Ả kỹ nữ phía sau đang tỏ ra mềm yếu, vừa nhìn thấy ta liền quay mặt khinh thường, suýt nữa liền cười ra tiếng.
Ta không cần nghĩ cũng biết, Trâu Ngọc chắc chắn đã kể lể về việc ta theo đuổi hắn buồn cười như thế nào, như thể cô nương Trình gia không có ai thèm lấy vậy.
Trâu Ngọc bất chấp tuyết rơi dày đặc đi tìm ta, chắc hẳn tên đó đã phải chịu đói, chịu rét, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
Khi này, ta nhìn thấy môi hắn nứt nẻ vì khát, hai má hóp lại vì đói.
Thế nhưng ngay cả trong tình huống xấu hổ này, tên đó vẫn tỏ ra đầy khí thế: “Ta, Trâu Ngọc, sau này nhất định sẽ là thư sinh đứng đầu học viện! Tới lúc đó, liền sẽ vì triều đình mà cống hiến. Khi trở thành quan lớn, nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của nhạc phụ khi đã tiếp đón vào ngày tuyết rơi này.”
“Ồ!”
“Ngươi bị điên đấy à?!” Ta uống súp gà vừa lấy từ trong bếp ra và gặm chân gà trước mặt hắn.
“Quan lớn? Ngươi vẫn còn ảo tưởng mình sẽ trở thành thư sinh đứng đầu sao? Tốt nhất ngươi vẫn nên ôm ả kỹ nữ của mình mà c.út khỏi đây đi!”
Ta chợt nhớ ra, kiếp này bản thân không gả cho hắn. Cho nên, hắn cũng không lấy được của hồi môn 10 vạn lượng bạc của ta.
“Ngươi vẫn chưa chuộc thân cho ả người tình yêu dấu của mình phải không?”
“Ồ, ta quên mất ha ha. Ngươi đến tìm ta là vì chờ ta gả cho ngươi cùng 10 vạn lượng hồi môn, để ngươi có thể chuộc thân cho ả kỹ nữ của mình!”
“Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý tưởng này càng sớm càng tốt!”
Sau khi nghe ta nói ra suy nghĩ thật của mình, Trâu Ngọc trở nên tức giận:
“Dù sao bọn ta cũng không có nơi nào để đi! Nàng cũng không thể nhìn bọn ta c.hết trước cửa nhà mình được!”
Mẫu thân Trâu Ngọc mở miệng uy hϊếp bọn ta: “Nếu ta ch.ết trước cửa nhà ngươi mà bị truyền ra ngoài, danh tiếng của nhà họ Trình các ngươi chắc chắn sẽ bị hủy hoại!”
Ta cười lớn: “Cái ngươi mất là tính mạng, nhưng thứ bọn ta mất đi chỉ là danh tiếng! Trên đời này sao lại có thể có chuyện tốt như vậy được cơ chứ?!”
Phụ thân gọi tên người hầu phía sau ta ra chỗ Trâu Ngọc, Trâu Ngọc liếc nhìn hắn rồi đột nhiên hét lên như điên: “Sao tên này lại ở nhà nàng?”
“Hắn ta chính là cái tên đã thu mua hết số lương thực nhà bọn ta! Sao cái tên đó lại ở Trình gia?!”
Trâu Ngọc tức giận tới mức đấm ngực giậm chân, ngẩng mặt lên và hét lớn: “Sao nàng lại muốn hãm hại ta?! Mặc dù ta có chút phong lưu, nhưng ta cũng chưa hề làm gì tổn hại tới nhà họ Trình của nàng!
Tại sao nàng lại có thể sai người tới lừa gạt hết số lương thực của nhà ta? Để cho ta và cả Trâu gia phải đi xin cơm và chịu đói trong những ngày tuyết rơi này?!”
Hắn dường như vẫn không muốn tin: “Thanh Lê, trước nay nàng chưa bao giờ đối xử với ta như thế này…”
Ta nhìn hắn, nhưng trong mắt ta không hề nổi lên chút gợn sóng nào.