Chương 44: Uyên Hải

Đợi Màu Xám đem hành trình của mình nói xong, Dạ Tiền và Noãn Đông sớm đã đem văn kiện cơ mật mình cần sắp xếp lại đi ra ngoài rồi, Thư Tầm lông mày nhỏ chau lại, rõ ràng nội dung có được từ Màu Xám này không hề lạc quan, căn cứ theo những gì Màu Xám nói, nơi Giáng Sinh cách Vi Thị rất gần, mà may mắn là hắn cũng không có cách phương hướng quá xa, chỉ là nhiều lần gặp đội thợ săn, khiến cho hắn tốn lượng lớn thời gian giao tiếp, sau cùng tới Vi Thị trước 1 bước, sau đó ánh sáng xanh đột nhiên tràn tới, liền nấp ở nam thành, nếu đoán không lầm, đám thợ săn kia cũng sắp nhanh chóng tới Vi Thị rồi, thậm chí đã tới Vi Thị.

Thợ săn thông thường đều dùng khả năng chiến đấu cao cường, nhưng là 1 người cũng có thể là 1 đoàn đội, nếu là 1 đoàn đội, xác xuất lớn là người chơi cùng 1 chủng tộc cấu thành, có điều vị trí Giáng Sinh là tùy cơ, nếu khéo trùng hợp như vậy, thành viên cùng 1 đoàn đội sẽ ở nơi cách điểm Giáng Sinh không xa, hoặc là có thiên phú chủng tộc đặc biệt, ở khoảng cách nhất định có thể tìm thấy nhau?

Đối với việc Màu Xám đột nhiên xuất hiện, Thư Tầm đương nhiên cũng không hoàn toàn hoài nghi, nhưng trong thời đại vũ trụ này, một người vì căng thẳng mà cà lăm nếu là thợ săn, thì có quá dễ thấy không? Thợ săn sẽ gϊếŧ người chơi khác để đoạt lấy vật tư và manh mối, đa phần là đuổi theo rồi gϊếŧ, nếu Màu Xám là thợ săn, hiển nhiên huyết mạch sẽ bị Liệt Dương hoàn toàn toàn niễn áp, cùng 1 chủng tộc, tôn trọng cường giả, đây là quy tắc mà tất cả các sinh mệnh thể công nhận, chỉ là giữa các đại chủng tộc, hình thức biểu hiện của quy tắc này có mạnh có yếu, mà trùng tộc, thú tộc, linh tộc, vừa vặn đều là những chủng tộc tương đối mạnh.

Nhưng có thể nói ngay, nếu Màu Xám có hành động dị thường, Liệt Dương tuyệt đối có thể phát hiện ngay trong lần đầu tiên, hơn nữa chỉ cần không phải là thực lực nghịch thiên, Màu Xám không thể nào chiến thắng. Cộng thêm sự xuất hiện lúc trước của Thanh Mông, cũng đủ để nói rõ, thợ săn sau bọn họ, nếu không đã không bỏ qua Thanh Mông nhân vật vô cùng quan trọng này đợi bọn họ phát hiện, Thư Tầm đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, sự biến mất đột nhiên của Thanh Mông cũng tránh cho cô bé khỏi phải lần nữa trông thấy án sát.

Thưu Tầm vuốt tóc tư lự 1 hồi nhìn về phía Màu Xám. “Nếu gặp nhau, ngươi cảm thấy phần thắng của ai sẽ lớn hơn?”

Màu Xám do dự nhìn mấy người, hắn hiển nhiên biết Liệt Dương và Dạ Tiền, phân lượng của 2 người này có chút nặng, tin chắc chỉ cần nhìn người trong phòng truyền trực tiếp liền biết, nhưng cho dù là vậy Màu Xám cũng do dự thật lâu, sau cùng lắc lắc đầu. “Không không…….cách……..xác xác định.”

Liệt Dương nhướn nhướn mày không hề gì, vô cùng tùy ý nói. “Vậy đợi bọn chúng tới, thử là biết liền.”

Thư Tầm sau 1 hồi vuốt tóc nghiêm túc suy nghĩ, cũng gật gật đầu nhỏ, ưỡn ngực nhỏ nói.

