Chương 4: Mở lòng

Bà nhìn vẻ mặt ngơ ngác của con mình liền bảo:

- Nếu mẹ báo thì sao có thể nhìn thấy con mình yêu một người không cân xứng.

- Em ấy có gì mà không cân xứng với con? Nếu là do đôi chân của em ấy thì con không ngại làm đôi chân thay cho em ấy… Còn nếu là tính cách thì mẹ không cần để ý vì em ấy rất tốt. Mẹ không có điều gì để ngăn cản chuyện tình của con.

Thấy con trai trưởng thành như vậy bà cũng thấy nhẹ lòng nhưng cũng nghiêm túc nói rõ.

- Dù thằng bé có tốt cỡ nào thì nó cũng phải chấp nhận vì con là người đã sắp có gia đình. Con có nhớ nhà mình có hôn ước với nhà Lê gia hay không? Đã tới lúc con thực hiện nó rồi.

Sơn liền chán ghét nói:

- Con thậm chí còn không biết người đó ra sao…

Bà liền ra hiện anh dừng nói:

- Mẹ chắc người đó có đầy đủ phẩm chất để làm con dâu nhà Trần gia này. Mẹ rất mừng vì con và cậu nhóc đó vẫn chưa có 1 mối quan hệ nào. À đúng rồi ngày mai chúng ta sẽ có cuộc gặp mặt với vị hôn thê của con đấy lo mà chuẩn bị.

Sơn muốn nói cho mẹ mình hiểu rằng Khiêm tốt cỡ nào và cậu sẽ không bao giờ thực hiện hôn ước đó nhưng mẹ anh lại không muốn nghe những lời anh nói.

Bên đây mẹ Khiêm khi thấy cậu về liền vội tới nói cho Khiêm biết tin.

- Con nhớ điều mẹ nói lúc trước không?

- Là chuyện gì mẹ?

- Hôn ước của con với Trần gia sắp được thực hiện mẹ tôn trọng ý kiến con nên mẹ sẽ hủy hôn nếu con không thích.

- Sao mẹ lại hủy con đâu ý kiến gì về chuyện này.

- Nhưng không phải con với Sơn đang..

- Con với anh ta chỉ là bạn nên chuyện hôn ước cứ thực hiện.

- Được rồi mai chúng ta sẽ đi gặp mặt Trần gia con nhớ ngủ sớm để mai còn chuẩn bị cho tốt.

Khiêm không nói gì mà vô phòng. Cậu điều khiển xe tới cửa sổ để nhìn sang nhà Sơn để mong thấy anh nhưng lại không thấy ai hết.

Khiêm không biết nghĩ gì mà gửi tin báo cho anh mai mình sẽ đi gặp vị hôn thê tương lai. Cậu chỉ mong anh có thể phản hồi bảo cậu không được đi nhưng lại không thấy có tin nhắn hồi âm gì cả.

Sơn sau khi đọc tin liền hiểu ra vấn đề đó là Khiêm chính là vị hôn thê của mình nhưng anh lại không chắc.

- Nếu em ấy là vị hôn thê của mình thì tốt quá. Sao phải lo lắng chứ ngày mai mình sẽ biết thôi mà.

(Sáng hôm sau)

Bà thấy con trai mình vội vã đi ra khỏi nhà liền gọi lại:

- Sơn con đi đâu đấy?

Anh vừa mặc áo khoác vừa đáp lời mẹ mình:

- Mẹ cứ đi trước đi con sẽ tới sau.

Bà chợt thở dài:

- Được rồi mẹ tin con tốt nhất đừng làm mẹ thất vọng.

Đợi mẹ mình rời đi Sơn liền qua nhà Khiêm nhấn chuông. Khiêm nghe tiếng chuông liền điều khiển xe lăn ra mở cửa:

- Anh qua đây làm gì?

Anh liền tinh ranh đáp:

- Chở em đi gặp vị hôn thê của em.

Khiếm lườm anh rồi bỏ đi vô nhà.

- Anh muốn làm gì thì làm.

Sơn nhanh chóng chở mẹ Khiêm và cậu đi tới chỗ hẹn.

- Bác vô trước đi con sẽ dẫn em ấy vô sau.

- Được! Vậy phiền con rồi.

