Editor: Tuyền Uri
Thư Tầm quan sát tình hình hai căn biệt thự nói với Dạ Tiền, nhưng khồng hề nói về phán đoán của mình, Dạ Tiền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hiển nhiên là tình hình ở mấy căn biệt thự khác cũng không có gì gọi là tốt hơn, càng không thu hoạch được bất cứ đồ ăn gì.
Dạ Tiền cũng kiểm tra qua thi thể đóng băng đang ngồi kia, gương mặt không cảm xúc trầm tư một lúc lâu rồi mới mở miệng. “Trùng tộc, chưa tiến hóa thành người, vì đói mà chết, thời gian chết” nói đến đây Dạ Tiền đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp. “Khoảng 150 ngày trò chơi.”
Nghe đến đây, Thư Tầm cũng hơi hơi ngạc nhiên, nhìn thi thể mình đã xác định không có bất cứ sự hủy hoại nào, 150 ngày trò chơi, tương đương với thời gian 5 tháng, lẽ nào bản thể của loài người trong thế giới này có điều gì đó đặc biệt? Nghĩ tới Dạ Tiền, có lẽ cũng nghi hoặc như vậy, cho nên đột nhiên mới dừng lại như thế.
“Đi nào.” Không cách nào có được đáp án, Dạ Tiền sẽ không ở đây lãng phí thời gian, không thu thập được bất cứ đồ ăn nào, đồ ăn dự trữ của bọn họ chỉ có thể hỗ trợ được khoảng 5 ngày, mà từ đây tới Vi Thị, không ngủ nghỉ gì cũng đã mất hai ngày rồi.
Tình hình ở khu vực Vi Thị cũng chưa rõ, nếu cũng không khác ở đây là mấy, vậy thì bọn họ phải di chuyển thật nhanh, để mà tìm kiếm thêm thức ăn cung cấp năng lượng để mà tồn tại, do đó, tốc độ nhanh hay chậm vừa là yếu tố quyết định tiến trình của trò chơi, vừa là quyết định thời gian sống sót của bọn họ.
Thư Tầm cũng nhận thức được vấn đề này, thức ăn thu hoạch được ở cơ sở khu rừng không nhiều, nhưng cũng để Thư Tầm phải đói, cho nên Thư Tầm không nhận ra điều này, thức ăn có ý nghĩ gì với thế giới này? Mãi đến khi nhìn thấy tình huồng trong các biệt thự gần Vi Hồ, Thư Tầm mới lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng, khi thế giới này đến con đường cùng, không chỉ dừng lại là mùa đông, mà thực phẩm còn cực kỳ khan hiếm nữa.
Chân nhỏ ngắn của Thư Tầm bước về phía Dạ Tiền, đi được một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhỏ hỏi. “Ngươi nói anh ta vì đói mà chết?” Thư Tầm không cách nào phán đoán nguyên nhân dẫn đến cái chết của nam tử này, cũng không thu hoạch được nhiều tin tức như Dạ Tiền giàu kinh nghiệm, nhưng lại biết phán đoán của Dạ Tiền không có sai.
Dạ Tiền rất tự nhiên gật gật đầu, đưa ra một đáp án chắc chắn.
Thư Tầm quay đầu nhìn nam tử bị đóng băng phía sau, như cũ vẫn là đôi mắt xanh lam, như cũ vẫn là khuôn mặt không có cảm xúc tiêu cực, giống như một bức tranh tĩnh, một bức tranh không liên quan gì tới cái chết.
Thư Tầm lấy ba lô nhỏ của mình ra, kéo khóa ra, giơ tay ngắn nhỏ tìm trong ba lô, rất nhanh liền tìm thấy lon quả đào. Thư Tầm đặt lon trên sàn, đeo lại ba lô, sau đó ôm lấy lon quả đào, lạch bạch chạy về phía thi thể, tiện đó trèo lên đầu gối thi thể, trèo lên vai, nắm lấy khóa kéo đu lên….
Dạ Tiền trầm mặc nhìn động tác của Thư Tầm, không hỏi cũng không thúc giục.
Trong phòng truyền trực tiếp liền một dấu chấm hỏi to.
“Ha ha ha, ta cười chết mất! Đây là tình huống gì vậy?”
“Đoàn Tử đang làm gì vậy? Người cũng chết đói rồi, cho dù là bây giờ đưa đồ ăn tới cũng không kịp a!”
“Ta cảm giác khoảng thời gian vừa rồi, có thể ta đã bỏ lỡ điều gì đó?”
“Dạ thần mau ngăn cậu bé lại a, thức ăn hiện tại rất trân quý, sao có thể lãng phí vậy chứ? Đã nói là đừng mang Đoàn Tử theo mà!”
Đối với việc làm của Thư Tầm, có người tán thành, có người phản đối.
Dạ Thần hiển nhiên cũng hiểu hành động của Thư Tầm, thế là với khuôn mặt vô cảm, đi về phía thi thể.