“Không sai, thử là biết liền, chúng ta tới Vi Thị trước 1 bước, nắm trong tay ưu thế.” Sau đó vỗ vỗ ngực nhỏ của mình. “Đầu óc là 1 thứ tốt, mà tiểu đội chúng ta vừa vặn hết sức phong phú, ngay cả khi thực lực không đủ, bố cục sẽ bù lại, ta tin vào phán đoán của mình, trong thế giới trò chơi này, thực lực có thể ở trên mấy người chúng ta, ít lại càng ít, nếu thật sự có, sớm giải quyết cũng càng có lợi."

Thư Tầm không có nói, Màu Xám xem ra rất không tự tin, điều này sẽ dẫn tới Màu Xám theo bản năng sẽ gây bất lợi cho phán đoán của bản thân, mà dưới tình huống này, Màu Xám như cũ tỏ ra không xác định, trên trình độ nhất định đã chứng minh thực lực của bọn họ mạnh hơn đối phương.

Liệt Dương mắt đột nhiên sáng lên, hiển nhiên những lời nói này của Thư Tầm rất hợp với tâm ý của hắn, phần tự tin cùng đại khí mạnh hơn so với sự lùi bước trốn tránh càng hợp với khẩu vị của hắn, để cho hắn chiến đấu đủ mười phần.

“Chỉ sợ không kịp nữa rồi.” Noãn Đông lắc lắc văn kiện trong tay. “Tài liệu số 117 của bộ khí tượng nhà nước, đối với sự giảm nhiệt độ mạnh của mùa đông đưa ra các phỏng đoán, căn cứ vào những gì trước mắt, tất cả phỏng đoán đều chính xác không có lầm, như vậy tiếp theo, Vi Thị sẽ rơi vào đóng băng vĩnh cửu.”

Noãn Đông nói rồi đem văn kiện trong tay mở ra trước mắt mọi người, ngon tay thon dài chỉ vào bản đồ vĩ độ giản lược trên văn kiện, đầu ngón tay lướt qua 1 vĩ độ tuyến. “Rất nhanh, vĩ tuyến phía bắc này, toàn bộ sẽ lâm vào trạng thái đóng băng, hơn nữa, theo thời gian, diện tích đóng băng sẽ lan tràn tới phía nam, ánh sáng xanh chỉ là dự diễn, vĩnh hằng mới là chung kết, lần tới ánh sáng xanh phủ xuống, không bao giờ tiêu tán."

Thư Tầm nhìn vĩ tuyến tiêu chuẩn trên địa đồ của văn kiện cùng với mốc thời gian phía trên ánh mắt sâu sâu, tên tất cả những địa điểm trên vĩ tuyến này hắn đã từng nhìn qua, chính là tờ giấy trắng phát hiện trong thư viện ở cơ sở lâm trường, trên đó ghi mấy địa điểm cùng thời gian, mặc dù suy đoán có chút sai biệt, nhưng địa điểm và thời gian với văn kiện hình như không khác nhau mấy, cho thấy, trông căn cứ đó đã có người phỏng đoán ra tình huống này, Thư Tầm ngẩng đầu lên nhìn Dạ Tiền. “Thời gian Thanh Mặc tử vong cách hiện tại có thể tính chính xác là khi nào?”

Dạ Tiền mặt không biểu cảm nói. “Từ 177 ngày đến 187 ngày.”

Noãn Đông sau khi nghe, chỉ chỉ vĩ tuyến lướt qua Vi Thị trên địa đồ, cùng vối cột mốc thời gian phía trên: Ngày 10 tháng 5 năm 2334.

“Căn cứ theo những gì Thư Tầm đã từng nói, thời gian Thanh Mặc tử vong là ngày 3 tháng 11 năm 2333, vừa đúng 187 ngày, cũng chính là nói, ngày 10 tháng 5 năm 2334 chính là hôm nay, cũng chính là ngày Vi Thị lâm vào trạng thái đóng băng.” Nét mặt Noãn Đông xem ra nặng nề khác thường, thậm chí có thể gọi là trầm trọng, giống như có 1 loại âm trầm nào đó đang tích tụ, rồi lại như trạng thái lạnh lùng bình thường hằng ngày không có gì khác biệt.

Dạ Tiền ngước lên nhìn Noãn Đông, sau đó đem tư liệu đã sắp xếp xong bỏ vào trong túi, nhấc Thư Tầm đang ở mé tủ tài liệu lên, tiện tay bỏ vào túi áo, lạnh lùng lên tiếng. “Đi tới sở nghiên cứu khoa học, trạm khí tượng, sau đó rời khỏi Vi Thị.”

