Khế đất, khế nhà những thứ này, có thể so với những vàng bạc châu báu trong kho kia còn quý trọng hơn!
Hôm nay, Thẩm Mai Tâm đến chỗ Thẩm Phong Hà bị làm cho bẽ mặt, thậm chí còn bị đánh một cái tát. Vừa về đến phủ, Thẩm Mai Tâm tức giận nên về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, nàng cũng không ngủ được, trong lòng toan tính sáng mai sớm sẽ về nhà mẹ đẻ Thượng thư phủ để cáo trạng với cha, cho cha tấu trình lên Hoàng thượng nghiêm trị Thái tử, tốt nhất là Hoàng thượng trực tiếp ban chết cho Thẩm Phong Hà!
Đang suy nghĩ miên man, bỗng dưng tóc nàng ta bị giật ngược ra sau!
"Ôi! Cứu... ưm!"
Thẩm Mai Tâm kinh hoàng nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt, vừa mới định mở miệng thì bị đánh liên tục bằng cả hai tay sáu bảy cái tát, mặt lập tức sưng vù lên như đầu heo, đầu cũng ù ù, làm sao có thể kêu lên tiếng được nữa?
Thẩm Phong Hà cố ý làm cho giọng nói của mình thấp xuống, nói một cách nhàn nhạt: “Tốt nhất ngươi đừng kêu, nếu làm kinh động những hạ nhân bên ngoài, thì trắc phi của Tấn vương nhân cơ hội Tấn vương ra trận, gặp gỡ gian phu, danh tiết này của ngươi có thể không giữ được!"
Thẩm Mai Tâm vừa nghe thấy, còn dám gọi sao?
Nếu như danh tiếng của nàng bị hủy hoại, nếu là người dân bình thường, có lẽ nàng vẫn có thể bị đuổi về nhà. Nhưng nàng đã trở thành người của hoàng hia, dù cha nàng là Thượng thư, e rằng nàng cũng sẽ bị ban chết.
Thẩm Phong Hà cũng không nói nhảm với nàng ta, lạnh lùng hỏi: "Khế nhà khế đất ở đâu?"
Thẩm Mai Tâm đã bị dọa đến mất hồn từ lâu, run rẩy đưa ngón tay chỉ vào một ngăn bí mật bên mép giường.
Thẩm Phong Hà trực tiếp tiêm một mũi thuốc mê làm Thẩm Mai Tâm ngã, sau đó mở ra ngăn bí mật.
Chỉ thấy ở bên trong, đang cất giữ khế một trăm mẫu ruộng cùng với hai khế nhà phủ đệ ở kinh thành!
Thẩm Phong Hà lại đi lật tung hộp trang điểm của Thẩm Mai Tâm, bên trong càng thêm lấp lánh châu báu, đầy đủ mọi thứ! Thẩm Phong Hà cười khẩy không ngừng.
Người cha tồi tệ này thiên vị đến tận Thái Bình Dương!
Quan trọng là, có bản lĩnh thì ngươi thiên vị bằng tiền của chính mình đi, lấy tiền của vợ cả để cho nữ nhi của thϊếp thất, thật là trơ trẽn!
Thẩm Phong Hà cất tất cả mọi thứ vào không gian, sau đó nàng mới liên tục đi đến trạm tiếp theo, phủ Thượng thư!
Trước tiên, đi thẳng đến kho, dùng súng gây mê bắn gục người bên trong, sau đó quét sạch tất cả mọi thứ bên trong, tiếp theo đến nhà bếp phủ Thượng thư, thu gom tất cả lương thực vào không gian, thậm chí không để lại cho họ một hạt muối nào.
Vừa mới định đi đến phòng ngủ của người cha tồi tệ để lục tung tìm kiếm khế đất khế nhà linh tinh, thì nghe thấy tiếng động từ cửa bếp truyền đến.
Nàng vội vàng trốn vào một nơi tối, lén lút nhìn.
Chỉ thấy hai tiểu hài tử đang dắt tay nhau, bước vào sân một cách cẩn thận. Hai người đều mặc quần áo cũ, tay áo của tiểu nam hài còn vá lại, đôi giày trên chân cũng rách nát tệ hại.
Bỗng nhiên, tiểu nữ hài khép nép mở miệng hỏi: "Ca ca, chúng ta thực sự phải đi ăn trộm sao? Nếu như cha và nữ nhân xấu xa kia biết được, chúng ta lại bị đánh vào lòng bàn tay và bị phạt không được ăn cơm nữa…"
Tiểu nam hài nghe xong, kiên định trả lời: "Hạnh Nhi đừng sợ! Chúng ta nhỏ người, lấy ít đi một chút sẽ không bị phát hiện. Nếu bị bắt, ca ca sẽ chịu trách nhiệm hết, sẽ không để Hạnh Nhi chịu phạt! Hơn nữa, chúng ta đã đói hai ngày rồi, nếu không ăn gì nữa thì cũng chỉ chết đói, chi bằng chết no còn hơn!"
Tiểu nữ hài lập tức lên tiếng: "Ca ca, Hạnh Nhi cũng muốn cùng ca ca chịu phạt! Hạnh Nhi cũng muốn chết no!".
Thẩm Phong Hà nhìn cảnh tượng này, sống mũi bỗng chốc cay xót.
Dựa trên ký ức của nguyên chủ, nàng nhận ra hai đứa nhỏ này chính là đệ đệ và muội muội sinh đôi năm nay mới chỉ năm tuổi của nàng, tên là Thẩm Nhất Xuyên và Thẩm Thanh Hạnh.
Nửa năm trước, họ cùng với nguyên chủ được đưa về kinh thành phủ Thượng thư.
Tuy nhiên, theo ký ức của nguyên chủ, khi nàng về phủ Thượng thư để thăm nhà, hai người đệ muội đều được chăm sóc rất chu đáo...
Sao giờ đây lại phải nửa đêm lén lút chạy vào bếp ăn trộm đồ ăn?
****
Đừng quên đề cử giúp mình nếu yêu thích nhé! Moah…