Nghĩ vậy, lúc Chu Dã còn đang do dự, cô đã chủ động bước chân dài ra khỏi sân trước.
Chu Dã nghĩ cô đã nhắc đến mấy lần, vậy có phải là cô thực sự có thể chữa được không?
Nghĩ vậy, anh cũng không nói không cho, chỉ nói:
"Vậy thì theo tôi!"
Khương Mạn Mạn đi theo anh, trại chăn nuôi nằm ở chân núi gần lâm trường, là mấy căn nhà, trước cửa có viết Trại chăn nuôi Từ Gia Trang.
Cô còn tưởng bên trong sẽ có hàng trăm nghìn con lợn, đã chuẩn bị sẵn sàng nín thở nhưng khi nhìn thấy tám con lợn đó.
Cô mới nhớ ra, đây là thời đại này, chính là thời đại này.
Tám con lợn cũng dám nói là đã ký hợp đồng với một vài nhà máy chế biến thịt?
Cô thực sự tin lời của Cát Ma Tử.
Nhưng nghĩ đến con lợn nái duy nhất trong trại đó thì ra ở đây còn lưu truyền câu chuyện về bảy người đàn ông và một người phụ nữ.
Suy nghĩ quay trở lại, cô đi theo Chu Dã đến trước phòng riêng của con lợn đó.
Nhìn con lợn nái hấp hối nằm trên đất, cô kinh ngạc bước nhanh đến kiểm tra.
"Có nhiệt kế không? Đã đo nhiệt độ cho nó chưa?"
"Cái gì? Còn đo nhiệt độ cho lợn nái?"
Nhìn biểu cảm của Cát Ma Tử, cô biết là không có, đáng thương cho cô khi xuyên sách lại được trang bị tối thiểu, hệ thống, trung tâm thương mại đều không có, chỉ có một không gian sạch sẽ rộng một trăm mét vuông.
Không có hệ thống thì cho một trung tâm thương mại cũng được, ít nhất cô có thể trực tiếp lấy thuốc ra.
Nếu không thì cho một loại ngôn ngữ của loài vật, để cô cũng có thể, thôi bỏ đi, ngôn ngữ của loài vật thì thôi.
Lỡ như lúc gϊếŧ lợn, lợn kêu to: "Cứu mạng, gϊếŧ lợn rồi!"
Thì cô cứu hay không cứu đây?
"Tôi thấy nhiệt độ của con lợn này rõ ràng là sốt nhẹ, lúc này cần dùng cephalosporin thêm… với 5 miligam dexamethasone. Ngoài ra còn có vitamin B và dung dịch tiêm vitamin C."
Cô nói rồi dừng lại, những thứ này hình như, đại khái là đều không tìm thấy?
Nhìn ngọn núi lớn, mắt cô sáng lên,
"Tôi còn có phương án B, đó là lên núi hái thuốc, sau đó giã nát thành nước cho nó uống, ngoài ra tôi thấy triệu chứng của nó hẳn là do ăn phải cỏ độc gây ra. Cũng rất có thể là lúc cắt cỏ cho lợn đã trộn lẫn cỏ độc nào đó vào. "
Chu Dã không nói nên lời, vừa rồi đúng là bị những lời cô nói trước đó làm cho sợ, lúc này nghe cô nói có thể dùng thuốc bắc để giải quyết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng họ căn bản không thể kiếm được những loại thuốc đó, ngay cả bác sĩ thú y già cũng chỉ có một số loại thuốc cấp cứu.
Khương Mạn Mạn suy nghĩ một chút rồi lại nói:
"Ngoài ra, tôi nghĩ các anh cũng có thuốc terramycin, aminophenazon chứ?" Trước tiên lấy ra hai viên terramycin cho nó uống, một giờ sau thì cho uống aminophenazon, bây giờ tôi lên núi hái thuốc cho nó."
"Được! Trên núi không an toàn, tôi đi cùng cô."
Chu Dã nói xong thì nói với Cát Ma Tử:
"Cạu đi lấy thuốc."