Liệt Dương rõ ràng vẫn còn đang rối rắm trong những suy đoán ngày tháng của Noãn Đông, nghe vậy lập tức cảm giác ý chí chiến đấu ngập tràn vừa nãy bị chặn lại.

“Coi như là hôm này, giải quyết xong đám thợ săn kia rồi hãy đi, gấp gáp như vậy làm gì?”

Dạ Tiền quay lại nhìn chằm chằm Liệt Dương 1 lát, sau đó ánh mắt dời đến xúc tu trên đầu Liệt Dương, sau đó mặt không biểu cảm cười 1 tiếng. “A~”

Liệt Dương “……….” Sao có cảm giác bị xem thường vậy? Liệt Dương trong nháy mắt nghĩ tới câu kia của thư Tầm: chính là câu Hồ Điệp xúc tu dài, não không dài là bình thường. Liệt Dương nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng ngà: “Dạ Tiền, có cơ hội, chúng ta đấu 1 trận.”

Dạ tiền đã đi tới cửa nghe câu này dừng bước chân lại, khẽ quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng, “A~"

“………..” Xúc tu trên đầu Liệt Dương đột nhiên dựng đứng lên, trong nháy mắt liền muốn xông tới.

Màu Xám thấy vậy lặp tức ngăn trước người Liệt Dương, lo lắng nói. “Điện Điện Điện Hạ, ta ta ta ta ta…..”

Thấy Màu Xám chặn trước người mình, Liệt Dương nghi hoặc nhướn mày, nhưng vẫn là dừng lại việc xông lên đánh 1 trận, ý bảo Màu Xám tiếp tục nói.

Màu Xám đột nhiên càng quẫn bách, giọng càng căng thẳng hơn. “Ta ta ta ta ta ta ta……..không có gì.”

Liệt Dương 1 đầu đầy vạch đen kéo xúc tu, nặng nề vỗ vỗ cánh tay Màu Xám. “Tiểu tử, nếu là ta lúc trước, ngươi có thể đã sớm bị ta đánh chết rồi.”

“Không không không không phải………..ôn ôn ôn ôn………….” Màu Xám lo lắng gãi đầu, lại biểu đạt không rõ ý mình muốn nói.

Liệt Dương ( ̄ー ̄) lần đầu tiên biết việc nghe người khác nói cũng là công việc cần dùng thể lực.

Đang khi Màu Xám quẫn bách vô hạn, 1 âm thanh non nớt từ phía trước truyền tới. “Màu Xám là muốn nói, lúc trước chúng ta đã trải qua nhiệt độ cực kỳ thấp khi có ánh sáng xanh rồi, nhưng nhiệt độ thấp vẫn từ từ lui đi, cho nên Vi Thị nếu sau cùng đóng băng, vậy nhiệt độ kia sẽ đạt tới mức cực hạn, cực hạn đến nỗi ngay cả những chủng tộc đã tiến hóa như chúng ta, cũng không có lực phản kháng lại.”

Màu Xám lập tức gật gật đầu nói. “Đúng.”

Thư Tầm đột nhiên gật gù cảm thán 1 câu.

“Thì ra xúc tu và não của Hồ Điệp có thể đồng thời sinh trưởng.”

Màu Xám không biết ý sâu xa của câu này 1 mặt mờ mịt, Liệt Dương cuộn xúc tu, 1 bộ ta không nghe thấy gì cả, như không có chuyện gì sải bước ra khỏi phòng tài liệu.

Trong phòng truyền trực tiếp:

“Ta đã nhìn thấu rồi, Vương của ta có thể đạt được chiến thắng cuối cùng!”

“Đồng ý với lầu trên, cảm giác trùng tộc của ta đã chuẩn bị xong tư thế nằm thắng, Vương của ta lại sáng tạo ra 1 hình thức qua cửa mới.”

“Tại sao mà IQ Vương Điệp của ta lại vẫn không bằng 1 Khô Diệp Điệp?”

“Hơn nữa nguyên hình của Khô Diệp Điệp thật khó coi, Màu Xám này lẽ nào cũng muốn trở thành đồng đội? Cảm giác phong cách không đúng lắm a!"

“Trong 1 đám tuyệt sắc lại có thêm 1 người ưu tú, thật ra cũng vẫn tốt, chính là khi nói ta thấy được sự gấp gáp.”

