Vừa hay bọn họ còn phải đi mua thêm một cái bàn và tủ giường, ăn xong những chiếc bánh bao thịt mà Đường Tiểu Mẫn mua về, hai người nằm trên giường một lúc.
Khương Mạn Mạn đột nhiên ngồi dậy nói:
"Ôi chết rồi, chúng ta còn chưa có củi lửa!"
Đường Tiểu Mẫn ngẩn người, đúng là như vậy.
"Hay là chúng ta lên núi nhặt củi?"
Khương Mạn Mạn nghĩ cũng chỉ có thể như vậy nhưng lại nghĩ thêm:
"Thôi thế này đi! Chúng ta phân công nhau, cô đi nhờ người ta đóng tủ giường và bàn ghế ăn. Tôi lên núi nhặt củi, nghe nói trên núi có nhiều rắn rết chuột bọ, tôi không sợ, tôi lên núi."
Đường Tiểu Mẫn nghe cô nói vậy liền cảm động ôm cô một cái.
"Mạn Mạn, tôi chọn chuyển ra ở cùng cô quả thực là quá đúng đắn rồi, cô phải cẩn thận, đúng rồi, tôi còn có mấy hộp mạch nha, ngày mai chúng ta pha chung với nhau uống."
Khương Mạn Mạn cười cười, xem ra gia cảnh của Đường Tiểu Mẫn cũng rất khá giả!
"Được rồi, đừng sến súa nữa, đi thôi, chúng ta phải tranh thủ hôm nay sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa, nếu không ngày mai bắt đầu làm việc, sợ là không có thời gian lo mấy chuyện này."
"Đúng đúng, tôi đi ngay đây."
"À tiện thể nói với chú bí thư một tiếng là chúng ta muốn xây tường."
"Được!"
Sau khi Đường Tiểu Mẫn đi ra ngoài, Khương Mạn Mạn cũng ra ngoài sân lấy cái rổ.
Đó là thứ cô lấy ra cùng với cái nồi sắt, có thể dùng được thì đều lấy ra dùng, không được lãng phí.
Cô lại lấy củi trong không gian ra, còn than thì thôi, mùa hè này không dùng đến.
Tiếp đó, cô đeo gùi lên núi, ngọn núi này cách chỗ ở của bọn họ chỉ hai bước chân.
Năm phút sau đã đến chân núi, cô lấy rìu chặt củi trong gùi đeo sau lưng ra.
Chặt một cành cây cầm trên tay rồi đi lên núi, trước đây cô thường đi du lịch, cắm trại các kiểu, kỹ năng sinh tồn ngoài trời của cô đạt năm sao.
Nơi này nhiều núi, mặc dù không đến mức như câu "Đông Bắc, đánh gậy chết hươu, múc nước bắt cá.
Nhưng vật sản cũng tương đối phong phú.
Trên đường đi, cô đã nhặt được rất nhiều nấm, còn có thể nhìn thấy gà rừng và thỏ.
Cô thử ném một nhát rìu, trực tiếp chặt đứt đầu một con gà rừng, gà rừng chết ngay tại chỗ.
"Ồ, thân thủ lợi hại quá, cô là thanh niên trí thức mới đến phải không?"
Khương Mạn Mạn quay đầu nhìn người đến, là một thanh niên trạc tuổi cô.
Thanh niên này đeo một cái gùi sau lưng, cũng giống như cô, bên trong đựng đầy cỏ lợn.
Một người đàn ông to lớn lại đi cắt cỏ lợn, cô thực sự là mở rộng tầm mắt.
"Đúng vậy, tôi họ Khương, anh là ai?"
"Tôi là người trong thôn, tôi tên là Tiền Đa Dư, độ chính xác của cô tốt đấy! Một nhát rìu chặt chết một con gà rừng, ôi cô mới đến hôm nay, điểm thanh niên trí thức của các cô có đủ chỗ cho nhiều người như vậy không?