Chương 17

Yến Thu dường như bị mắc kẹt trong đám cháy đó.

Đập vào mắt nơi nơi đều là những ngọn lửa thiêu đốt, từng chút một tới gần cậu, bên tai đầy rẫy đủ loại âm thanh, khi thì bén nhọn vang dội như là kêu cứu, khi thì trầm thấp bi thương như là tiếng khóc.

Xoang mũi tựa như tích đầy bụi mù, mỗi một lần hít thở đều mang theo đau đớn.

Cậu muốn la lên nhưng miệng không thể nói được, muốn đứng dậy nhưng không có sức lực.

Lặp đi lặp lại trải qua cùng một cảnh trong mơ, từ trên gác xép tỉnh lại, sau đó lần lượt chạy xuống lầu dưới, rõ ràng cửa chính ở cách đó không xa, chỉ cách một đoạn ngắn, nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.

Cậu lang thang ở nơi giống như một giấc mơ mà lại không phải mơ này không biết bao lâu, cuối cùng Yến Thu cũng tỉnh dậy.

Mũi dường như vẫn có thể ngửi được mùi lửa cháy rực, bên tai dường như có thể nghe thấy các loại tiếng thét chói tai và tiếng bước chân hoảng loạn.

Cậu mở to hai mắt giật mình trong chốc lát, lúc này mới nặng nề nhả ra một hơi sương trắng, sau đó ho dữ dội.

Bởi vì quá mức kích động, khiến cho máy thở trên mũi cũng bắt đầu chuyển động theo.

"Cậu Yến, cậu không sao chứ?"

Âm thanh lộn xộn bên tai theo sự thức dậy của cậu như thủy triều rút đi, Yến Thu chậm rãi quay đầu, lúc này mới phát hiện ở bên cạnh chẳng biết từ lúc nào có một một ông bác xa lạ đứng ở đó.

Yến Thu muốn nói chuyện, lại phát hiện mình đang đeo máy thở.

Sức lực toàn thân như thể bị rút sạch, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

"Cậu Yến, cậu vừa mới tỉnh, đừng kích động." Người đàn ông xa lạ nói, giới thiệu cho cậu một chút về mình cùng với tình cảnh hiện tại của cậu.

Yến Thu thế mới biết người đàn ông trước mặt họ Trần, là quản gia của nơi này.

Mà nơi cậu đang ở hóa ra lại là ngôi biệt thự trên đỉnh núi mà cậu thoáng thấy khi lên núi.

"Hôm đó biệt thự của mọi người bị cháy, tiên sinh phái người đi hỗ trợ, cứu cậu ra khỏi đám cháy."

"Vết thương của cậu quá nặng, nếu đưa đến dưới chân núi khẳng định không kịp, may mắn chỗ ở của tiên sinh có đầy đủ các loại thiết bị sơ cứu, bác sĩ làm việc quanh năm, cho nên trước tiên đưa cậu tới đây."

Tiên sinh?

Yến Thu muốn hỏi tiên sinh trong miệng ông ấy là ai? Nhưng vừa mở miệng chính là tiếng thở "phù phù", hoàn toàn không phát ra tiếng.

Quản gia giống như nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng cũng không giải thích, chỉ an ủi cậu tĩnh dưỡng cho khỏe.

"Cậu bị thương quá nặng, cho nên xin hãy an tâm tĩnh dưỡng trước, chờ sau khi khỏe lại, muốn biết gì tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tuy rằng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tình trạng hiện tại của Yến Thu quả thật cũng không hỏi được gì.

Chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Yến Thu có thể xuống giường đã là nửa tháng sau.

Thời gian nửa tháng này, cậu quả thật có thể cảm giác được vết thương của mình quả thật nghiêm trọng.

Mỗi ngày đều có hơn năm vị bác sĩ đến hội chẩn cho cậu, từ mái tóc hoa râm cùng với phong thái của họ mà xem, hẳn đều là bác sĩ cấp bậc chuyên gia.

Các loại thiết bị y tế làm việc không ngừng nghỉ hai mươi bốn giờ để duy trì tính mạng của cậu, ngoài ra cái đó ra còn có đủ các loại thuốc không ngừng đưa đến cho cậu.

Lúc mới tỉnh lại Yến Thu còn tưởng rằng mình sẽ sống không lâu nữa, nhưng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cậu cũng đã có thể xuống giường, dạ dày lúc trước đau đớn cũng giảm bớt.

Điều này làm cho cậu không khỏi cảm thán, không hổ là năng lực của đồng tiền.

Vào ngày có thể xuống giường, việc đầu tiên Yến Thu làm là vào phòng vệ sinh soi gương.

Quản gia thấy thế do dự ngăn cậu lại, từ khi cậu tỉnh lại đến nay, đây là lần đầu tiên Yến Thu thấy biểu cảm phong phú như vậy trên mặt quản gia.

Thế nên, cậu gần như ngay lập tức nhận ra điều gì đó, hỏi: "Có vấn đề gì rồi đúng không ạ?"

Quản gia không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt hiền lành lộ ra vẻ thương tiếc nhàn nhạt.

"Hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt trước." Quản gia nói.

Yến Thu nghe vậy, đứng tại chỗ một hồi, lúc này mới tiếp tục đi vào phòng vệ sinh.

Cậu đi tới trước bồn rửa tay, cúi đầu hai tay vịn mép bồn, tuy rằng đã cố gắng kiềm chế, lại phát hiện ngón tay của mình đang không ngừng run rẩy.

"Không sao đâu." Yến Thu nhếch khóe môi nở nụ cười: "Còn có chuyện gì tệ hơn so với bị ung thư nữa chứ."

Nghĩ đến đây, Yến Thu lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.

Người trong gương theo động tác của cậu đồng thời ngẩng đầu lên, sau đó phản chiếu ra một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó vẫn là gương mặt của cậu, chẳng qua mười mấy ngày nay vẫn dựa vào truyền các loại dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống nên nó nhanh chóng gầy sọp đi.

Gò má ban đầu còn có chút đầy đặn nay hơi lõm xuống, trên cổ thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh mỏng manh.

Tóc dài hơn, xõa ra sau tai, nếu là nhìn từ phía sau, có lẽ sẽ có người lầm tưởng cậu là một cô gái ăn mặc unisεメ.

Mọi thứ đều giống như trước đây, nếu nói có gì khác nhau, có lẽ là má trái.

Không biết từ lúc nào đã có thêm một vết sẹo to bằng bàn tay của một đứa trẻ, mặt ngoài màu đỏ sậm lồi lõm, đã kết sẹo, cứ tùy tiện phơi bày trên mặt cậu như vậy.

Thoạt nhìn... có chút buồn cười.

Suy nghĩ đầu tiên của Yến Thu dĩ nhiên không liên quan đến đẹp xấu, mà là thuốc của người chủ nhà này thật sự là lợi hại, mảng vết sẹo lớn như vậy, mấy ngày nay cậu lại chẳng hề thấy đau.

Tuy có hơi kỳ quái, nhưng Yến Thu lại không cảm thấy đau buồn mấy.

Xấu thì xấu hơn chút, nhưng dù sao cậu cũng sống không được bao lâu nữa, chỉ là có chút đáng tiếc, cậu vẫn chưa kịp chụp ảnh dán lên bia mộ trong tương lai.

Nhưng mà trang điểm hẳn là không nhìn ra đâu nhỉ!? Yến Thu tự an ủi mình.

Yến Thu ở trong nhà vệ sinh quá lâu, lâu đến nỗi quản gia suýt nữa tới gõ cửa, cậu cuối cùng mới đi ra.