“Căng thẳng cộng thêm…….”

“…………”

Trong thế giới trò chơi.

Rời khỏi tòa lầu văn phòng hành chính, không biết có phải là tác dụng của tâm lý không, mấy người đều cảm thấy bầu trời âm u phía bắc màu xanh dương đã nhạt đi mấy phần, nếu không phải phát hiện ra tập văn kiện cơ mật kia, có lẽ mấy người sẽ cho rằng ánh sáng xanh kia còn chưa hoàn toàn tản phát đi.

Vì không cách nào xác định thời gian và nhiệt độ đóng băng, mấy người chỉ có thể tận lực tiết kiệm thời gian, động tác nhanh chóng chạy tới sở nghiên cứu khoa học, mà khi mấy người rời khỏi văn phòng hành chính chưa lâu, 1 đội ngũ 7 người cũng nhanh chóng tới văn phòng hành chính, nhìn thấy phòng tài liệu mở, cùng với tài liệu cơ mật rỗng tuếch, 1 nam tử tóc bạc trong số đó phát ra tiếng cười.

Đoàn người Thư Tầm sau khi đến sở nghiên cứu khoa học, lại phát hiện tình huống so với tưởng tượng của bọn họ còn phức tạp hơn nhiều, địa điểm tìm kiếm trước đó mặc dù trống rỗng, nhưng cũng gọn gàng tỉ mỉ, còn sở nghiên cứu khoa học này, lại giống như cảnh bão qua đi, bên trong 1 mảnh hỗn loạn, rõ ràng là trước khi bọn họ tới, đã có người tìm qua nơi này rồi, nhất là phòng để tư liệu, bên trong một mảnh hỗn độn, cơ hồ không còn chỗ đặt chân.

Vì tầm quan trọng của nơi này đối với thành phố, để không bỏ sót manh mối quan trọng, mấy người chia nhau ra hành động, từng chút từng chút thu thập những tin tức hữu dụng, ngay cả Thư Tầm cũng từ trong túi Dạ Tiền nhảy ra, vượt núi băng đèo xuyên qua đống tài liệu lộn xộn.

Sự hỗn loạn của phòng tài liệu khiến cho Thư Tầm có chút cảm giác dị thường, bộ phận quản lý giao thông, thư viện, văn phòng hành chính, sở nghiên cứu khoa học, trạm khí tượng.

Mấy địa điểm này đối với người chơi mà nói, là những địa điểm có nhiều manh mối giá trị nhất, cho nên nếu là game thủ trò chơi, tuyệt đối không thể chỉ thu thập ở nơi này, hơn nữa thời gian cũng không cho phép, vì vậy chỉ có thể là dân bản địa gây nên, nhìn dáng vẻ bụi bặm tích tụ, hẳn cũng 1 khoảng thời gian rồi, vậy sở nghiên cứu khoa học này có gì đặc biệt mà lại thu hút dân bản địa?”

Thời gian từ từ trôi, Thư Tầm xuyên qua đống tài liệu đột nhiên tầm mắt dừng lại, dừng lại nơi sọt rác đã bị bới tung, nơi đó mấy cục giấy lăn lộn, trực giác nói cho Thư Tầm biết, nơi đó có thứ hắn cần. Thư Tầm đạp bước chân ngắn trèo lên núi tài liệu, kết quả ánh mắt quá chăm chú nhìn đi, không để ý dưới chân, hụt chân, trực tiếp lộn xuống, lạch cạch một cái vừa đúng dừng bên cạnh cục giấy, Thư Tầm đứng dậy, phủi phủi bụi bên thân dưới, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn, phát hiện không ai nhìn thấy cảnh vừa rồi của mình, đột nhiên thở phào 1 hơi.

Ôm cục giấy, đi tới chỗ nền bằng phẳng, Thư Tầm từ từ mở cục giấy ra, phát hiện 1 danh sách các vật phẩm vận chuyển xuyên quốc gia, địa điểm giao hàng chính là sở nghiên cứu khoa học, đích đến còn lại chính là hải vực của 1 nơi tên là Uyên Hải. Thư Tầm khi Liệt Dương nơi đó tỉ mỉ nhìn trên địa đồ thế giới biết hải vực này cách lục địa cũng không tính là xa lắm, nhưng cách Vi Thị có 1 đoạn.