Mẹ Khiêm bước vô quán còn Sơn và Khiêm thì đi tìm nơi đậu xe. Mẹ của Khiêm bước vào nhà hàng đã định vị được chỗ ngồi của bà xui.

- Chào bà Lê!

- Chào bà! Hôm nay chỉ có mình bà đến thôi sao?

- Không! Con trai tôi sẽ đến sau không biết nó làm gì mà chưa tới nữa.

(Chuyển cảnh)

Sơn tuy đã đậu xe vào bãi nhưng anh vẫn chưa chịu bước ra xe Khiếm thấy thế bèn hỏi:

- Sao anh còn chưa đưa tôi vào trong đó.

- Chưa tới lúc.

Khiêm khó hỏi thì nghe anh nói bèn có chút tức giận:

- Thật ra anh có thành ý giúp tôi hay là phá đám tôi đây.

- Khiêm! Anh sẽ vào đó cùng em khi đúng lúc.

(Chuyển cảnh)

- Bà Trần này tôi thấy nên hủy hôn thì sẽ tốt hơn.

Mẹ của Sơn mới uống một ngụm nước đã muốn sạc:

- Bà nói cái gì vậy tôi không chấp nhận hủy hôn đâu, con bà tôi rất hài lòng, nó phải làm con dâu nhà tôi.

Mẹ của Khiêm của rất khó xử mà đáp lại:

- Nhưng con bà giờ này vẫn chưa tới có nghĩa nó đã có quyết định riêng của mình.

Bà Sơn liền thở nhẹ mà cười bảo:

- Bà không cần phải lo, tôi sẽ gọi cho nó coi nó đang ở đâu.

Thấy cuộc gọi của mẹ anh liền bắt máy và nói “con đã tới” xong rồi liền bế cậu ra khỏi xe đẩy cậu vào nhà hàng.

- Mẹ con tới rồi!

Mẹ của anh thấy con trai mình cùng một người con trai xa lạ, cậu ấy còn ngồi trên xe lăn nên bà liền tỏ thái độ:

- Đây là ai?

Sơn liền tự hào nói:

- Là người yêu của con thưa mẹ.

Bà Le nghe vậy liền không muốn ở đây nữa mà đứng dậy:

- Bà thấy chưa. Tôi nghĩ nên hủy hôn, tôi không muốn con tôi phải đau khổ.

- Sao bác lại hủy hôn?

Mẹ Khiêm nghe vậy liền tức giận quay lại định mắng thì thấy người là Sơn và con trai yêu dấu của mình Sơn thấy hai người mẹ ngơ ngác nhìn liền cười tươi giới thiệu.

- Con là vị hôn thê của Khiêm tên Trần Hoàng Sơn.

Khiêm cũng khá bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn anh:

- Vị hôn thê của tôi là anh sao?

Mẹ của Khiêm vui đến không tả nổi mà nhìn bà Trần bảo:

- Vậy thì tốt quá. Bà Trần đây là con trai tôi Lê Văn Khiêm.

Bà Trần gương mặt vẫn không có tí cảm xúc nào mà đáp:

- Thì ra cậu là Khiêm là hôn thê của con trai tôi.

- Và cũng là người yêu của con.

Thấy con trai mình vui vẻ đến vậy, ngay cả mình cũng vô tình chọn trúng người mà con trai mình yêu để làm con dâu, bà liền cười hiền hoà:

- Đúng là người tính không bằng trời tính con trai tôi đã gặp đúng người mà tôi chọn cho nó. Bà định khi nào thì tổ chức đám cưới đây.

Bà Lê vẫn còn e ngại khuyết điểm của con mình nên vội đáp:

- Đợi con tôi lành chân đã.

Sơn khuỵu chân xuống bên cạnh Khiêm thỏ thẻn nói:

- Khiêm, hai nhà đã tác hợp vậy em có đồng ý là vợ anh.

Cậu nhớ đến những điều anh làm cho mình, nhớ đến việc anh không ngại khuyết điểm của mình mà vẫn chấp nhận dành tình cảm cho mình, cậu đã thật sự cảm động mà nghẹn ngào nói:

- Anh còn phải hỏi hả đương nhiên là đồng ý rồi.

Hết