Chương 2: Không dám chấp nhận

Khiêm liền cúp máy đóng cửa sổ lại kéo tấm rèm lại. Sơn bên đấy cũng không cảm thấy khá khẩm gì hơn.

- Đáng lẽ mình không nên làm điều này giờ mọi chuyện tệ hơn rồi.

Khiêm cứ khóc vì không dám nhận thứ tình cảm này vì nó tới quá nhanh. Khiêm và Sơn chỉ mới gặp chưa tới 1 tuần anh lại muốn bước vô thế giới của cậu.

Cậu tự nhũ với bản thân rằng:

- Khiêm! Mày không được tái phạm quá khứ… anh ta cũng giống như họ chỉ mang lại cho mày sự đau khổ mà thôi. Không có gì tốt đẹp đến với mày đâu với thân thể lành lặng mày còn không được đón nhận huống chi là khiếm khuyết…

Tâm trạng bây giờ của cậu rất rối đến nỗi tiếng chuông cửa cũng khiến cậu giật mình. Tiếng chuông càng dồn đập cậu càng lo nhưng khi có tiếng phát ra cậu lại nhẹ nhỏm hẳn ra.

- Khiêm! Là mẹ đây.

- Mẹ…

Cậu liền tới mở cửa. Khi thấy mẹ mình Khiêm liền chồn tới ôm mẹ vào lòng.

- Được rồi có chuyện gì thì vô nhà rồi kể mẹ nghe.

Bà đẩy xe lăn của Khiêm vào chỗ ghế sofa, bà thấy đôi mắt của con trai mình đã đỏ hoe liền sót:

- Sao lại đầm đìa nước mắt thế kia? Có chuyện gì?

Khiêm cứ ôm lấy bản thân đang run rẩy mà đáp:

- Con sợ… Sợ thứ tình yêu không trọn vẹn. Con đã đau một lần nên con…Mẹ à! Con phải làm gì đây mẹ?

- Không phải mẹ đã nói rồi hay sao. Con đánh mất thứ này sẽ có được thứ khác đôi khi còn tốt hơn cái cũ. Con cứ mạnh dạng đón nhận nó. Sự khép kín của con chỉ làm con bỏ xa thứ hạnh phúc mà mình xứng đáng để nhận nó. Có thể cách họ tiếp cận khiến con khó chịu vì họ không biết con nghĩ gì nên họ đành làm liều nên không trách họ được. Con cứ thể cho họ cơ hội rồi con sẽ thấy điều mà con muốn có.

(1 tháng sau)

Khiêm dần trở lại cuộc sống cũ nhưng vẫn thấy thiếu cái gì đó phải chăng là bóng dáng của Sơn nhưng cậu liền phũ nhận nó. Đang lúc phát thảo nốt bản vẽ cậu nghe thấy tiếng chuông cửa liền tới mở cửa.

- Là anh?

- Xin lỗi nhà tôi bị hư bếp ga nên tôi muốn qua đây mượn tạm bếp nhà cậu không biết có được không.

Vẻ mặt Sơn vẫn toát lên sự tin cậy nên cậu liền đồng ý.

- Được.

Sau 1 tháng không gặp Sơn lại thay đổi thái độ 180 độ nhưng vậy cần khiến cậu cảm thấy việc mình từ chối là đúng.

Sơn chỉ nhanh chóng nấu đồ ăn của mình rồi cố gắng về nhưng có cái gì đó khiến anh kéo dài việc ở lại đây. Khiêm vẫn làm việc của mình không để tâm đến anh.

- Chắc là cậu chưa ăn gì nên tôi làm thêm đồ ăn cho cậu mong cậu sẽ dùng.

Nói xong anh rời khỏi nhà của Khiêm. Cậu thấy anh có lòng nên cũng ăn cậu chưa bao giờ thấy ấm lòng đến thế.

- Có phải bây giờ con hạnh phúc lắm đúng không?

