ở giữa từ từ mở ra.

Thì ra là bọn họ vẫn tìm kiếm không gian độc lập, nó lại ở phía sau vô số thi thể, mà không gian cửa chính cũng là dựa vào đống thi thể tích lại mà thành, tình huống như thế cho dù là bọn họ cũng cảm thấy nặng nề.

Đợi sau khi cửa được mở rộng ra, 3 người liền bước vào bên trong cánh cửa mà người khác khó có thể tin nổi này, đằng sau ngăn kéo đựng xác chết, chỉ có 1 không gian chừng 300 mét vuông, bên trong có bố cục và hoạch định tinh vi, còn có vô số dụng cụ và thiết bị khiến cho người ta hoa mắt.

Mà nổi bật nhất, chính là sau khi bước vào không gian cực lớn này, 1 bảng hiệu cực dài chắn ngang, bên trên dùng màu đỏ tươi viết 1 đoạn chữ: nhớ con đường mà mỗi ngày các bạn đi vào, còn có cánh cửa do đống thi thể kia chất thành, chúng ta nấp ở sau thi thể, chứ không phải đứng trên thi thể!

Chữ viết tươi sáng cho dù trong ánh sáng lờ mờ cũng hiện lên rất bắt mắt, giống như đang nhắc nhở người làm việc trong không gian này, hai bên trái phải của không gian tương tự cũng có bảng hiệu, bên trên viết chia ra: Kính sợ, tận tâm. Không quên, không bỏ cuộc.

Nhìn thấy chữ viết như vậy, Thư Tầm không biết vì sao trong l*иg ngực nhỏ của mình cũng dấy lên ý chí chiến đẫu mãnh liệt, hắn dường như có thể tưởng tượng ra, người mỗi ngày ra vào phòng thí nghiệm này như thế nào duy trì 1 lòng kính sợ quyết chiến với con đường cùng, lại như thế nào khắc phục cửa ải tâm lý khó khăn, dựa vào những thi thể của đồng loại để mở ra 1 con đường sống.

Trong đường cùng, luôn có nhiều sự tăm tối cùng bi thương khó kiểm soát được như vậy, nhưng hi vọng cũng như những cây thảo xanh ngoan cường nhất, chỉ cần 1 chút kẽ hở, sẽ liền liều mạng sinh trưởng.

Bạch Nha thở dài thật sâu. “Ta còn cho rằng…….thôi bỏ đi, mặc dù kết cục như nhau, nhưng ít nhất bây giờ cũng thấy được 1 quá trình tốt hơn.”

Thư Tầm gãi gãi đầu, 1 mặt nghi hoặc nhìn.

Bạch Nha thấy vậy ha ha cười, mạo hiểm nguy cơ bị đá 1 cước, nhanh chóng dùng tay vỗ vỗ đầu của nhỏ Thư Tầm.."Tiểu tử, ngươi thấy thế giới còn quá ít, sau này ngươi sẽ hiểu.”

Thư Tầm nghiêng đầu lầm bầm 1 tiếng, hiển nhiên còn chưa quên vụ tự nhiên bị ngậm cổ áo rồi điên cuồn chạy đi kia, đồng thời huơ huơ tiểu bàn móng của mình, bày tỏ võ lực “hung hãn”. Bạch Nha nhất thời bất đắc dĩ khẽ cười, đôi mắt lấp lánh dường như có vô số tia sáng, thật đẹp.

Đi qua khu vực dụng cụ phức tạp, 3 người đến nơi trong cùng, chỗ đặt tài liệu và thành quả nghiên cứu, tất cả tài liệu đều đặt gọn gàng trong tủ hồ sơ bên trái, còn vách tường nửa bên phải lại xếp 1 dãy hộc tủ có vẻ hết sức nặng, trên hộc tủ là rất nhiều ngăn kéo, kích cỡ ngăn kéo bên dưới lớn hơn bên trên rất nhiều, tất cả các ngăn kéo đều ở trạng thái khóa lại.

Dạ Tiền và Bạch Nha đi nghiên cứu cách mở khóa hộc tủ, Thư Tầm được Dạ Tiền đặt trên tủ hồ sơ đọc tài liệu.

Tài liệu trong tủ hồ sơ đều được phân loại nghiêm ngặt, không đơn thuần liên quan tới lam phách thạch anh và người mắt xanh, còn có những nội dung liên quan khác nữa, xem ra dung hợp thành quả nghiên cứu của cả quốc gia, Thư Tầm biết, hẳn không có nơi nào tường tận mọi mặt như ở đây.

Thư Tầm chọn xem đầu tiên chính là những ghi chép liên quan đến người mắt xanh, không có tra từng cái, mà là trực tiếp giở đến phần tổng kết thí nghiệm. Vừa mở hộp hồ sơ, mấy trang giấy cắt rời liền xuất hiện trước mặt, xem ra không phải là báo cáo thí nghiệm, ngược lại lại giống như trang sách cắt ra từ quyển sách, rất nhanh, Thư Tầm bị thu hút toàn bộ sự chú ý, bởi vì nội dung ghi chép trên trang sách dường như lật đổ nhận thức của bọn họ về thế giới này.

Căn cứ theo những ghi chép trên trang sách, người mắt xanh mới là những cư dân bản địa đầu tiên của thế giới này, bởi vì nghiên cứu chỉ rõ, thành phần tổ thành cơ thể và gen của người mắt xanh với nguyên tố tổ thành tinh cầu này có nhiều điểm tương đồng nổi bật, hơn nữa trong mắt của người mắt xanh có chứa 1 nguyên tố hóa học đặc biệt, nguyên tố này chỉ tồn tại sâu trong lớp vỏ trái đất, mà sâu trong lớp vỏ trái đất, cũng chính là lớp vỏ nơi mà lam phách thạch anh được phát hiện, có thể bắt nguồn từ thời côn trùng cổ đại.