Editor: Tuyền Uri
Thư Tầm không có mục tiêu, cũng không biết mình muốn đi đâu, cũng đã hiểu, mình không thể tiếp tục trở lại cái ổ nhỏ ấm áp đó, không có phụ thân, không có mẫu thân, không có đệ đệ, từ đó về sau, hắn sẽ là một người.
Bay qua một đoạn rễ cây lộ ra, nhưng không ngờ phía sau rễ cây là một hố sâu, Thư Tầm có chút hoảng hốt sau khi ý thức được thì đã không còn kịp rồi, lạch cạch một cái trực tiếp ngã vào trong hầm, trong hầm
bùn đất cũng không cứng rắn, Thư Tầm té cũng không có đau, có điều vì độ dốc nên bị lăn hai vòng.
Trên người cũng không có bị thương, Thư Tầm nằm ở đáy hố vẫn không nhúc nhích, Thư Tầm không biết là đang thử dò xét cái gì, chờ đợi cái gì hay mong đợi cái gì......
Hồi lâu qua đi, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai tới ôm lấy hắn, ánh sáng trong mắt Thư Tầm rốt cuộc dập tắt, đơn giản là không di chuyển, yên lặng nằm ở đáy hố.
Ánh mặt trời dần dần lặn về phía tây, trong rừng vốn cũng không nhiều ánh sáng dần dần mất đi nhiệt độ, đến cuối cùng từ từ biến mất, mùa xuân Bắc quốc cho dù là tháng tư, ban đêm cũng vẫn như cũ lạnh lẽo thấm cốt, độ ẩm trong không khí từ từ tăng đại, bầu trời đêm tối đen không thấy một ngôi sao, không biết đang chuẩn bị cái gì.
Thư Tầm bất tri bất giác đang ngủ rùng mình một cái từ từ tỉnh lại, hàn ý lạnh lẽo ăn mòn mà đến, Thư Tầm từ đáy hố ngồi dậy, trong lúc nhất thời có chút chưa thể thích ứng hắc ám, không phải là hoàn toàn không nhìn thấy, Tầm Bảo Thử có thể ở trong bóng tối thấy vật, nhưng đêm tối sẽ làm tầm mắt của bọn họ bị quấy rầy, bất luận là cự ly hay độ rõ ràng.
Thư Tầm nhìn một chút, phát hiện hố đất này ước chừng cao độ nửa thước, góc độ nhưng có chút dốc, đất đai xốp, muốn leo lên có thể phải phí một chút hơi sức, một âm thanh ồn ào tinh tế vang lên, Thư Tầm sờ bụng nhỏ của mình, ý thức được mình đã một ngày không có ăn cái gì.
Thư Tầm cởi bọc nhỏ xuống, sau khi mở ra phát hiện thịt khô cùng bánh hạt đậu mình thích ăn, một bộ quần áo hiện đại, một bộ cổ trang, một chăn nhỏ tử, trừ những thứ đó ra còn có một bình sứ nho nhỏ, bên trong có những viên bi thật nhỏ, Thư Tầm trong thoáng chốc nhớ tới, mẫu thân đã từng nói, ở trên Hoàn Thần Đại Lục mình đã từng dùng một bộ móng vuốt cùng một Tử Chi Tiên Thảo đổi rất nhiều bào tử Linh Chi.
Thư Tầm hít mũi một cái, đem lệ trong mắt tính đè xuống, tiếp tục tra xét, phát hiện còn có mấy Ngọc Giản, chỉ là Thư Tầm hôm nay tu vi quá thấp không cách nào tra xét, trừ số đó ra còn có một máy tính bảng cùng một tấm hình, trong hình Thư Tầm ngồi ở giữa, hai đệ đệ cao hơn hắn một chút xíu thật chặt nắm lấy hắn, ba má thịt dán vào nhau, phụ thân cùng mẫu thân mặc cổ trang phức tạp đứng ở hai bên.
Thư Tầm đem hình để xuống, cầm bánh hạt đậu lên lấp đầy bụng, đem bọc nhỏ đeo lại lên lưng buộc dây lại, chuẩn bị leo ra hố đất, chỉ là hắn còn chưa
hành động, một giọt mưa lạnh như băng rơi xuống, bụi đất nhỏ vụn đáy hố văng lên, Thư Tầm sợ hết hồn, chợt trốn sang bên cạnh, mới vừa đứng lại, một giọt mưa lần nữa rơi xuống, Thư Tầm nhếch nhác né tránh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời đêm tối đen bị rừng rậm cản, nhưng không ngăn được giọt mưa nhỏ xuống, Thư Tầm nhìn từng giọt mưa một so với quả đấm của hắn còn lớn hơn cực nhanh rơi xuống.
Trận mưa xuân đầu năm này, rốt cuộc sau khi nổi lên hồi lâu liền mưa tầm tã xuống, tiếng sấm cuồn cuộn, điện quang lúc sáng lúc tối, trong rừng rậm vạn vật cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục, hình như được trận mưa xuân này thức tỉnh, vô số sinh mạng được sinh ra.