Thấy cậu vẫn không nói gì bà liền tiếp tục nói:

- Đây là bữa ăn mà cậu ấy cố tình để nấu cho con ăn như cách mà cậu ấy xin lỗi con đấy.

Khiêm thắc mắc nhìn mẹ mình:

- Xin lỗi con?

Bà cười mỉm:

- Cậu ấy kể mẹ nghe hết rồi rằng cậu ấy đã khiến con khóc nên cậu ấy liền qua xin lỗi vào ngày hôm sau, nhưng ngày đó mẹ đã dẫn con đi viện để khám nên không gặp được.

- Nếu anh ta muốn xin lỗi con thì đâu đợi đến giờ này.

- Mẹ không biết cậu ấy nghĩ gì và mẹ không quan tâm. Mẹ chỉ biết cậu ta sẽ làm cho con mẹ hạnh phúc.

Cảm giác an toàn lại được cậu cảm nhận được nên cậu đã nở nụ cười một nụ cười sau biết bao lâu cậu mới lấy lại được.

Mỗi buổi tối khi cậu làm việc xong liền tìm thứ gì đó khiến cậu giải tỏa căn thẳng nhưng vẫn không tìm được điều mình muốn cậu bất chợt nhìn sang qua nhà Sơn mong nhìn thấy anh. Và Sơn đã xuất hiện khi thấy Khiêm buồn bã liền nở nụ cười với cậu và cậu lặp tức cười theo anh rồi chợt nhận những gì mình làm bèn rời đi.

Ngày hôm sau Khiêm ra khỏi nhà thì gặp Sơn hai người nhà nhau mà không nói gì Sơn định rời đi thì Khiêm lăn bánh xe tới chỗ của anh.

- Bất công quá đấy anh đã biết tên của tôi nhưng tôi không biết tên của anh tôi có thể biết không?

Tuy anh hơi bất ngờ với câu nói của Khiêm nhưng vẫn nhanh chóng tiếp lời cậu.

- Tôi tên Sơn. Rất vui được gặp cậu.

- Tôi tên Khiêm. Rất vui được gặp anh.

Khiêm đã mở lòng mình đón nhận Sơn khiến anh rất vui.

- Cậu định đi đâu sao? Tôi đi cùng cậu.

- Được thôi nếu anh có thời gian rãnh.

Nghe cậu nói vậy Sơn liền ẩm Khiêm đặt cậu lên ghế trước của xe hơi rồi cất xe lăn vào băng sau rồi lái xe đi. Sơn đã đưa Khiêm tới những nơi mà cậu hiếm khi tới như đi công viên, đi xem phim, dạy cậu đánh đàn.

Hai người đi cùng với nhau tới những nơi mà Khiêm muốn tới cùng nhau trò chuyện cùng nhau trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc. Đi chơi cũng hết một ngày. Khi về thì trời cũng đã tối Khiêm vì mệt nên đã ngủ gục trên xe lăn.

Sơn ngắm nhìn cậu rồi anh lại có ý định phá giấc ngủ của cậu bằng 1 cái bobo nhưng anh đã không làm vậy. Anh đẩy xe lăn tới xe rồi nhẹ nhàng bế cậu yên vị trên xe, cất những thứ cần thiết mà lái xe về.

Về tới nhà cũng là lúc cậu tỉnh giấc. Anh mở cửa xe đi qua chỗ cậu định bế cậu ra xe thì…

- Anh làm gì vậy?

Thấy cậu hỏi điều ngớ ngẩn anh liền khó hiểu trả lời cậu.

- Bế cậu ra xe…

Nghe vậy cậu bất chợt ngại ngùng.

- Tôi tự làm được..

- Nhưng tôi không thích. Không phải nguyên cả ngày hôm nay tôi đều bế cậu như vậy sao?

Mẹ Khiêm nghe xôn xao ở ngoài sân nên bà tò mò bước ra:

- Về rồi sao? Nào hai đứa vô nhà đi.