Trong phòng truyền trực tiếp liền nhao lên.
“Dạ thần đừng a! Tiểu Đoàn Tử hãy còn nhỏ! Ra tay thì hãy lưu tình!”
“Lên nào, Dạ thần, như này mới đúng chứ, lạnh thì phải lạnh đến cùng chứ, cho Đoàn Tử kia biết, sinh tồn là như thế nào!”
“Tầm Tầm tội nghiệp, hy vọng Tầm Tầm một chút cũng đừng đau lòng!”
Thế là, trên màn hình phòng truyền trực tiếp, một gương mặt vô cảm, hơn nữa còn là một bộ mặt vô cảm lạnh lùng, bừng bừng đi tới chỗ thi thể, sau đó dưới con mắt hào hứng của người xem, vươn tay ra, bàn tay dài thẳng trực tiếp hướng tới Đoàn Tử, hai ngón tay kẹp lấy cổ áo của Đoàn Tử, nhấc Đoàn Tử ra, tay kia đưa lên trên, nắm lấy khóa kéo của thi thể, nhẹ nhàng kéo xuống.
Thư Tầm đang ôm lon quả đào qua đầu lại nhìn nhìn Dạ Tiền, sau đó giơ tay ngắn nhỏ, đặt lon quả đào đang mở xuống cổ áo nam tử đóng băng, Dạ Tiền lại lần nữa kéo khóa lên, lúc nay mới nhấc Thư Tầm ra, đem Thư Tầm bỏ lại trong túi áo của mình.
Trong căn phòng truyền trực tiếp một mảnh ngã ngửa, sau đó là một trận bình luận nổ ra.
“Dạ thần tuyệt đối là một người dễ thương, bị bệnh nan y!”
“Dạ thần không cứu được nữa rồi! Kiên định hết sức!”
“Dễ thương a! đây mới chính là con người thật của Dạ thần!”
“Bỏ ra! Bỏ ra! Dạ thần lý trí của ta đâu rồi!”
“Chủ yếu là Đoàn Tử quá dễ thương, các người không trông thấy khi Dạ thần nhấc cổ áo lên, Tiểu Đoàn Tử ôm lon quả đào, biểu hiện nhỏ hết sức đáng thương!”
“Ta rất hiếu kỳ thứ gì đó trên lông mày Đoàn Tử, là chấm vào ư? Nhiều ngày như vậy, lẽ nào Đoàn Tử không có rửa mặt?”
“Trên lầu không nói ta cũng suýt quên, cũng rất hiếu kỳ!”
“Không phải là đặc trưng của động vật nào đó chứ? Ta chưa nhìn qua bao giờ, có điều nhìn rất đẹp.”
Hiển nhiên, đối với thời đại gen gần như hoàn hảo này, nốt ruồi và vết bớt từ lâu đã biến mất vào con sông dài lịch sử, tất cả người xem đều không có khái niệm về nốt ruồi son.
Chủ đề của gian phòng truyền trực tiếp dần dần biến mất, thì ở trong thế giới trò chơi lại xuất hiện biến cố.
Dạ Tiền đang chuẩn bị lên đường lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía con đường họ sắp đi, thì thấy bầu trời mờ nhạt, không biết đã đổi màu từ khi nào. Màu xám ảm đạm đã biến mất, đường chân trời được nhuộm bởi một màu xanh nhạt, giống như một dải ruy băng lặng lẽ trải ra trên trời.
Thư Tầm ở trong túi áo cũng nhìn thấy được màu xanh nhạt của bầu trời, màu sắc đó dường như dần dần đậm thêm, dường như đang lan rộng về phía họ.
“Không đúng.” Thư Tầm quyết đoán nói, màu xanh kia xem ra không phải do mây tản ra, mà là vật gì màu xanh đã trừ bỏ tầng mây xám đi, hơn nữa lúc đang nhìn màu xanh nhạt trên trời, Thư Tầm có cảm giác bất an, đây là thiên phú đang cảnh báo. “Chúng ta mau rời đi.”
Dạ Tiền như cũ mặt không biểu hiện gì, lạnh đáp. “Không kịp nữa rồi.” Nói xong, quay bước, đi về phía biệt thự. “Hôm nay tạm lưu lại đây.”
Thư Tầm rất nhanh hiểu được không kịp nữa rồi là ý gì. Bọn họ hiện tại cách di chỉ khu dân cư vẫn còn chặng dường một ngày nữa, mà màu xanh kia nhuộm quá nahnh, nghĩ hẳn là Dạ Tiền thông qua việc quan sát màu xanh nhạt kia đã ước chừng được tốc độ lan ra.
Vào tới trong biệt thự, Dạ Tiền đặt Thư Tầm xuống. “Chưa đến một giờ, ánh sang xanh kia sẽ lan tới, ta đi câu cá trên băng.” Nói ngắn gọn xong, Dạ Tiền quay người chuẩn bị rời đi.