Cơn mưa mới tiêu biểu cho sức sống mới, chỉ là lại tạo thành khốn nhiễu khổng lồ cho Thư Tầm nho nhỏ, không nói từng giọt mưa một cơ hồ muốn đem hắn đập choáng váng, bùn đất cũng biến thành trơn trợt, đáy hố nước mưa cũng càng để lâu càng sâu.
Thư Tầm lần lượt leo, nhưng lại lần lượt trượt xuống nước mưa trong đáy hố, Thư Tầm cố gắng tìm chân ngắn nhỏ của mình tựa vào bờ hố, trong phiến khắc suy tư, lại bị nước mưa đập mấy lần, rốt cuộc Thư Tầm bỏ qua ý tưởng leo lên, trên tay nhỏ mập mạp đột nhiên ánh lạnh hiện ra, móng tay duệ hóa, mặc dù non nớt, cũng đã sắc bén khác thường.
Dựa dọc theo hố đất, Thư Tầm rất nhanh đào ra một cái động mình có thể dung nạp, sau đó nhanh chóng chui vào, huy động tay mập của mình, cũng không có kỹ năng đào xới bên trên, bởi vì sợ hố đất sụp xuống, Thư Tầm lựa chọn vị trí hướng rễ cây đào lấy, Linh Thú đối với việc nắm vững phương hướng cảm nắm chặt trời sinh được hưởng ưu thế, khoảng cách ngắn như vậy Thư Tầm cũng sẽ không rời khỏi phương hướng.
Vì vậy chỉ chốc lát sau, đến gần vị trí rễ cây gióng lên một bao đất nhỏ, sau đó rất nhanh, một đầu người nhỏ đầy bụi đất từ bên trong chui ra, dưới rễ cây đất đai cũng đã trở thành bùn lầy, Thư Tầm sau khi leo ra trên người sớm đã ướŧ áŧ dính đầy bùn đất, bọc nhỏ lại có vẻ hết sức sạch sẽ.
Trận mưa xuân này thế tới hung hung, gió táp mưa rào kéo dài gần một canh giờ mới vừa tạm dừng, nước mưa lại không nghỉ, đứt quãng kéo dài đến rạng sáng mới hoàn toàn ngừng.
Sáng sớm ngày thứ hai, trải qua cả đêm nước mưa cọ rửa, không khí đều tựa như rực rỡ hẳn lên, trong rừng rậm có thể tùy ý thấy ao nước nhỏ được tích lũy nước mưa, giọt mưa tích lũy ở trên phiến lá theo gió xuân Bắc quốc đặc hữu thấm lạnh vung vẫy mà xuống, chỉ để lại ánh sáng màu trong suốt sáng rỡ.
Trên một thân cây khô thông già màu đỏ tráng kiện, một cái huyệt động nho nhỏ như ẩn như hiện, động cây còn mang theo vết cào rõ ràng, có thể thấy được là mới đυ.c ra không lâu, trong hốc cây nho nhỏ, một người nhỏ đắp một chiếc chăn nhỏ mềm mại đang ngủ say, bên cạnh, y phục dùng hai cây nhánh cây treo đã không còn nước.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong hốc cây, người nhỏ cuốn trong chăn rốt cuộc đã mở mắt ra, miễn cưỡng ngáp một cái, Thư Tầm theo miệng hốc cây nhìn ra triều dương sáng rỡ bên ngoài một hồi, rốt cuộc lật người rời giường, thay một bộ quần áo, Thư Tầm thu xếp xong y phục đêm qua hong khô, chuẩn bị tìm một vũng nước đọng tắm một chút, lưng đeo bọc nhỏ, khéo léo theo cành cây nhảy xuống.
Không lâu sau, trên bùn đất ướŧ áŧ lưu lại một chuỗi dấu chân nho nhỏ, lan tràn hướng phương xa không biết tên.
Một tháng sau.
Núi Trường Bạch đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, khắp nơi sinh cơ bừng bừng, làm nổi bật sức sống của thiên nhiên, trong rừng tùng hương tràn đầy, chim hót không ngừng.
Mà lúc này Thư Tầm, cũng cùng 1 tháng trước có khác nhau rõ ràng, lúc đầu mê mang uất ức cùng khủng hoảng từ từ rút đi, đang trong quá trình không ngừng làm quen với thế giới, từ từ trở nên bền bỉ, Thư Tầm không có mục tiêu, lại tràn đầy tò mò đối với Đông Bắc mà mẫu thân nhớ mãi không quên, vì vậy quyết định mục tiêu thứ nhất của mình chính là thăm dò núi Trường Bạch nghe nói hết sức nổi danh của Đông Bắc này, ăn đủ nhân sâm, sau đó đi ra núi lớn đi nếm thử thịt heo chưng miến tử trong truyền thuyết, dưa chua làm với thúy hoa......
