Editor: Tuyền Uri
Thư Tầm lùi đầu nhỏ về, nhanh chóng đem y phục chặn lổ hổng lại, râu trên mặt cơ hồ rối rắm một nùi, thời tiết bên ngoài rõ ràng không thích hợp đi ra ngoài, chẳng những rất dễ bị lạc phương hướng, hơn nữa nhiệt độ cực thấp, nếu như không tìm được vật che đậy, sẽ rất dễ dàng đông cứng ở trong đất tuyết, tiếp đó nhanh chóng chết đi.
Đang lúc suy tư, âm thanh lỗ cỗ đột nhiên vang lên trong động cây nhỏ, Thư Tầm dùng móng vuốt sờ sờ bụng nhỏ của mình, chậc chậc miệng, đột nhiên nghĩ tới bể cá đó, Thư Tầm muốn thoát, lấp cho no bụng trước rồi mới nói, nhưng trong đầu hoàn toàn yên tĩnh, hệ thống trò chơi không phản ứng chút nào.
Thư Tầm lúc này mới ý thức được, cái gọi là trò chơi sinh tồn chân thật này, không đơn thuần chỉ là nói một chút mà thôi, sợ rằng chỉ có chết, hoặc là qua cửa trò chơi mới có thể rời khỏi thế giới trò chơi, hơn nữa hệ thống trò chơi làm cho sức mạnh ngoại lai cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện, sau khi đi vào trò chơi hoàn toàn là người chơi tự mình tìm hiểu, để gia tăng cảm giác chân thật của trò chơi.
Bụng lại lỗ cỗ kêu hai tiếng, Thư Tầm cắn cắn móng trước của mình, do dự xem có nên rời động cây để đi tìm thức ăn hay không.
Cũng trong lúc đó, vô số người chơi quang minh nghênh đón ngày chơi thứ hai cùng một vấn đề, bạo phong tuyết gào thét khiến tầm mắt hoàn toàn mơ hồ không rõ, nhưng không ăn uống trong thời gian dài đói bụng là một mặt, không ăn uống có nghĩa thân thể không cách nào bổ sung năng lượng, cũng không cách nào bổ sung nhiệt lượng, nếu như bạo phong tuyết không ngừng nghỉ, bọn họ nên lựa chọn như thế nào.
Trong bạo Phong Tuyết trong, có người bước ra cửa phòng, có người ở lại chờ đợi, có người chết trên đường tìm kiếm thức ăn, có người ở trong nhiệt độ thấp ngủ say đến chết, tất cả đều giống như không thể tìm ra quy luật, kết quả hoàn toàn dựa vào vận khí.
Bên trong hốc cây Thư Tầm lần nữa lại co rúc thành một vòng lông vo tròn, vùi ở bên trong hốc cây nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, thời tiết như vậy mà ra cửa, Thư Tầm cảm giác mình sống không qua nửa giờ, cho nên quyết định chờ, nếu như ngày mai thời tiết còn không nắng, cũng chỉ có thể mạo hiểm đi ra ngoài.
Thực tế tình huống so với dự đoán của Thư Tầm tốt hơn một chút, gần tới lúc sắp hoàng hôn, bạo phong tuyết dần dần yếu đi, một giờ sau, phong tuyết gào thét bên ngoài động cây rốt cuộc đã mai danh ẩn tích.
Thư Tầm dưỡng một ngày vẫy vẫy lỗ tai nhỏ, nhận thấy được bên ngoài tiếng gió đã biến mất, Thư Tầm triển khai thân thể nhỏ bé, duỗi lưng một cái thật dài, sau đó ngáp một cái hoá thành hình người, đi tới bên động cây, cẩn thận thò đầu ra.
Bên ngoài động cây giống như đổi một thế giới khác, bao phủ trong làn áo bạc, không âm thanh không tiếng động, tất cả đều có vẻ tinh khiết hoàn mĩ, yên tĩnh vô cùng, giống như cơn bạo phong hủy thiên diệt địa lúc trước chỉ là một trường ảo giác.
Hơi thở Thư Tầm nhè nhẹ hóa thành sương trắng, lùi đầu về, hơi đắn đo một lát, vẫn là mặc quần áo tử tế leo ra ngoài động cây.
