Editor: Tuyền Uri
Khi mà tai nạn rớt xuống thì năng lực của con người hiển nhiên là trở lên vô lực, Thanh Mặc cuối cùng chết cũng không nhắm mắt, chỉ hi vọng có thể đợi được Khúc Diêm trở về, đây là loại cố chấp gì chứ? Thư Tầm đối với chuyện tình yêu không có hiểu nhiều lắm, chỉ là cảm thấy giống như phụ thân và mẫu thân vậy, cuộc sống ấm áp, vĩnh cửu, đây cũng là điều Thư Tầm tận mắt thấy, tình yêu hai chữ này, phức tạp khiến người ta không cách nào phán đoán chính xác được, mạnh đến nỗi có thể khiến người ta quên cả mạng sống của mình.
Trong phòng truyền trực tiếp.
“Nếu không phải là nền tảng thực, ta liền gần như hoài nghi đây là một câu chuyện dựng lên.”
“Ta bây giờ thà rằng thế giới
này là ảo tưởng, nếu đây chỉ là một góc của đường cùng, vậy ở thế giới này còn ẩn chứa bao nhiêu nỗi buồn nữa?”
“Ta cũng muốn biết, Khúc Diêm đã đi đâu? Thông thường theo suy đoán, Khúc Diêm nhất định là đã tới Vi Thị, Dạ thần và Đoàn Tử theo đó cũng tới Vi Thị, hi vọng có thể tìm thấy Khúc Diêm, ngay cả khi chỉ còn là một thi thể.
“Khúc Diêm có thực sự tồn tại không? Trong biệt thự hoàn toàn không có dấu vết về sự tồn tại của anh ta, đây là Dạ thần và Đoàn Tử tìm thấy thi thể, làm thế nào để phán đoán đó có phải là Khúc Diêm hay không chứ?”
“Trong ghi chép, Thanh Mặc cùng với những người biến mất xung quanh đó, có giống với con thỏ mắt đỏ mà Đoàn Tử đã nói, đều một dạng biến mất, ta thậm chí còn có một dự đoán kinh khủng, con thỏ tấn công Đoàn Tử kia không biết có phải là xà bông mà Thanh Mặc đã nuôi?”
“Trên lầu não bị sao vậy, xà bông đã chết rồi mà, sao có thể vẫn còn sống, ta bây giờ chỉ mong Dạ thần và Đoàn Tử đến Vi Thị trước, xem có thể tìm thấy Khúc Diêm không?”
“Ta có một dự đoán càng kinh khủng hơn, xà bông và những người dân xung quanh liệu có phải đã bị Thanh Mặc ăn rồi, nếu không sao chỉ còn lại mỗi mình anh ta, hơn nữa ở trong cuốn sổ còn có câu ghi rằng không phải lỗi của mình sao? Tác dụng phụ của chất kí©h thí©ɧ rất mạnh, thậm chí ngay cả Khúc Diêm có thể cũng chỉ là ảo giác tưởng tượng ra mà thôi.”
Trong phòng truyền trực tiếp, có người đang thở dài, có người đang đoán sự thật, một cuốn sổ ghi chép, khiến cho họ từng bước từng bước thấy được tận cùng thế giới, lại cũng không cho họ đáp án, thậm chí càng dẫn tới nhiều hoài nghi và phỏng đoán.
Trong ngôi biệt thự, Thư Tầm đã gấp cuốn sổ lại, quay đầu nhìn thế giới băng bên ngoài, quyết định đợi khi nhiệt độ ấm lên một chút, sẽ đem cuốn sổ đặt lại trên người Thanh Mặc, đồng thời cũng suy nghĩ về những hoài nghi và những đầu mối mà cuốn sổ này mang đến cho họ.
Thư Tầm lại vuốt vuốt tóc như vẫn quen, bắt đầu đi đi lại lại trên đùi Dạ Tiền, não nhỏ bắt đầu tăng tốc hoạt động, khi mà dường như nghĩ ra điều gì, lại nghiêm túc gật gật đầu nhỏ, đôi khi bối rối lại lắc lắc đầu, một bộ dạng rất thâm trầm.
