Editor: Lục Bình
Nguồn:
Tiếp tục mở mấy cục giấy khác ra, phát hiện đều là đơn từ vận chuyển, mà đích đều là Uyên Hải này. Uyên Hải được mệnh danh là nơi thấp nhất của thế giới, cũng là nơi sâu nhất của thế giới, nằm ở phía đông nam của đại lục này, căn cứ trên bản đồ, nơi đó quả thực tồn tại 1 số đảo cực lớn, nhưng thuộc về lĩnh vực công cộng của thế giới này, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, Thư Tầm mơ hồ cảm thấy, Uyên Hải chính là nơi cuối cùng bọn họ cởi bỏ bí ẩn.
Căn cứ vào tư liệu tra được lúc trước ở thư viện, thế giới này liên kết nhiều quốc gia tiến hành khai phá nguồn năng lượng mới đối với lam phách thạch anh, nhưng trung tâm nghiên cứu lại không hề nằm trên biển. Nhìn ngày tháng trên đơn vận chuyển, hẳn là sau khi rơi vào tình trạng nhiệt độ thấp, dưới tình huống cấp bách này, cũng sẽ phơi bày ra 1 số tổ chức ẩn trong bóng tối, xem ra Uyên Hải chính là nơi như vậy.
Thư Tầm nghiêm túc ghi lại kinh độ vĩ độ trên đơn vận chuyển, sau đó lúc này mới tra đến vật phẩm vận chuyển, phát hiện đánh dấu phía trên lại là cùng vật phẩm: lam phách nguyên thạch, cũng chính là tài nguyên của việc khai phá nguồn năng lượng mới ở thế giới này.
Quả thật, mấy người Thư Tầm có hiểu những tài liệu liên quan đến việc khai phá lam phách thạch anh, nhưng chưa hề trông thấy 1 khối lam phách thạch anh nào cả, giống như bị tập trung thu lại xử lý, nhưng hiển nhiên, hành động này cũng không ngăn chặn được việc thế giới đi đến hồi diệt vong. Lam phách thạch anh có thật sự có sinh mệnh thể hay không? Có phải sẽ tan chảy rồi hấp thu lượng lớn nhiệt lượng? Đối với 2 vấn đề này, có lẽ thấy được lam phách thạch anh, bọn họ mới có thể có chút định luận, từ đó xác định nguyên nhân khiến thế giới này thật sự đóng băng.
Thư Tầm cầm đơn vận chuyển đưa cho mấy người khác xem, Noãn Đông và Dạ Tiền khom người xuống nhận lấy đơn từ, nhìn thông tin trên mặt trầm mặc không nói, Màu Xám và Liệt Dương như cũ vẫn chìm trong đống tài liệu chất cao như núi.
Vào thời điểm mấy người trầm tư, Thư Tầm tim đột nhiên run lên, cảm giác bất an mãnh liệt bắt đầu đánh tới, cơ hồ trong nháy mắt, Thư Tầm lập tức phản ứng lại, cái gọi là đóng băng hẳn là sắp tới rồi. Thư Tầm lập tức lạch bạch lạch bạch chạy tới bên cửa sổ, trèo lên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, bầu trời phía bắc không biết tự lúc nào đã biến thành màu xanh thẫm, thấu triệt tất cả như không có 1 chút tạp chất trên bầu trời, nhưng Thư Tầm biết đó không phải là bầu trời, mà là cái rét lạnh cùng cực cùng nhiệt độ siêu thấp.
Mà màu xanh dương lúc này cũng dũng động như biển lớn, đang từ từ lan ra, cuồn cuộn mà đến. Thư Tầm nhìn chằm chằm thiên không 1 lát, suy đoán tốc độ lan rộng của sắc lam, xòe ngón tay nhỏ ra tính toán, sau cùng xác định, bọn họ chỉ còn chưa đến 2 giờ đồng hồ nữa.
“Xem ra chúng ta phải đi rồi.” giọng của Noãn Đông từ phía sau vang lên, Thư Tầm quay đầu lại, phát hiện Noãn Đông không biết tự lúc nào cũng đã đứng bên cửa sổ rồi, con mắt sâu nhìn hương về những đợt sóng xanh phía chân trời kia.