Mặc dù màn đêm đã phủ xuống, nhưng mây đen trên bầu trời lại lần đầu tiên dần tản dần đi, chỉ còn lại một tầng mỏng manh, ánh trăng phản xạ lên tuyết trắng chiếu sáng tất cả chung quanh, không có bạo phong tuyết khốn nhiễu, tầm nhìn so ban ngày còn sáng hơn.
Theo cây khô bò xuống, giẫm lên tuyết trắng, Thư Tầm đi sâu về phía rừng cây Bạch Nham, bước chân nho nhỏ hoàn toàn không lo lắng đem tuyết đọng đạp sụp, lưu lại một chuỗi chân nhỏ dọc theo người hướng phương xa.
Sauk hi đi một khoảng thời gian, Thư Tầm đã tới mặt đón gió của rừng núi, bạo phong tuyết biến mất hoàn toàn, trong đêm tối một chút gió cũng không cảm giác được, băng tuyết đọng trên mặt đón gió bị gió thổi tan, rõ ràng sắp mỏng đi rất nhiều.
Thư Tầm chà xát tay mập, sau đó hóa ra móng vuốt, chọn một chỗ tuyết ít đọng ít bắt đầu đào, mấy móng vuốt đi xuống, đã gặp được một tầng lá cây vẫn mang một màu xanh ngắt, động tác Thư Tầm có chút dừng lại, tiếp tục mở rộng ra chung quanh, rất nhanh, trong thế giới một mảnh ngân bạch liền xuất hiện một Ám Sắc đặc biệt.
Vùi đầu dọn dẹp tuyết đọng cùng lá cây Thư Tầm rất nhanh tìm được mục tiêu, một quả hạch tròn vo màu trắng, trái cây không lớn, Thư Tầm cũng có thể hai tay nâng niu trong lòng bàn tay, vỏ ngoài của trái cây hết sức đến gần với màu sắc của vỏ cây cối chung quanh, hẳn là quả do cây kết trái.
Thư Tầm chưa từng thấy qua loại cây gỗ này, chỉ là muốn đánh cuộc một keo vận số, xem cây gỗ này có kết trái hay không, hôm nay bụng đói kêu vang cộng thêm cái rét lạnh thấu xương, Thư Tầm đã không còn lựa chọn nào khác, không cách nào tiếp tục bận tâm loại này quả hạch có thể ăn được hay không, dùng móng vuốt bén nhọn rạch vỏ ngoài trái cây ra, bên trong liền lộ ra thịt quả màu trắng, đồng thời một cỗ nhàn nhạt mùi sữa bay ra.
Thư Tầm không kịp chờ đợi gặm một cái, trong lúc nhất thời, nhu nhu vị mang theo cảm giác thấm lạnh truyền đến, mang theo mùi sữa nhàn nhạt khiến Thư Tầm rất là thỏa mãn, Thư Tầm ôm trái cây, rất nhanh đem trái cây nuốt vào bụng.
Một trái cây chừng đầu ngón tay đối với người khác mà nói có lẽ còn thiếu rất nhiều, nhưng lại đủ cho Thư Tầm hài lòng vỗ vỗ bụng nhỏ phồng dậy của mình, cảm giác quá đói đã được hóa giải, hình như thân thể cũng không lạnh như vậy nữa rồi.
Một quả hạch nho nhỏ khiến tâm tình Thư Tầm trong nháy mắt dâng cao, vì vậy mặt nhỏ phồng lên, vừa hừ hừ hát ca, vừa tiếp tục ra sức sưu tầm quả hạch ở chung quanh, dưới ánh trăng ở rừng rậm vắng lặng, dây thanh vui sướиɠ ngâm nga thật lâu.
Cho đến khi trên đất trống do chính mình dọn dẹp quả hạch đã chất thành một tòa núi nho nhỏ, Thư Tầm mới dừng lại, đếm trái cây, toàn bộ 18 trái, nhặt hết quả hạch, Thư Tầm mới hơi suy tư, tòa núi nhỏ so với mình cao hơn một chút làm thế nào mang đi? Sử dụng Linh Phủ bị chế ngự, cũng không có bọc nhỏ cho hắn sử dụng.
Thư Tầm lúc này vô cùng hi vọng có bọc nhỏ trên người, nhưng sức quyến rũ của trò chơi chân thực ngay lúc này, cũng không vì lý trí cá nhân mà dời đi, hoàn toàn chặn đứt thực tế, thế giới trò chơi lấy bối cảnh và tài nguyên làm trụ cột, không thể có bất kỳ gian lận nào.
