Trần gia là gia tộc đế vương có lịch sử lâu đời, nắm giữ địa vị và quyền lực bao trùm thiên hạ, những con cháu thuộc huyết mạch dòng chính nhà Trần cũng vì vậy từ khi sinh ra đã được tiếp nhận giáo dục tốt nhất, thừa hưởng những đặc quyền, đãi ngộ tốt nhất. Tuy nhiên Hoàng tộc nhà Trần thực sự rất lớn, không phải con em quý tộc họ Trần nào vừa sinh ra cũng có thể ngậm thìa vàng. Phần lớn quyền lực của nhà Trần đều nằm trong tay dòng chính, còn lại các dòng phụ khác mặc dù con cháu cũng dính lấy vinh quang tổ tiên không phải lo cái ăn, nhưng cũng cần phải bộc lộ tài năng, tích lũy công trạng mới có thể đạt được công danh chức tước.
Hơn bốn mươi năm trước, Trần Bân - khi đó còn là một đứa trẻ hết sức bình thuộc thuộc một chi phụ có huyết mạch mỏng manh của Hoàng tộc nhà Trần. Nếu theo quỹ tích của một đứa trẻ bình thường, Trân Bân sẽ ngày ngày trui rèn lễ nghĩa, kinh sử, đợi đến khoa thi của triều đình. Nếu có thể đỗ sẽ vào Triều làm quan, tiền đồ rộng mở; nếu thi không đỗ, sẽ lấy vợ sinh con, sống cuộc sống của người bình thường đến cuối đời. Nhưng vào năm Trần Bân mười tuổi, hắn được Chưởng môn của Cuồng Đao môn khi đó là Trích Tinh đao khách - Trương Sơn phát hiện ra thiên phú võ học hiếm thấy, liền được Trương Sơn nhận làm đồ đệ, đưa về Tổng bộ của Cuồng Đao môn ở Bạch Lộc Lương Tử sơn tu hành.
Trần Bân không phụ lòng kì vọng của Trương Sơn, trong vòng bảy năm đã luyện tới tầng thứ sáu của Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết, trở thành để tử trẻ nhất trong vòng hai trăm năm trở lại đây của Cuồng Đao môn luyện tới tầng thứ sáu của công pháp này.
Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết là công pháp chí cao của Cuồng Đao môn tổng cộng có chín tầng, chia làm tâm pháp và đao thức, lấy bá đạo và cuồng mãnh nổi danh, là một trong những công pháp sát phạt cuồng bạo nhất trong thiên hạ. Tuy nhiên, mặc dù Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó có một nhược điểm đó là bởi vì quá cuồng bạo nên tu luyện đến cảnh giới càng cao, tính tình của người luyện càng ngày càng khó kiểm soát, có nguy cơ “tẩu hỏa nhập ma” rơi vào ma đạo. Cho nên, các đời Chưởng môn của Cuồng Đao Môn luyện Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết đến cao giai thường cách một khoảng thời gian sẽ nhập hồng trần, đi du ngoạn thế gian để rèn luyện “Đạo tâm”, tìm cách hóa giải tâm tính cuồng bạo do công pháp gây ra.
Đối với tiến cảnh của Trần Bân, Trương Sơn rất hài lòng nhưng lão cũng phát ra Trần Bân tu luyện Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết quá mức thuận lợi dẫn tâm tính bắt đầu không theo kịp cảnh giới, để lâu sẽ sinh ra mầm họa lớn. Cho nên Trương Sơn không để cho Trần Bân tiếp tục trên núi tu hành mà lệnh cho đệ tử của mình xuống núi rèn giũa đạo tâm.
Trần Bân mang bản tính thiếu niên xuống núi rèn luyện, ghét ác như cừu, đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, vì vậy danh tiếng dần lan truyền trong giang hồ.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì mọi việc hắn trải qua đều quá thuận lợi, danh tiếng trên giang hồ càng lúc càng cao đã bắt đầu che đậy đi lý trí của Trần Bân, khiến cho đạo tâm của hắn xuất hiện vết nứt.