Mấy người lại dùng 10 phút sắp xếp lại những tư liệu đã thu thập được, không kịp nhìn kỹ thống nhất bỏ vào trong ba lô, sau đó rời khỏi sở nghiên cứu khoa học, hướng về đích sau cùng là trạm khí tượng.
Vị trí của trạm khí tượng đã rất gần với rìa Vi Thị, sau khi thu thập xong liền có thể tiện đường rời khỏi Vi Thị, khi nhìn thấy tin tức trên đơn vận chuyển, Thư Tầm, Noãn Đông cùng với Dạ Tiền 3 người phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm hải cảng, sau đó đi thuyền trực tiếp hướng về Uyên Hải. Có điều với nhiệt độ cực thấp bây giờ, dẫn tới ven biển đóng băng, thuyền bình thường ngay cả ra biển cũng không nổi, muốn rời đi, nhất định phải tìm được tàu phá băng, mà Vi Thị nằm sát dãy núi, không phải thành phố cảng, cái này thì đồng nghĩa với, bọn họ nhất định phải đến 1 thành phố tiếp theo.
Tình hình ở trạm khí tượng lạc quan hơn nhiều so với sở nghiên cứu khoa học, mấy người đại khái chỉ cần liếc một chút tài liệu đã phân loại, liền có thể lấy được những tài liệu cần bỏ vào trong ba lô, sau đó trực tiếp rời đi, chuẩn bị 1 đường hướng về phía nam, tiến về thành phố cảng Phù Châu.
Sau khi rời xa khu vực phồn hoa, Vi Thị rõ ràng có vẻ hiu quạnh hơn, bạo phong tuyết không biết tự lúc nào cũng đã biến mát, dường như cũng sợ nhiệt độ siêu thấp này, mai danh ẩn tích.
Trong cuộc hành tẩu này trừ tiếng đạp trên lớp tuyết ra không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Hướng chính bắc, sắc lam trên trời đã từ từ mà đến, mờ mịt mà đến, dường như không thể ngăn lại. Sau khi đi qua phồn hoa và thanh lạnh, cũng đi qua cả 1 Vi Thị, trên đường lớn là đều là tuyết trắng phủ dày bằng phẳng, lưu lại từng chuỗi từng chuỗi dấu chân in sâu, từ từ đi lên, hướng về nơi càng xa xôi phía trước mà đi.
Khoảng nửa giờ sau đã ra khỏi phạm vi của Vi Thị, đoàn người Thư Tầm đứng tại nơi cao nhất của công lộ nhìn lại cả Vi Thị, chân trời sắc lam đã mãnh liệt kéo tới, như biển lớn vô tình nuốt hết tất cả, những nơi mà sắc lam đi qua, lập tức đông lại thành 1 tầng thật dày sắc lam trong suốt, đem tất cả hoàn toàn đóng băng lại, cả 1 Vi Thị, cuối cùng nó đã trở thành 1 thành phố pha lê trong suốt của những giấc mơ trong 1 thời gian dài thậm chí trường cửu.
Thư Tầm nhìn không rõ tình huống biến hóa tỉ mỉ của thành phố Vi Thị, nhưng có thể tưởng tượng, nếu nhiệt độ siêu thấp của sắc xanh là do bươm bướm tạo thành, vậy Vi Thị trong sắc băng xanh bây giờ nhất định là tràn đầy bươm bướm trong suốt đang bay múa, long lanh sinh động, nói không chừng sẽ ở luôn Vi Thị, không dời đi đâu nữa.
Sắc lam ở bên rìa của Vi Thị đã bắt đầu nhạt đi, nhưng như cũ vẫn không ngừng lan rộng, mấy người Thư Tầm nhìn Vi Thị lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Nhưng, cơ hồ như khi bọn họ vừa xoay người, vài đạo thiết lạnh xẹt tới, đồng thời trong lớp tuyết hai bên công lộ phía trước chui ra mấy bóng người, trực tiếp xông tới.