Nếu đổi người bên cạnh, những lời của Dạ Tiền có thể là rất khó hiểu, nhưng với Thư Tầm thì chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm túc nói. “Quả thực, chúng ta cần phải ở lại đây một khoảng thời gian, ta đi thu thập cành cây, nội trong một giờ sẽ quay lại.”
Hai người phân công xong, lập tức chia nhau ra hành động, giống như chuẩn bị đối phó với một tình huống rất khó khăn.
Trong phòng truyền trực tiếp.
“Là IQ của ta không đủ chăng? Sao lời đối thoại của bọn họ cảm giác không ăn khớp gì cả!”
“Nhìn chung, hai người đối với ánh sáng xanh kia hẳn là có chung suy đoán, đồng thời cũng đưa ra phán đoán giống nhau, bởi vì Đoàn Tử hiểu được ý của Dạ Tiền, nên đã chia ra hành động.”
“Xem ra thứ ánh sáng xanh kia rất hóc búa, hơn nữa Dạ thần và Đoàn Tử sắp bị mắt kẹt ở đây một khoảng thời gian rồi.”
“Vừa nãy còn nói Tầm Tầm là trẻ con, kết quả lập tức cảm thấy chỉ số IQ của mình bị nghiền nát rồi.”
“A a a, lại chia ra hành động, không thấy Đoàn Tử nữa rồi. Mạnh mẽ yêu cầu chương trình phát trực tiếp chiếu cảnh đồng đội phối hợp không?”
Dưới con mắt của một nhóm người, Dạ Tiền quay người, bước lớn về phía Vi Hồ, Tiểu Đoàn Tử nhanh nhẹn hướng về phía rừng cây Bạch Nhan ở bên khác của Vi Hồ, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Nửa giờ sau, trong rừng cây Bạch Nhan bị tuyết trắng che phủ, dưới một cây Bạch Nhan, nơi tuyết bằng phẳng bỗng phồng lên một ngọn đồi nhỏ, ngọn đồi nhỏ này cực nhanh di chuyển về phía trước, hình như dưới tuyết đang có cái gì đó di chuyển, ngọn đồi nhỏ va đầu vào một cây Bạch Nhan cứng, tuyết trắng rơi ra, một Tiểu Đoàn Tử rất nhanh từ trong tuyết trắng chui ra, người nhỏ mặc áo đen, chính là Thư Tầm đang tìm quả Bạch Nhan dưới đống tuyết.
Thư Tầm từ trong đống tuyết trèo ra, lấy tay đập đập bông tuyết dính trên người, lắc lắc đầu nhỏ, sau đó hài lòng đem ba lô nhỏ đeo ra sau, bắt đầu chuẩn bị trở về Vi Hồ, nhìn nét mặt vui vẻ kia, hẳn là thu hoạch không tồi.
Men theo hướng khi tới, Thư Tầm giẫm trên tuyết trắng mềm hơi lạnh, lần này không đào động dưới tuyết như trước nữa, mà là đi trên tuyết, vừa đi vừa nhặt cành cây bị gió thổi gãy, nhặt về làm củi đốt, Thư Tầm không biết cây Bạch Nhan trong thế giới nay phân bố
rộng hay không, nhưng hiển nhiên giá trị của cây Bạch Nhan rất cao, tính dẻo dai cao của nó, độ cứng cáp cao, mật độ cao, có thể làm cung tên, vũ khí, thậm chí là giữ lửa rất tốt, do đó, trong ba lô của Thư Tầm có để dành một không gian để đựng cành cây Bạch Nhan.
Không biết là có phải là mình đang ảo tưởng hay không, Thư Tầm cảm nhận ánh sáng xanh kia vẫn chưa đến, xung quanh nhiệt độ cực thấp vẫn đang giảm xuống, Thư Tầm xoa xoa tay mập của mình, lại bước nhanh hơn, chạy một đường nhỏ, hướng về Vi Hồ.
Vừa thu thập, vừa tiến về phía trước, dường như ngoài nhiệt độ ra, tất cả đều rất thuận lợi, phía trước bên trái lại phát hiện ra cành cây bị gió thổi gãy, Thư Tầm rất tự nhiên lạch bạch chạy tới, sau đó ôm lấy cành cây, đợi cho cành cây co về trạng thái nhỏ, chuẩn bị cho vào ba lô, nhưng lúc này, một trận gió cực mạnh từ mặt bên trực tiếp bồi tới.
Thư Tầm, một Tầm Bảo Thử, sự nhạy cảm và trực giác đương nhiên không kém, ngay khi nhận thấy sự dị thường đã liền nhảy khỏi mặt đất, sau khi rời khỏi, Thư Tầm nhìn kỹ thì thấy thứ tấn công mình chính là một con thỏ! Một con thỏ trắng tuyết, một con thỏ hơi lớn!
Thư Tầm mới vừa nếm thịt thỏ xong, liền cảm thấy con thỏ trước mặt lớn hơn một chút, nhưng vẫn hơi gầy…..