Dạ Tiền vẫn ngồi im lặng, ánh mắt quan sát lặng lẽ di chuyển theo sự chuyển động của Thư Tầm, Thư Tầm không mở miệng nói, Dạ Tiền cũng không thúc giục, cứ để mặc cho Tiểu Đoàn Tử tản bộ trên đùi mình.
Cuối cùng, Thư Tầm khẽ a lên một tiếng, đôi mắt to đột nhiên sáng lên, hiển nhiên là đã nghĩ ra được điều gì đó, Dạ Tiền lặng lẽ quan sát, Thư Tầm đi tới đầu gối Dạ Tiền, ngồi bắt chéo chân, định làm một thế ngồi để nói chuyện lâu dài, Dạ Tiền vẫn tiếp tục một bộ mặt thản nhiên.
Thế là, trong ngôi biệt thự trống vắng, liền vang lên âm thanh non nớt nhưng vẫn cố gắng duy trì một bộ nghiêm túc phân tích.
“Đầu tiên, muốn xác định được Khúc Diêm người này có thực sự tồn tại hay không, bởi vì chỉ khi
Khúc Diêm thực sự tồn tại thì những ghi chép trong cuốn sổ này mới có giá trị tham khảo, mà theo như phán đoán của ta, Khúc Diêm là có tồn tại, bởi vì thời điểm mà Khúc Diêm xuất hiện cách xa với thời điểm mà Thanh Mặc dùng thuốc, cho nên những ghi chép về cuộc sống ấm áp thường ngày và cuộc sống sau khi kết hôn đều là thật, nhưng cũng từ đó mà phát sinh ra một vấn đề: tại sao trong biệt thự không có dấu vết về sự tồn tại của Khúc Diêm?”
“Có hai đáp án, một là Khúc Diêm sớm đã chủ động rời xa Thanh Mặc, tất cả những cái sau đó đều là do Thanh Mặc trốn tránh thực tại mà tưởng tượng ra. Một đáp án khác là, giống như trong cuốn sổ đã viết, Khúc Diêm bị động rời đi, lại không thể trở về kịp, khi Khúc Diêm quay trở lại, thì Thanh Mặc đã chết rồi. Khúc Diêm vì lý do nào đó, đã xóa sạch dấu vết về sự tồn tại của mình. Mà ta cảm thấy, đáp án thử hai có khả năng cao hơn, bởi vì ngôi biệt thự này quá sạch sẽ, theo như Thanh Mặc lo sợ, nếu Khúc Diêm rời đi, không thể không lưu lại một chút suy nghĩ nào, mà đến giờ biệt thự vẫn sạch sẽ, chỉ có thể nói, chỉ có người cực kỳ hiểu Thanh Mặc và cực kỳ hiểu ngôi biệt thự mới có thể xóa sạch mọi dấu vết không lưu lại bất cứ thứ gì, người này ngoài Khúc Diêm ra những người khác không có khả năng, bởi vì Thanh Mặc sau khi phát hiện những dị thường của mình, hiển nhiên sẽ rất bài trừ thế giới bên ngoài, thậm chí đã không rời đi cùng với Khúc Diêm, mà lại tiếp tục lưu lại trong ngôi biệt thự, ngôi biệt thự này đối với Thanh Mặc mà nói chính là một lớp vỏ bảo vệ, từ chối mọi người trừ Khúc Diêm.”
Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc nói một hồi, rất rành mạch, rõ ràng, những suy đoán cũng rất hợp lý, Dạ Tiền nghe không chớp mắt.
“Thứ hai, chính là bản thân Thanh Mặc, anh ta hẳn cũng đã nhận thức được sự dị thường hay đặc biệt của mình, thậm chí ở một góc độ nào đó còn hoài nghi tinh thần của mình có vấn đề, chính là phần viết một cách lộn xộn đầy những cảm xúc tiêu cực, mà chất kí©h thí©ɧ tại sao lại có thể giúp Thanh Mặc thoát khỏi những ưu phiền này ta cũng không rõ, còn về những cư dân đã biến mất kia….”