Lần đầu tiên mới tới thế giới trò chơi, còn chưa kịp thăm dò, nhưng nghĩ đến ngươi chơi đi vào trò chơi trước lúc trước, nhà đầu tư trò chơi nhất định sẽ ngẫu nhiên đưa lên tài nguyên trong thế giới trò chơi, trong đó khả năng có túi trữ vật đeo lưng cũng là rất cao, dù sao muốn người chơi dưới tình huống gian nan tiếp tục trò chơi, duy trì sự nhiệt tình đối với trò chơi, trò chơi tài nguyên cũng là ắt không thể thiếu.
Ngẩng đầu nhìn trời một cái, ánh trăng vẫn mông lung như cũ, Thư Tầm quyết định chia làm hai lần đem quả hạch mang về động cây, độ cứng cáp cây cối nơi này có thể so với Nham Thạch, Thư Tầm muốn đào nhất định phải sử dụng linh lực, nhưng bởi vì tu vi bản thân có hạn, việc sử dụng linh lực vẫn phải cẩn thận.
Dùng y phục giữ được thật nhiều quả hạch, Thư Tầm nhanh chóng trở về đường cũ, chạy về phía động cây nhỏ của mình, đem quả hạch xếp chồng lên nhau ở tận cùng bên trong động cây, Thư Tầm lúc này mới leo xuống cây, tiếp tục chuyến chuyển vận tiếp theo, nhưng điều khiến cho Thư Tầm vạn vạn không nghĩ tới, vừa hạ xuống, hắn liền gặp phải Sinh Mệnh Thể thứ nhất ở bên trong thế giới trò chơi, một con sóc đang trộm quả hạch.
Sóc loại sinh vật này, Thư Tầm lúc ở Trường Bạch sơn từng gặp qua không ít, độ bén nhạy rất cao, hơn nữa lúc tranh đoạt thức ăn tính công kích rất cao, mà bây giờ, sóc đang cố gắng đem quả hạch nhét vào trong miệng hiển nhiên cũng phát hiện Thư Tầm, Thư Tầm đứng ở chỗ đồi cao, sóc đứng ở phía dưới, hai con tương đối xa, trong nháy mắt đều ngây ngẩn.
Nhưng lại rất nhanh phản ứng kịp, sóc phồng má, đứng thẳng dậy, một đôi mắt cảnh giác tròn trịa mà tràn đầy tính công kích nhìn chằm chằm Thư Tầm, hiển nhiên nó cũng hiểu rõ, quả hạch này là Thư Tầm thu góp được.
Sinh vật không khai linh trí có đôi lúc so với yêu linh khai linh còn đáng sợ hơn, bởi vì bọn chúng đối với thức ăn, đối với lãnh địa, một vốn một lời có thể đều có được thế cùng năng lực phản ứng đáng sợ nhất, Thư Tầm có thể tưởng tượng, thức ăn đang bị hao hụt, một đống quả hạch đáng quý.
Cơ hồ một cái nháy mắt, sóc đã chợt hướng về phía Thư Tầm nhào tới, hiển nhiên qua phán đoán của con sóc, con này nhỏ hơn mình không chỉ gấp đôi mà hoàn toàn không tạo thành uy hϊếp, vì vậy sau khi đang ăn bị phát hiện, liền trực tiếp phát động công kích.
Tuyết trắng đang bằng phẳng theo động tác tấn công mạnh mẽ của con sóc bay tán loạn nổi lên bốn phía, sóc một lao lên sườn đồi, triển lộ hai hàm răng sắc bén, móng vuốt cũng đã giữ lực mà chờ.
Nhưng thực tế thường khác xa lý tưởng, sóc kia chỉ thấy khí thế hung hăng xông lên khi chỉ cách năm phân bị Tiểu Đoàn tử tát một cái bay lên, Tiểu Đoàn tử nhanh chóng đuổi theo, đương khi sóc mới vừa rơi xuống đất trong nháy mắt níu lấy râu con sóc, lưỡng quyền giơ lên."Nói ngươi nghe nha đồ ăn trộm, nói ngươi nghe nha đánh người, dám giành thức ăn của lão tử......"
Thư Tầm mặc dù tu vi có hạn, nhưng rốt cuộc không phải sinh linh bình thường, vẫn dư sức đối phó với một con sóc, thế là trận đấu mở đầu bạo lực này liền kết thúc theo phương thức bạo lực hơn.
