Lời nói của Phó Kiến Đình tựa như một cây kim, cứ thế đâm thẳng vào trong lỗ tai của cậu, mang đến từng cơn đau đớn thấu tim.
Yến Thu theo bản năng đưa tay muốn che lỗ tai, nhưng tay vừa đưa đến sau tai, lại sờ đến một mảng vết máu ấm áp.
Cậu nhìn sang bên trái, sau đó liền thấy góc tủ gỗ một vệt máu đỏ tươi, làn da phía sau tai bị rách lúc này mới cảm thấy đau.
Thậm chí nó còn mang theo từng trận ù tai.
Yến Thu mất rất lâu mới vịn ngăn tủ chậm rãi đứng dậy.
Phòng ngủ đã sớm trống không không một bóng người.
Xuyên thấu qua ban công uốn cong vừa khéo có thể nhìn thấy những bông hoa hồng Juliet nối tiếp nhau ở ngoài cửa sổ, phản chiếu ánh mặt trời mới mọc, như thể những đám mây hồng nhạt lửng lơ bên cửa sổ, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Yến Thu trong lúc này chợt hiểu ra, có lẽ hoa hồng này cũng không phải cố ý chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật lần này.
Tình yêu của anh cả tựa như một con sông chưa bao giờ lệch hướng, vẫn luôn chảy về phía Phó Sương Trì.
Sao cậu dám đa tình, ảo tưởng trong đó cũng có một phần của cậu chứ?
Yến Thu có chút muốn cười, nhưng ngay cả khóe môi cũng không nhấc nổi, chỉ có thể ôm lỗ tai hồn siêu phách lạc đi xuống lầu.
Tuy rằng cố gắng bước nhanh hơn, nhưng dọc theo đường đi vẫn đυ.ng phải rất nhiều người làm.
Ánh mắt của bọn họ hoặc là tò mò hoặc là đánh giá, nhưng vẫn không có ai dừng lại hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Yến Thu đã sớm quen với việc bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cúi đầu bước nhanh về phòng, rút vài tờ khăn giấy lau sạch vết máu sau tai.
Khăn giấy trắng như tuyết rất nhanh bị máu thấm ướt, Yến Thu cảm thấy vết thương của mình hình như còn nặng hơn so với Phó Sương Trì một chút.
Nhưng rồi sao? Cậu không bị rối loạn đông máu.
Mà kể cả có có đi chăng nữa thì cậu cũng chưa bao giờ là ưu tiên của gia đình này.
Yến Thu một mình đi bệnh viện băng bó vết thương, lúc trở về thì tiệc rượu đã gần kết thúc.
Người đến kẻ đi đều ăn mặc lộng lẫy, y hương tấn ảnh*, chỉ có cậu mặc lễ phục không vừa người, sau tai mang theo vết thương, trên người còn rơi vài giọt máu lẻ tẻ, muốn nhếch nhác bao nhiêu là nhếch nhác bấy nhiêu.
*Là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là "quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu"
Yến Thu cũng biết lúc này mình không xứng ra sao, không muốn đi qua tự tìm mất mặt, bởi vậy trực tiếp đi vòng qua cửa hông.
Nhưng mà ngay khi cậu đi qua đại sảnh chuẩn bị trở về phòng mình thì đã thấy đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, chỉ để lại vô số ngọn đèn nhỏ màu vàng rực rỡ trên trần nhà, giống như bầu trời đầy sao.
Tiếp theo, một tiếng hát vang lên từ xa.
"Chúc mừng sinh nhật của em..."
Yến Thu vô thức nhìn theo hướng tiếng hát truyền đến.
Sau đó chỉ thấy cửa chính mở ra, anh cả đẩy một cái bánh sinh nhật tám tầng từ từ đi vào từ cửa, từng bước một đi về phía Phó Sương Trì.
Khách khứa hai bên thấy thế, tự giác nhường một con đường cho anh ấy, còn phối hợp đặt rượu vang và sâm banh trong tay xuống, cùng nhau vỗ tay hát ca khúc chúc mừng sinh nhật cho Phó Sương Trì.
Phó Sương Trì cũng giơ tay vỗ theo nhịp, không nhìn ra chút dấu vết nào bị thương buổi sáng.
Chắc hẳn vết thương không nặng lắm.
Trên mặt cũng mất đi vẻ mặt dữ tợn khi đối diện với cậu hồi sáng, là một vẻ mặt tươi cười.
Bánh ngọt mang theo tràn đầy chúc phúc được đẩy tới trước mặt Phó Sương Trì. Tiếp theo, mẹ cười cắm nến lên bánh ngọt, anh cả cầm diêm đốt nến, vẻ mặt cha vui mừng, vì cậu ta đội vương miện sinh nhật.
Phó Sương Trì và bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới đi tới trước bánh ngọt, chắp tay trước ngực nhắm mắt lại cầu nguyện, tiếp theo thổi tắt nến.
Đèn đại sảnh lần nữa sáng lên, đâm vào mắt khiến Yến Thu vô thức nheo mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã thấy nhϊếp ảnh gia cầm máy ảnh đề nghị chụp cho bọn họ một tấm ảnh gia đình.
Bọn họ tất nhiên không phản đối, vây thành một vòng tròn ấm áp, vây quanh Phó Sương Trì ở chính giữa.
Sau đó trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười nhìn về phía ống kính.
"Ba, hai..."
Đúng lúc này, Lục Nhuyễn thoáng nhìn Yến Thu trong góc hành lang, nụ cười trên mặt cứng ngắc trong chớp mắt.
Vừa vặn bị ống kính bắt được.
Nhϊếp ảnh gia nhìn tấm ảnh vừa rồi, nói với Lục Nhuyễn: "Bà chủ, vẻ mặt vừa rồi của bà hơi cứng, chụp thêm một tấm nữa nhé!"
"À... được" Lục Nhuyễn hơi xấu hổ cười cười, lại nhìn Yến Thu.
Biểu cảm trên mặt muốn nói lại thôi, dường như muốn gọi cậu đi qua, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, xoay mặt qua.
"Nào, một lần nữa, ba, hai, một, quả cà."
Lần này ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ống kính, ảnh chụp ra hoàn mỹ và trọn vẹn.
Yến Thu trở lại phòng mình, đóng cửa phòng lại.
Cậu muốn ngăn cách âm thanh bên ngoài lại, thế nhưng cách âm trong phòng không tốt lắm.
Âm thanh vẫn không ngừng chui vào lỗ tai.
Yến Thu ngồi trước bàn hồi lâu, lúc này mới nhớ tới gì đó, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một khối gỗ du điêu khắc được một nửa, sau đó tiếp tục khắc nó.