Trong phòng truyền trực tiếp là một mảnh choáng váng.
“Dạ thần! Mau kiểm tra cho Đoàn Tử đi, Đoàn Tử có thể nào đã bị thứ gì đó kỳ quái dính vào không!”
“Mau kiểm tra! Mau kiểm tra! Đoàn Tử nhất định đã bị thế giới kỳ dị này xâm nhập rồi!”
“Ta có thể thấy được đây là truyền trực tiếp giả mạo! Ai đó có thể nói cho ta biết, những tâm tư tinh tế này, một Đoàn Tử có đầu óc thông mình này với một Đoàn Tử vừa nãy đến cái nắp cũng không mở được rốt cuộc có phải là một người không?”
“Đoàn Tử đã phát ra công năng gì vậy?”
“Ta có thể nói những điều mà Đoàn Tử nghĩ ra được này, ta đều không nghĩ ra được. Cảm thấy mình thật kém!”
“Ha ha ha, còn nhớ lần đầu Tầm bảo bảo khi tự giới thiệu với Dạ Tiền đã nói gì không?”
“Ta nhớ! Đoàn Tử nói phương hướng dự cảm của mình rất tốt, chỉ cần nhìn qua bản đồ, căn bản sẽ không bị lạc đường, nói năng lực cảm nhận và vận khí của mình cũng rất tốt nữa, sau đó nói khả năng phân tích cũng được tính là tạm được…”
“Yo yo yo, được tính là tạm được mà bây giờ lại giỏi vậy sao?”
“Những gì Đoàn Tử nói ta cũng đã nghĩ đến, tuy nhiên đồng bộ với một Đoàn Tử, ta cảm thấy không vui chút nào.”
“Đồng ý với lầu trên, chỉ là khả năng quan sát và phân tích của Tầm bảo bảo vẫn kỳ dị như cũ.”
“Dạ thần đã kiếm được đồng đội là Đoàn Tử, không chỉ mang trên mình chức năng điều hướng, mà còn trí năng khả năng phân tích, mà quan trọng nhất là, mỗi ngày đều manh nha giảm bớt những cảm xúc tiêu cực mà thế giới tận cùng này mang lại, giống như hiện tại, ngồi trên đầu gối với giọng non nớt nhưng lại một bộ chỉ điểm như là gánh vác cả giang sơn, ha ha ha!”
Trong ngôi biệt thự, phân tích và suy đoán của Thư Tầm kéo dài gần một tiếng đồng hồ, một tiếng này cũng đã khiến người xem thay đổi nhận thức về Tiểu Đoàn Tử, thời đại hiện tại, trí tuệ của người chưa vị thành niên so với người thành niên không kém hơn là mấy, chỉ là thiếu kiến thức và trải nghiệm thế giới, ngay cả những người thông tuệ, cũng khó có những kỹ năng tư duy logic rõ ràng như vậy.
Ngay từ hàng trăm năm trước, một loạt các thay đổi các quy định vũ trụ đã diễn ra để bảo vệ người chưa vị thành niên, thời đại khi ấy phát triển đến một mức độ nhất định, nhiều khi bảo hộ lại biến tướng ra phân biệt đối xử, cũng từ đó, các quy định đã thay đổi, đưa ra một thế giới rộng lớn hơn cho người chưa thành niên, nhưng khi một Đoàn Tử chưa đầy một tuổi nói ra những điều mà ngay cả người lớn cũng không nghĩ ra được, cũng vẫn mang lại cho họ những cú sốc quá lớn.
Bên này, Thư Tầm cuối cùng cũng đã đem những suy nghĩ của mình nói ra hết, chép chép miệng, hình như hơi khát nước, đúng lúc đang nghĩ, một lon nước được đưa tới trước mặt Thư Tầm, ln nước đã mở sẵn rồi, thậm chí còn cắm sẵn cả ống hút, Thư Tầm lập tức giơ tay ôm lấy, hài lòng uống.