Vì vậy hạ ý dần dần đi tới trong rừng rậm, thường thấy một bóng người nhỏ bé cõng bọc nhỏ ở đây không gấp không chậm lên đường, bay qua núi nhỏ giống như nấm, bước qua sông như tia nước nhỏ, thỉnh thoảng gặp phải dòng nước tích tụ lớn, còn có thể ngồi một lá cây nhàn nhã vẩy nước mà đi.
Cuộc sống một mình hơn chục ngày, khiến Thư Tầm học đươc cách dò xét nguy hiểm, tìm kiếm thức ăn, cũng đã gặp qua cảm giác mạnh và nguy cơ, sau khi mất đi sự bảo vệ của cha mẹ, các quy luật tàn khốc của tự nhiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra trước mặt Thư Tìm, không có đường lui, cũng chỉ có thể đi về phía trước, Đoàn Tử nho nhỏ trong một tháng ngắn ngủn ở nơi này tốc độ lớn nhanh khiến cho người ta kinh ngạc.
Ngày ngày, ngồi trên lá ở một gốc cây gặm thịt khô còn dư lại không nhiều, giới hạn theo mùa, bây giờ trong rừng rậm thức ăn có thể ăn thật sự không nhiều lắm, Thư Tầm sau khi ăn mấy ngày rễ cỏ cùng cọng cỏ rốt cuộc nhịn đau móc ra thịt khô, nhìn mấy cái bánh thịt khô còn sót lại trong bọc, mặt trong nháy mắt còn trống hơn.
Đang lúc cau mày, trong lúc lơ đãng Thư Tầm thấy được một phiến lá nhìn quen mắt, Thư Tầm lập tức lật phiến lá xuống, tạch tạch tạch chạy về chỗ phiến lá, thuần thục dò xét chung quanh, sau khi xác định không có nguy hiểm, mắt to sáng lên xác định một phiến lá, sau khi xác định chính là nhân sâm, tâm tình lập tức dâng cao.
Xòe ngón tay út ra đếm phiến lá, sáu phiến lá, lại dùng móng vuốt nhỏ dọn dẹp bùn đất tra xét tình huống đầu, cái mũi nhỏ bén nhạy hít hà, cuối cùng chỉ có thể xác định là một cây sâm trăm năm, ở cụ thể liền đoán không ra.
Sau khi quyết định thu thập, Thư Tầm hít một hơi thật sâu, sau đó vùi đầu bắt đầu dọn dẹp bùn đất chung quanh nhân sâm,
bởi vì là lần đầu tiên gặp được sâm trăm năm, Thư Tầm dọn dẹp cực kỳ cẩn thận cẩn thận, móng vuốt sắc bén có thể nhẹ nhàng thanh lý sạch bùn đất, càng đào càng sâu, cho đến độ sâu một mét có thừa, rễ của nhân sâm mới toàn bộ được dọn sạch, ước chừng hai giờ, Thư Tầm mới hài lòng đem sơn sâm trăm năm ôm vào trong ngực.
Đứng ở đáy hố, đem nhân sâm cẩn thận đặt ở trong bao, nhân sâm không có một chút vết thương, nhưng hương nhân sâm tinh khiết cùng linh lực nồng đậm vẫn quanh quẩn không tiêu tan, Thư Tầm có thể xác định, gốc cây nhân sâm này tuổi thọ tuyệt đối không ngắn, nếu như không phải là cái thế giới này hạn chế quá mạnh mẽ, nhân sâm này rất có thể đã mở ra thần thức rồi.
Cõng bọc nhỏ, Thư Tầm tìm phương hướng tính đào ra, bởi vì rễ nhân sâm rất nhiều, cái hố đào ra có khuynh hướng hẹp rộng, khuynh hướng như thế, đào ra hiển nhiên so với việc leo lên đơn giản hơn.
Vì vậy móng tay biến ảo, Thư Tầm vùi đầu ghim vào trong đất bùn, trải qua một tháng rèn luyện, kỹ thuật đào lỗ của Thư Tầm tăng lên không ít, mặc dù khoảng cách thuần thục còn kém xa lắm, nhưng ít ra sẽ không để cho huyệt động sụp đổ, đem mình đè ở bên trong, nhanh chóng vung móng vuốt nhỏ, Thư Tầm tâm tình rất tốt, thậm chí hừ hừ nha nha hát lên, trong lòng đã bắt đầu suy tư muốn tìm một vị trí ẩn núp đem nhân sâm ăn để linh lực của mình thăng, một cây nhân sâm trăm năm như vậy cho dù không thể khiến cho hắn lên cấp, cũng đủ đủ hắn chạm tới truyền thừa và thiên phú.
Đúng, ra đời liền hóa hình yêu linh mặc dù có thể tránh khỏi uy lực cực lớn Hóa Hình Lôi Kiếp, nhưng Thiên Đạo tồn tại thăng bằng chế ước, như vậy yêu linh cần đi qua một đoạn thời gian lớn lên mới có thể thừa kế truyền thừa và thiên phú, mà cũng không phải là các yêu linh khác khai linh trí hoặc là hóa hình như vậy mà có thể đạt được truyền thừa và thiên phú.