Đơn Luyến thở ra một hơi dài, cô buông bút, tựa lưng ra ghế và khép hờ đôi mắt.
Giây lát, ánh đèn chói chang trên đỉnh đầu vụt tắt, Đơn Luyến cảm thấy như có một dòng nước ấm vỗ về đôi mắt khô rát của mình.
Trong bóng tối, các giác quan của con người trở nên nhạy cảm đến lạ thường. Cô nghe tiếng sột soạt của giấy, tiếng ghế cót két kéo ra, tiếng giày ma sát trên sàn và cả tiếng cửa sập lại ngay sau lưng.
Đi hết rồi? Đơn Luyến tự hỏi.
Nhưng cô chả thèm mở mắt ra để kiểm chứng. Bởi thật chất trong phòng chỉ còn cô và cô bạn vừa nãy.
Hai vai Đơn Luyến cứng đờ, bàn tay nặng trĩu. Cô nhấc ngón út, ngón áp út, lần lượt các ngón tay. Phút chốc, cả bàn tay lại vô lực rơi xuống tay vịn ghế. Đơn Luyến cảm tưởng như cơ thể này chẳng còn là của mình nữa. Đầu óc cô căng ra, mọi thứ cứ xoay mòng mòng trong não.
Bài kiểm tra vừa nãy thật sự đã rút cạn sức lực của cô.
Nhưng Đơn Luyến cảm thấy vẫn chưa đủ. Bên trong cơ thể đang nằm vật ra ghế ấy, tận sâu trong linh hồn trơ trọi vẫn như đang có ngọn sóng thần vẫy gọi. Ngọn sóng nằm sâu tít bên trong, tưởng chừng như nét yên ả của biển cả đã làm lu mờ đi nó. Nhưng không, nó vẫn tồn tại, như một sự kìm nén của nội tâm, chờ một ngày nào đó bùng lên dâng trào mãnh liệt, đẩy ngã bức tường thành vững chãi chắn ngang trái tim lạnh buốt.
Hôm nay không phải là ngày đầu tiên Đơn Luyến giải đề. Những đề văn thế này cô đã giải trên dưới ba chục lần. Nhưng hôm nay lại có thứ gì đó đè nặng trong lòng cô.
Ba năm trước đây, cũng vào chính thời gian này, cô nhận được tin mừng lớn nhất trong quãng đời của học sinh cấp II. Cô đậu rồi, đậu giải Nhì kỳ thi Học sinh giỏi cấp thành phố môn Ngữ văn. Trong bốn thí sinh của trường THCS Tô Nguyên, mười lăm thí sinh của quận A, cô là người đậu cao nhất, cũng là người đậu duy nhất trong trường.
Đơn Luyến vẫn còn nhớ rõ gương mặt rạng rỡ sáng ngời hôm ấy, cô nhớ cái xoa đầu dịu dàng và lời khen "giỏi lắm" của thầy. Cô nhớ bản thân từng tự hào và hãnh diện đến nhường nào. Cũng nhớ mình từng đau đớn khổ sở ra sao.
Giải thưởng đó, nó là niềm vinh dự lớn nhất, là minh chứng cho sự thành công và kiêu ngạo của cô. Nhưng cũng giải thưởng đó, chính sự kiêu ngạo đó đã đốn ngã tất cả niềm tin vào tự hào của cô trong ba tháng sau đó.
Cô tin rằng mình giỏi, tin rằng mình thật sự có năng lực, tin rằng mình không cần phải vùi đầu ôn tập như bao bạn bè cũng có thể đậu vào trường chuyên lớp chọn một cách dễ dàng. Nhưng cuối cùng cô đã rớt, rớt liên tục bốn trường. Để rồi hôm nay, Đơn Luyến cô ngồi tại đây, ngồi tại ngôi trường THPT Dụ Nguyên này.
Ba năm qua, cô vội vã chạy theo giấc mơ của mình, vội chạy theo thành tích, theo điểm số, giải thưởng. Cô đạt được rất nhiều, bỏ lại rất nhiều cũng đánh mất rất nhiều. Đơn Luyến cứ tưởng mình đã chạy kịp thành công, nắm được tất cả vinh quang trong tay và bù đắp được tất cả nuối tiếc. Cô đã không còn là Đơn Luyến của những năm tháng tự ti cô độc đó.
Nhưng có lẽ cô đã sai rồi. Trên đường đua quạnh quẽ không một bóng người này, cô chỉ đang nhắm mắt lao đầu chạy ngược dòng thời gian.