Sóc hiển nhiên không ngờ tới mình đạp phải đinh sắt, xèo xèo kêu loạn, saukhi bị hai quả đấm liền thức thời ngoan ngoãn phun ra quả hạch, sau đó ảo não trốn đi.
Thư Tầm đem từng quả hạch nhặt lên, trăng tròn trên bầu trời đêm bắt đầu trở nên mơ hồ, nhiều đám mây đang lặng yên không tiếng động dày thêm, Thư Tầm đem quả hạch chở về động cây, lại đi ra ngoài tìm tòi một phen, lần này hắn bén nhạy dò xét, trong tấm rừng nhiệt đới này còn có thật nhiều sinh linh đang ngủ đông, thời tiết sáng sủa ngắn ngủi khiến sinh vật cũng nhao nhao muốn thử, ra ngoài kiếm ăn. Sóc chỉ là một kẻ trong số đó.
Sau hơn nửa đêm sưu tầm, trong động nhỏ của Thư Tầm đã chất đầy quả hạch, thậm chí còn xen lẫn mấy đóa nấm nâu, đến quá nửa đêm khoảng ba giờ, trăng sáng trong thiên không đã hoàn toàn bị che phủ, thế giới lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối, gió nhẹ bắt đầu dần dần thổi lên.
Thời tiết sáng sủa ngắn ngủi, nắm lấy cơ hội này người chơi cũng hoặc nhiều hoặc ít lấy được một chút thu hoạch, mà người chơi không nắm lấy cơ, chỉ có thể tiếp tục trong thời tiết phong tuyết mạo hiểm đi ra ngoài, hoặc là từ từ tử vong.
Trải qua mấy giờ bôn ba, Thư Tầm vùi ở trong động cây từ từ ngủ, ngày hôm sau, kèm theo tiếng gió gào thét, ánh mặt trời mảnh dẻ chiếu xuống, không cách nào mang đến một tia một chút nhiệt độ nào cho thế giới.
Thư Tầm mở mắt, ghé đầu đến bên ngoài động cây nhìn trời một chút, phát hiện thời tiết bạo phong tuyết như cũ, chẳng lẽ nói mùa đông, là mỗi ngày đều có bạo phong tuyết sao?
Lùi đầu nhỏ về, lại lột một quả hạch, Thư Tầm ngồi ở trong động cây, gặm từng chút từng chút, vừa ăn, vừa suy nghĩ bước tiếp theo cho mình. Tính ra, mình ở bên trong thế giới trò chơi
đã vượt qua hai đêm rồi, nói cách khác, mình đã có 200 sao điểm vào tài khoản, mắt Thư Tầm lập tức cong thành nguyệt nha, có vẻ rất là hài lòng.
Sau khi ăn một khỏa quả hạch, Thư Tầm liếʍ miệng một cái, cảm giác hết sức khát nước, đúng rồi, từ ngày thứ nhất khi bắt đầu đi vào thế giới trò chơi, cũng chưa có uống nước, Thư Tầm dò đầu nhìn một chút tuyết trắng bay tán loạn bên ngoài, leo xuống cây, chỉ một lát đầu đội một quả tuyết trắng trở lại động cây.
Lúc ở Trường Bạch sơn một tháng, Thư Tầm cũng uống qua nước tuyết, hưởng qua nước khe núi, cảm giác mùi vị cũng không tệ, vì vậy cũng không cảm thấy hành động lần này có gì không ổn, nhưng Thư Tầm quên, đây là một thế giới đối mặt với đường cùng, tất cả đều đang từ từ đi về phía suy vong.
Tuyết mà Thư Tầm ôm trong ngực từ từ tan, Thư Tầm bưng xác quả hạch lên đang sắp sửa uống, đột nhiên phát hiện trạng thái nước tuyết hình như có chút kỳ quái, nước tuyết tan cũng không phải là màu trong suốt, mà là hiện ra sắc xám trắng, giống như tạp chất xám tro.
Thư Tầm do dự một chút, vẫn không uống..., liếʍ môi một cái, lại nhìn xung quanh một chút thế giới bên ngoài trắng xóa, có chút mờ mịt. Cuộc khủng hoảng về nguồn nước đột nhiên làm rối loạn kế hoạch lưu lại của Thư Tầm, nhìn quả hạch tràn đầy một động cây, Thư Tầm đành phải bắt đầu vạch kế hoạch rời đi.