Có một lần Trần Bân đi ngang qua một tiểu thôn, hắn phát hiện một nhóm đạo tặc đang tàn sát, cướp bóc người dân trong thôn, Trần Bân thấy chuyện bất bình liền rút đao tiêu diệt đám người áo đen, nhưng lúc này gϊếŧ chóc quá nhiều đã kích phát tác hại của ẩn họa của “Cuồng Thiên Loạn Đao Quyết” khiến cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng, tàn sát toàn bộ người dân trong thôn.
Trần Bân “tẩu hỏa nhập ma” không chết, không những thế còn nhân họa đắc phúc, khiến cho thực lực bản thân tăng mạnh. Hắn đối diện với mấy trăm nhân mạng thôn dân vô tội chết dưới tay mình thì vô cùng thống khổ, nhưng nghĩ tới nếu chuyện này bại lộ, không chỉ giang hồ đuổi gϊếŧ hắn, mà ngay cả Cuồng Đao Môn cũng sẽ không tiếc giá nào “thanh lý môn hộ”. Trần Bân càng nghĩ càng sợ, liền bắt đầu tạo dựng hiện trường giả thôn dân bị đám đạo tặc gϊếŧ chết, lúc hắn đi qua tiểu thôn thì đã quá muộn, chỉ có thể tiêu diệt đám đạo tặc trả thù cho người dân trong thôn. Nhưng chính bản thân Trần Bân cũng không biết là có một đứa trẻ bởi vì chơi trốn tìm với đồng bạn mà trốn trong đống rơm đã tránh được tràng gϊếŧ chóc này, hơn nữa còn chứng kiến tất cả sự việc đã diễn ra.
Trần Bân trở về Cuồng Đao Môn bẩm báo thảm án này với Trương Sơn. Thứ nhất là tất cả người liên quan tới vụ án đều đã chết nên không có đối chứng; thứ hai là lúc này thanh danh của Trần Bân trên giang hồ đang rất cao, là đệ tử của Trương Sơn, lại là đệ tử thiên tài kiệt xuất mấy trăm năm có một của Cuồng Đao Môn nên không mấy ai nghi ngờ hắn là hung thủ thật sự, sự việc cứ như vậy kết thúc.
Sau đó một năm, quân đội Mông - Nguyên rục rịch xuôi nam chuẩn bị xâm lược Đại Việt lần hai, triều đình hạ chiếu chiêu mộ nam nhân, võ giả trong dân gian tòng quân hộ quốc. Trần Bân lần thứ hai xuống núi, kế thừa Sát Lãng Đao của gia tộc, gia nhập quân đội nhà Trần tham gia chiến tranh, rốt cuộc dựa vào một thân võ công trác tuyệt đạt được quân công to lớn trở thành Minh Văn Hầu quyền khuynh thiên hạ. Sau đó Trần Bân có lẽ bởi vì “sát nghiệp” quá nhiều dẫn đến lương tâm cắn rứt không yên, hắn truyền lại tước vị cho đứa con duy nhất là Trần Tuyên, còn bản thân xuất gia, đi theo Điều Ngự Giác Hoàng lên Yên Tử sơn tu hành.
Lại nói về đứa trẻ không biết nên được coi là may mắn hay đáng thương tên là Hoàng Đạo Thư kia, nó biết được cho dù có nói ra sự thật thì cũng không ai sẽ tin tưởng nó, ngược lại còn sẽ chết rất nhanh. Cho nên nó không nói bất kì điều gì mà âm thầm tìm cách gia nhập một trong “Thiên hạ ngũ tông” - Nhất Nam Thiên Môn Đạo.