Dạ Tiên, Noãn Đông và Liệt Dương thực lực đương nhiên không cần hoài nghi, muốn thành công đánh lén bọn hắn xác suất thật sự quá nhỏ, điều khiến Thư Tầm ngạc nhiên là thực lực của Màu Xám cũng không tệ, xem ra đúng là động tác của thanh niên có khác sắc bén khác thường, mỗi lần mỗi lực tung ra đều vừa đủ, khác hẳn với phong cách nói của hắn, hết sức gọn gàng.
Cứ như vậy, cuộc tập kích bất ngờ đầu tiên, hoàn toàn thất bại, mấy người Dạ Tiền có thể nói là không bị thương chỗ nào. Không đợi mấy người định thần lại, đợt công kích thứ 2 lại dâng tới, Thư Tầm nắm chặt túi áo đề phòng mình rơi ra ngoài, đồng thời quan sát kĩ kẻ tập kích, kẻ tập kích tổng cộng có 7 tên, y phục đều là màu trắng làm chủ đạo, trong đó còn có 1 nam nhân tóc trắng. Không cần phải suy đoán nhiều, 7 tên này chắc chắn là thợ săn mà Màu Xám nói, hơn nữa là 1 đoàn đội.
Tình huống chiến đấu nằm ngoài dự đoán của mọi người kéo dài mấy phút, 7 tên này phân khai ra mà dùng thực lực của bản thân hiển nhiên là không bằng đám người Dạ Tiền, nhưng liền mạnh lên khi bọn họ phối hợp ăn ý với nhau, có thể bổ sung hoàn mỹ sơ hở của từng người, cường hóa với nhau công kích.
Đối với loại tình huống này, Thư Tầm cũng chỉ có thể nhìn, dù sao thì hắn hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là ở kỳ ấu sinh, càng không có tu luyện cái gì mà công kích hình tâm pháp.
Nhưng biểu hiện của Tiểu Đoàn Tử lại trấn tĩnh lạ thường, bởi vì hắn luôn luôn tin tưởng đoàn đội của mình là tiểu đội mạnh nhất trong《Cuối đường mùa đông》, mặc dù giữa bọn họ không có nhiều thời gian tiếp xúc nhau lắm, nhưng mỗi người đều là 1 mũi nhọn, khắp nơi đều là đao phong, muốn hạ thủ, thì hãy chuẩn bị thương tích đầy mình đi.
Đang khi Thư Tầm nghĩ rằng trận chiến còn phải tiếp tục giằng co, cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối đột nhiên đảo ngược, trong nháy mắt thành bạn liền phân định, Dạ Tiền đã bắt được 1 tên trong số đó sơ hở, Noãn Đông nhanh chóng tiếp ứng, đem sơ hở mở rộng thêm, còn Liệt Dương và Màu Xám nhân cơ hội đem sơ hở này chuyển thành cục diện thắng.
Chính vì đối phương phối hợp ăn khớp với nhau không chê vào đâu được, nên dẫn tới việc một khi có 1 kẻ mắc sai lầm, nếu không nhanh chóng kịp thời bổ sung, bị bắt được cơ hội, liền bị phá tan hoàn toàn.
Trong phòng truyền trực tiếp, người xem mắt chứng kiến trận mấy phút ngắn ngủi cũng đã sôi trào.
“Cái gì gọi là đại thần, đại thần chính là cho dù lần đầu tiên phối hợp, cũng có thể trong mấy phút ngắn ngủi làm quen lẫn nhau, hiểu được điều đối phương cần!”
“Vương của ta động tác thật soái, lưỡi đao vô hình của Hồ Điệp lúc cận chiến tuyệt đối vô địch! Vì kẻ tập kích, mặc niệm.”
“Khô Diệp Điệp kia mắt sáng hiếm thấy a, động tác gọn gàng sắc bén, khác 1 trời 1 vực khi nói chuyện!"
“Tiểu Đoàn Tử thật bình tĩnh, cảm giác thiếu chút nữa là vừa ôm lon đồ uống vừa nhìn.”