“Ôi ôi ôi ôi! Lại bắt đầu rồi! Lại bắt đầu nảy nở thêm rồi! Mỗi lúc như này ta đều muốn kêu lên!”
“Trên lầu cũng là giác tỉnh giả huyết mạch lang tộc phải không? Có phải lang tộc đối với những sinh vật còn non đều không có sức kháng cự a! Nhưng đôi mắt to với một biểu hiện hài lòng nhỏ này quả thực rất dễ thương!”
“Dạ thần của ta khi nào đã trở nên thân mật thế này, cảm giác rất chân thành, có lẽ trong game sau này, Dạ thần sẽ có thêm một đồng đội nữa, không biết Bạch Nha sau khi biết sẽ cảm thấy như thế nào, ha ha, mong đợi đến cảnh Dạ thần đem Đoàn Tử gặp Bạch Nha.”
“Trên lầu không nhắc ta cũng suýt quên, người kia luôn luôn bị Dạ thần một chân đạp ra, có truyền trực tiếp của Bạch Nha không? Bạch Nha giờ đang ở đâu?”
“Bạch Nha đang ở một đại lục khác, trước mắt xem ra việc tương ngộ hãy còn rất lâu nữa, đáng tiếc a đáng tiếc!”
“Chụp lại màn hình! Chụp lại màn hình! Sau này cho Bạch Nha xem! Ha ha ha, nói cho anh ta biết, Dạ thần của ta cũng có lúc ngọt ngào lắm chứ.”
Thư Tầm hài lòng ôm lon nước uống, Dạ Tiền vẫn ngồi im lặng như cũ. Mãi đến khi Thư Tầm uống đủ rồi, mới nhấc Đoàn Tử đặt xuống. Dạ Tiền không có nói cái gì ý kiến phản đối, hiển nhiên là suy đoán cũng giống với suy đoán của Thư Tầm. “Ngủ thôi, căn cứ vào cuốn sổ, nhiệt độ thấp sau ánh sáng xanh này phải đợi một thời gian mới có thể ấm trở lại.”
Thư Tầm lắc lắc đầu nhỏ, muốn nói kỳ thực hắn không buồn ngủ, nhưng hiếm khi Dạ Tiền mở miệng, hơn nữa cũng thật là không có việc gì để làm, thế là gật gật đầu nhỏ, lạch bạch lạch bạch chạy tới bên găng tay, cởϊ áσ khoác nhỏ ra, sau khi chỉnh lại liền chui vào găng tay ấm áp. Thư Tầm không hề có ý muốn ngủ vốn cho rằng mình sẽ phải rất lâu sau mới có thể ngủ, nhưng trên thực tế, trong cảnh yên tĩnh, ổ nhỏ ấm áp đã khiến hắn rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Còn về Dạ Tiền, lại ngồi bất động ở chỗ một chút, rồi mới đứng dậy, sau đó lại đứng bất động tại chỗ.
Trong phòng truyền trực tiếp.
“Dạ thần của ta đang làm gì vậy?”
“Có thể đã nghĩ được manh mối quan trọng, khả năng lập luận suy đoán logic của Dạ đại của ta cũng không kém!”
“Dạ thần không hổ danh là Dạ thần, đứng nơi đó mà khí chất cũng ngời ngời!”
“…….”
Trên thực tế, chuỗi hành động của Dạ Tiền vô cùng đơn giản: vững vàng như núi, vững vàng như núi, vững vàng như núi, chân tê liệt, đứng một hồi…..
Nếu khán giả xem biết được sự thật có lẽ sẽ ngã ra đất mất, ai có thể tưởng tượng được Dạ đại thần thể chất và tinh thần đỉnh cao lại có một ngày bị tê chân, ai có thể ngờ đôi chân ngắn nhỏ của Thư Tầm khi đi lại trên đùi của người vạn năm mặt liệt như Dạ Tiền lại khiến Dạ Tiền ra nông nỗi vậy, Dạ Tiền trong lúc tập trung, các cơ bắp đều bó chặt lại, chính là không cử động, để tránh cho Tiểu Đoàn Tử đang nói bị mất tập trung.