Hoàng Đạo Thư là một đứa trẻ rất thông minh, thiên phú võ học rất cao, lại vì một lòng muốn báo thù nên tâm tính cứng rắn hơn xa những người cùng thế hệ, hắn chỉ mất mười mấy năm đã lập nhiều công lao to lớn cho môn phái, để từ một đệ tử bình thường trở thành trưởng lão trẻ nhất trong vòng trăm năm của Nhất Nam Thiên Môn Đạo, là nhân tuyển thứ nhất cho vị trí Chưởng tiếp theo của Nhất Nam Thiên Môn Đạo. Hoàng Đạo Thư vốn có ý định sau khi trở thành Chưởng Môn của Nhất Nam Thiên Môn Đạo, vận dụng lực lượng của tông môn tìm cơ hội gϊếŧ chết Trần Bân trả thù cho mấy trăm thôn dân vô tội, tiếc là kế hoạch của hắn không như ý định mà xuất hiện biến cố.
Mười năm trước, Trần Tuyên trên đường về Kinh bị một nhóm người áo đen không rõ lai lịch chặn gϊếŧ, cả nhà bị diệt. Minh Văn Hầu phủ lúc này không có người chủ trì, như rắn mất đầu khiến cho Trần Bân đang tu hành trên Yên Tử sơn không thể không hoàn tục xuống núi, chủ trì cục diện cùng truy tìm hung thủ. Đúng lúc này, Trần Bân cũng từ mật thám của Cuồng Đao Môn ẩn núp tại Nhất Nam Thiên Môn Đạo biết được tin tức Hoàng Đạo Thư là đứa trẻ sống sót trong vụ thảm sát ở tiểu thôn năm xưa, đồng thời vẫn đang chờ đợi thời cơ để trả thù. Đối với Hoàng Đạo Thư, Trần Bân biết thù hận giữa hai bên quá lớn, quá sâu, không cách nào hóa giải, chỉ có thể có một bên sống sót, nếu Hoàng Đạo Thư không chết, thì người chết sẽ là Trần Bân hắn.
Sau khi chưởng môn Phương Nhất đại sư quy thiên, Hoàng Đạo Thư được chọn làm chưởng môn đời thứ mười một của Nhất Nam Thiên Môn Đạo.
Lúc này Trần Bân dùng danh tiếng trong triều đình và giang hồ vu khống Hoàng Đạo Thư là gian tế của Ma giáo muốn khống chế Nhất Nam Thiên Môn Đạo, sau đó ý đồ dùng Nhất Nam Thiên Môn Đạo làm bàn đạp, tiêu diệt các chính phái khác, thống nhất giang hồ. Trần Bân giương cao ngọn cờ “trừ ma vệ đạo” thuyết phục được “thiên hạ ngũ tông” còn lại cùng với võ lâm chính đạo, tập hợp lực lượng tấn công lêи đỉиɦ Chiêu Sơn của Nhất Nam Thiên Môn Đạo.
Trận chiến trên đỉnh Chiêu Sơn ác liệt đến mức máu người hòa vào dòng nước của Thiên Nhất tuyền chảy hơn một dặm vẫn còn nồng nặc tử khí. Hoàng Đạo Thư trước khi quyết chiến với Trần Bân trên Nam Thiên nhai, đã dặn sư muội Ngô Tuyết Linh dẫn theo đại tẩu của mình rời khỏi Chiêu Sơn, rời xa ân oán giang hồ, sống cuộc đời bình thường. Nhưng Trần Yên Nhiên lúc sinh Hoàng Tư Yên bởi vì sinh khó nên sức khỏe vẫn luôn rất yếu, trên đường trốn chạy lại nghe tin Hoàng Đạo Thư chiến tử trên Nam Thiên nhai, liền không chịu nổi uất ức, thổ huyết mà chết. Đúng lúc này, Trần Bân dẫn theo người đánh tới hậu sơn, Ngô Tuyết Linh không còn cách nào khác chỉ có thể mang theo đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi kia bỏ trốn khỏi sự truy sát của Trần Bân.